Vài giây sau, tôi lấy lại tinh thần, tới từ phía sau ôm lấy anh ta, hỏi: "Anh sao thế này?"
"Một lời khó nói hết .... Tôi ** ... Thật con mẹ nó quá khủng ..." Anh ta cả người ướt lạnh mồ hôi, yếu ớt vô lực.
"Phòng tắm nhà anh ở đâu?" Tôi hỏi anh ta.
Anh ta cật lực chỉ: "Ở đó ... " Tôi kéo anh ta đến, như kéo chó chết vậy, lôi anh ta về phía phòng tắm. Thật ra lấy thể lực của tôi, ôm anh ta lên cũng không vấn đề, nhưng vấn đề là hạ thân anh ta đầy máu tươi, hơn nữa còn là một người đàn ông ...
Tôi không khỏi nghĩ, nếu như là Đường Tư Giai, có máu đi chăng nữa, tôi cũng có thể không quan tâm.
Tôi vừa nghĩ, vừa kéo anh ta đi.
Phòng khách, một vệt đỏ màu máu, nhìn thấy mà giật mình.
Thật vất vả mới mang được anh ta vào phòng tắm, tôi mới nhớ lại, giờ không thể tắm cho anh ta, vậy thì mang anh ta vào đây làm gì? Vì vậy tôi buông anh ta ra, cho anh ta nằm trên đất, ngưng mắt nhìn mi tâm anh ta.
Tướng nữ linh hoặc tâm rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều, khuôn mặt mĩ nữ một mắt như ẩn như hiện ở thần quang.
Tôi đưa tay dùng nội khí dò thử khí trung mạch của anh ta, phát hiện nội khí mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn thông suốt không trở ngại, vậy nên chỗ máu ở quần anh ta ...
Tôi tỉnh táo lại, ngón tay trên mi tâm anh ta bấm quyết vẽ một đạo bùa trấn sát, ấn xuống.
Ánh mắt Triệu thổ hào lập tức trợn tròn, người cong lại, phun một búng máu đen.
Nhất thời, bên trong phòng tắm ngập tràn một mùi tanh hôi, vô cùng gay mũi.
Tôi theo bản năng bịt mũi lại, lúc này mới nhớ, vật kia cũng không phải sát quỷ quái, bùa trấn dùng không đúng. Hơi trầm tư, tôi lại có chú ý, ngón tay tôi bấm quyết trên mi tâm anh ta sửa thành một đạo An thần phù, ấn xuống.
Ánh mắt Triệu thổ hào lại trợn tròn, chuẩn bị phun máu một lần nữa.
Tôi chau mày, vội vàng vẽ tiếp một đạo An thần phù, ấn xuống.
Hai đạo An thần phù ấn xuống, người phụ nữ một mắt ở mi tâm anh ta biến thành một đạo hồng quang, biến mất
Triệu thổ hào lúc này mới thở ra một hơi, thở dốc từ từ đứng lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng lên: "Anh tự dậy tắm đi, tôi ra ngoài mở cửa."
"Thiếu gia ..." Anh ta cật lực giơ một ngón cái về phía tôi: "Trâu ... Trâu bò ..."
Tôi không để ý, xoay người ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.
Lúc này Triệu thổ hào đã có khí lực, anh ta chống người ngồi dậy, đứng lên bồn tắm mở nước.
Tôi ra tới cửa, mở cửa ra, nói với Đường Tư Giai ở bên ngoài: "Phòng khách có chút máu, chị đừng sợ, vào đi."
"Ừm!" Đường Tư Giai gật đầu, đi vào.
Nhìn vệt máy trong phòng khách cùng ghế salon bị thấm thành một màu đỏ máu, chị sợ hết hồn: "Đây ... Sao lại như thế này?"
"Chờ một lúc nữa anh ta ra, hỏi là biết." Tôi chỉ chỉ phòng tắm, dặn dò chị ấy: "Chị đi tìm cho anh ấy một bộ quần áo, bộ trên người anh ấy không mặc được nữa rồi.”
"Ừm, được." Trong lòng Đường Tư Giai vẫn còn sợ hãi nhìn vết máu, dán vào tường đi tới phòng ngủ, tìm quần áo cho Triệu thổ hào.
Tôi ngồi xuống phòng khách, nhìn chỗ máu, theo bản năng lại muốn động quẻ.
Đột nhiên, tôi có cảm giác có người đang nhìn mình.
Vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng phụ nữ nhàn nhã, đứng ở nơi cách cửa phòng ngủ không xa, lẳng lặng cười với tôi. Cô ta mặc cổ phục, tóc búi cao, ung dung cao quý, vóc người vô cùng gầy nhỏ, giống như Đôn Hoàng phi thiên*, nhưng mặt cô ta như có thêm lớp thấu kính, vô cùng mơ hồ, chỉ thấy rõ con mắt trái.
*Như hình:
Con mắt kia mang theo nụ cười, nụ cười ấy, như khiến người ta tắm trong gió xuân.
Nhưng tôi chỉ thấy lạnh sống lưng, theo bản năng đứng lên: "Cô..."
Cô gái cười với tôi, xoay người đi vào phòng ngủ, bước chân ung dung, không hoảng hốt vội vàng, sau khi đi được mấy bước, cô ta biến mất.
Tôi nuốt nước miếng, lòng tự nói, hay lắm, lần này rắc rối rồi ....
"Một lời khó nói hết .... Tôi ** ... Thật con mẹ nó quá khủng ..." Anh ta cả người ướt lạnh mồ hôi, yếu ớt vô lực.
"Phòng tắm nhà anh ở đâu?" Tôi hỏi anh ta.
Anh ta cật lực chỉ: "Ở đó ... " Tôi kéo anh ta đến, như kéo chó chết vậy, lôi anh ta về phía phòng tắm. Thật ra lấy thể lực của tôi, ôm anh ta lên cũng không vấn đề, nhưng vấn đề là hạ thân anh ta đầy máu tươi, hơn nữa còn là một người đàn ông ...
Tôi không khỏi nghĩ, nếu như là Đường Tư Giai, có máu đi chăng nữa, tôi cũng có thể không quan tâm.
Tôi vừa nghĩ, vừa kéo anh ta đi.
Phòng khách, một vệt đỏ màu máu, nhìn thấy mà giật mình.
Thật vất vả mới mang được anh ta vào phòng tắm, tôi mới nhớ lại, giờ không thể tắm cho anh ta, vậy thì mang anh ta vào đây làm gì? Vì vậy tôi buông anh ta ra, cho anh ta nằm trên đất, ngưng mắt nhìn mi tâm anh ta.
Tướng nữ linh hoặc tâm rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều, khuôn mặt mĩ nữ một mắt như ẩn như hiện ở thần quang.
Tôi đưa tay dùng nội khí dò thử khí trung mạch của anh ta, phát hiện nội khí mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn thông suốt không trở ngại, vậy nên chỗ máu ở quần anh ta ...
Tôi tỉnh táo lại, ngón tay trên mi tâm anh ta bấm quyết vẽ một đạo bùa trấn sát, ấn xuống.
Ánh mắt Triệu thổ hào lập tức trợn tròn, người cong lại, phun một búng máu đen.
Nhất thời, bên trong phòng tắm ngập tràn một mùi tanh hôi, vô cùng gay mũi.
Tôi theo bản năng bịt mũi lại, lúc này mới nhớ, vật kia cũng không phải sát quỷ quái, bùa trấn dùng không đúng. Hơi trầm tư, tôi lại có chú ý, ngón tay tôi bấm quyết trên mi tâm anh ta sửa thành một đạo An thần phù, ấn xuống.
Ánh mắt Triệu thổ hào lại trợn tròn, chuẩn bị phun máu một lần nữa.
Tôi chau mày, vội vàng vẽ tiếp một đạo An thần phù, ấn xuống.
Hai đạo An thần phù ấn xuống, người phụ nữ một mắt ở mi tâm anh ta biến thành một đạo hồng quang, biến mất
Triệu thổ hào lúc này mới thở ra một hơi, thở dốc từ từ đứng lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng lên: "Anh tự dậy tắm đi, tôi ra ngoài mở cửa."
"Thiếu gia ..." Anh ta cật lực giơ một ngón cái về phía tôi: "Trâu ... Trâu bò ..."
Tôi không để ý, xoay người ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.
Lúc này Triệu thổ hào đã có khí lực, anh ta chống người ngồi dậy, đứng lên bồn tắm mở nước.
Tôi ra tới cửa, mở cửa ra, nói với Đường Tư Giai ở bên ngoài: "Phòng khách có chút máu, chị đừng sợ, vào đi."
"Ừm!" Đường Tư Giai gật đầu, đi vào.
Nhìn vệt máy trong phòng khách cùng ghế salon bị thấm thành một màu đỏ máu, chị sợ hết hồn: "Đây ... Sao lại như thế này?"
"Chờ một lúc nữa anh ta ra, hỏi là biết." Tôi chỉ chỉ phòng tắm, dặn dò chị ấy: "Chị đi tìm cho anh ấy một bộ quần áo, bộ trên người anh ấy không mặc được nữa rồi.”
"Ừm, được." Trong lòng Đường Tư Giai vẫn còn sợ hãi nhìn vết máu, dán vào tường đi tới phòng ngủ, tìm quần áo cho Triệu thổ hào.
Tôi ngồi xuống phòng khách, nhìn chỗ máu, theo bản năng lại muốn động quẻ.
Đột nhiên, tôi có cảm giác có người đang nhìn mình.
Vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng phụ nữ nhàn nhã, đứng ở nơi cách cửa phòng ngủ không xa, lẳng lặng cười với tôi. Cô ta mặc cổ phục, tóc búi cao, ung dung cao quý, vóc người vô cùng gầy nhỏ, giống như Đôn Hoàng phi thiên*, nhưng mặt cô ta như có thêm lớp thấu kính, vô cùng mơ hồ, chỉ thấy rõ con mắt trái.
*Như hình:
Con mắt kia mang theo nụ cười, nụ cười ấy, như khiến người ta tắm trong gió xuân.
Nhưng tôi chỉ thấy lạnh sống lưng, theo bản năng đứng lên: "Cô..."
Cô gái cười với tôi, xoay người đi vào phòng ngủ, bước chân ung dung, không hoảng hốt vội vàng, sau khi đi được mấy bước, cô ta biến mất.
Tôi nuốt nước miếng, lòng tự nói, hay lắm, lần này rắc rối rồi ....
Danh sách chương