"Lúc ấy tôi đã muốn gọi điện cho cậu rồi." Anh ta nói: "Nhưng con yêu tinh kia không cho tôi gọi, tôi mới cầm điện thoại lên, đã thấy cô ta từ trong nhà đi ra, đẩy tôi ngã xuống đất, sau đó tôi bắt đầu nằm mơ. Trong mơ cô ta cùng tôi làm chuyện đó, cũng không cho tôi nghỉ! Lúc đầu tôi còn nghĩ, tà tính như cô ta, còn háo sắc như vậy! Lão tử con mẹ nó làm chết cô! Kết quả làm mấy lần, cô ta suýt thì làm chết tôi luôn! Cứ một lần lại một lần, giằng co cả một buổi chiều."
Anh ta kích động huơ tay múa chân, nước miếng văng tung tóe: "Lần cuối cùng xong, cô ta tiến đến gần mặt tôi, tôi thấy rõ mặt cô ta, người vô cùng đẹp, nhưng chỉ mở một con mắt. Cô ta cười vói tôi, cười đến mức cả người tôi phát lạnh, đợi đến khi tôi tỉnh dậy, phát hiện quần mình toàn là máu!"
Anh ta dừng một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nuốt nước miếng: "Sau đó, tôi vội gọi cho cậu. Thiếu gia, cái thứ đó là yêu tinh, cô ta còn sống! Cô ta thật sự đang sống! Cậu mau cứu tôi, nhất định phải cứu tôi!"
Đường Tư Giai không nhịn được hỏi tôi: "Thầy, chuyện này cũng quá tà đạo rồi, người đàn bà kia rốt cuộc là thứ gì?"
Tôi nhìn chị, lại hỏi Triệu thổ hào: "Tôi đã nói, nhất định không được ở trước mặt cô ta nói chuyện sang tay, có phải anh vô tình nói rồi không?"
Anh ta suy nghĩ một chút: "Không có, tôi vẫn nhớ mà, không dám nói chuyện này. Hơn nữa, khối tử liêu đó tôi vẫn để ở nhà, mấy ngày nay đều không động đến, làm sao nói chứ? Trừ phi ...."
Anh ta đột nhiên ngừng lời, quay đầu nhìn về phía Đường Tư Giai, kinh ngạc nuốt nước miếng.
"Anh nhìn em làm gì?" Đường Tư Giai sửng sốt: "Em còn chưa từng thấy vật kia!"
"Ngày nào anh cũng nằm mơ thấy cô ta." Anh ta nhớ lại: "Hai ngày ngủ ở nhà dì, anh cũng mơ thấy. Hình như là ở buối tối hôm thứ hai, trong mơ anh và cô ta “làm” xong, anh nhớ, hình như cô ta đã nói chuyện với anh..."
"Nói cái gì?" Đường Tư Giai vội hỏi.
"Anh không nhớ." Hắn lắc đầu.
Đường Tư Giai không biết phải làm sao: "Vậy anh nói mấy chuyện này làm gì?"
"Cô ta nói gì anh không nhớ, nhưng anh nhớ anh đã nói gì." Anh ta nhìn về phía tôi: "Hình như tôi đã sờ mặt cô ta, nói thật không nỡ bỏ cô, đẹp như cô lại phải tặng cho người khác ..."
Đường Tư Giai sửng sốt, quay đầu nhìn tôi.
"Cho nên, anh đã nói với cô ta những chuyện này trong mơ rồi." Tôi nhìn Triệu thổ hào: "Sau đó, ai dám nhận, cô ta liền xử người đó, hai người bạn trước của anh cũng vì vậy mà xảy ra chuyện. Có điều thế này vẫn chưa đủ, nhất định anh còn làm chuyện khác nữa, nếu không cô ta cũng không làm như vậy, anh suy nghĩ cho kỹ đi!"
Triệu thổ hào suy nghĩ một chút, hỏi: "Thiếu gia, mắng cô ta tính không?"
"Anh mắng cô ta rồi?"
"Mắng rồi!"
"Mắng cái gì?"
"Sau khi nhận được điện thoại của cô gái kia, tôi mới biết người anh đó của tôi xảy ra chuyện, vô cùng sợ." Anh ta lúng túng nói: "Tôi liền mắng một câu, con mẹ nó đồ yêu tinh nhà cô, sao lại gieo họa cho bạn của ông đây? Cô con mẹ nó có giỏi thì tìm tôi đây này, lát nữa mơ thấy, ông đây làm chết con mẹ nó cô!.."
"Trời..." Đường Tư Giai bất đắc dĩ quay người, thở thật dài.
Tôi không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Triệu thổ hào.
Triệu thổ hào đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, có phải tôi lại vác tù và hàng tổng rồi không?"
Tôi giơ một ngón cái với anh ta: "Anh, thật không tầm thường."
Anh ta lúng túng không thôi: "Thiếu gia, cậu đừng cười tôi, giờ tôi vẫn không hết sợ đây, phải làm gì bây giờ?"
Đường Tư Giai thở dài, hỏi tôi: "Thầy, còn cứu được không?"
Tôi trầm tư hồi lâu, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Hai người có biết, cô ta là gì không?"
"Là gì?" Hai người đồng thanh hỏi
Tôi hít sâu một hơi, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương.
Đầu tôi, lại đau rồi.
Anh ta kích động huơ tay múa chân, nước miếng văng tung tóe: "Lần cuối cùng xong, cô ta tiến đến gần mặt tôi, tôi thấy rõ mặt cô ta, người vô cùng đẹp, nhưng chỉ mở một con mắt. Cô ta cười vói tôi, cười đến mức cả người tôi phát lạnh, đợi đến khi tôi tỉnh dậy, phát hiện quần mình toàn là máu!"
Anh ta dừng một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nuốt nước miếng: "Sau đó, tôi vội gọi cho cậu. Thiếu gia, cái thứ đó là yêu tinh, cô ta còn sống! Cô ta thật sự đang sống! Cậu mau cứu tôi, nhất định phải cứu tôi!"
Đường Tư Giai không nhịn được hỏi tôi: "Thầy, chuyện này cũng quá tà đạo rồi, người đàn bà kia rốt cuộc là thứ gì?"
Tôi nhìn chị, lại hỏi Triệu thổ hào: "Tôi đã nói, nhất định không được ở trước mặt cô ta nói chuyện sang tay, có phải anh vô tình nói rồi không?"
Anh ta suy nghĩ một chút: "Không có, tôi vẫn nhớ mà, không dám nói chuyện này. Hơn nữa, khối tử liêu đó tôi vẫn để ở nhà, mấy ngày nay đều không động đến, làm sao nói chứ? Trừ phi ...."
Anh ta đột nhiên ngừng lời, quay đầu nhìn về phía Đường Tư Giai, kinh ngạc nuốt nước miếng.
"Anh nhìn em làm gì?" Đường Tư Giai sửng sốt: "Em còn chưa từng thấy vật kia!"
"Ngày nào anh cũng nằm mơ thấy cô ta." Anh ta nhớ lại: "Hai ngày ngủ ở nhà dì, anh cũng mơ thấy. Hình như là ở buối tối hôm thứ hai, trong mơ anh và cô ta “làm” xong, anh nhớ, hình như cô ta đã nói chuyện với anh..."
"Nói cái gì?" Đường Tư Giai vội hỏi.
"Anh không nhớ." Hắn lắc đầu.
Đường Tư Giai không biết phải làm sao: "Vậy anh nói mấy chuyện này làm gì?"
"Cô ta nói gì anh không nhớ, nhưng anh nhớ anh đã nói gì." Anh ta nhìn về phía tôi: "Hình như tôi đã sờ mặt cô ta, nói thật không nỡ bỏ cô, đẹp như cô lại phải tặng cho người khác ..."
Đường Tư Giai sửng sốt, quay đầu nhìn tôi.
"Cho nên, anh đã nói với cô ta những chuyện này trong mơ rồi." Tôi nhìn Triệu thổ hào: "Sau đó, ai dám nhận, cô ta liền xử người đó, hai người bạn trước của anh cũng vì vậy mà xảy ra chuyện. Có điều thế này vẫn chưa đủ, nhất định anh còn làm chuyện khác nữa, nếu không cô ta cũng không làm như vậy, anh suy nghĩ cho kỹ đi!"
Triệu thổ hào suy nghĩ một chút, hỏi: "Thiếu gia, mắng cô ta tính không?"
"Anh mắng cô ta rồi?"
"Mắng rồi!"
"Mắng cái gì?"
"Sau khi nhận được điện thoại của cô gái kia, tôi mới biết người anh đó của tôi xảy ra chuyện, vô cùng sợ." Anh ta lúng túng nói: "Tôi liền mắng một câu, con mẹ nó đồ yêu tinh nhà cô, sao lại gieo họa cho bạn của ông đây? Cô con mẹ nó có giỏi thì tìm tôi đây này, lát nữa mơ thấy, ông đây làm chết con mẹ nó cô!.."
"Trời..." Đường Tư Giai bất đắc dĩ quay người, thở thật dài.
Tôi không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Triệu thổ hào.
Triệu thổ hào đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, có phải tôi lại vác tù và hàng tổng rồi không?"
Tôi giơ một ngón cái với anh ta: "Anh, thật không tầm thường."
Anh ta lúng túng không thôi: "Thiếu gia, cậu đừng cười tôi, giờ tôi vẫn không hết sợ đây, phải làm gì bây giờ?"
Đường Tư Giai thở dài, hỏi tôi: "Thầy, còn cứu được không?"
Tôi trầm tư hồi lâu, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Hai người có biết, cô ta là gì không?"
"Là gì?" Hai người đồng thanh hỏi
Tôi hít sâu một hơi, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương.
Đầu tôi, lại đau rồi.
Danh sách chương