Nói xong, chị đi vào trong ngủ rồi đóng cửa lại.
Diệp Thiếu Long nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, một lúc lâu sau anh ta mới định thần lại, vội vàng quay lại cầu xin tôi: “Thầy ơi, tôi đưa cho thầy tất cả số tiền tôi có, xin thầy! Xin thầy cứu tôi!”
Anh ta không ngừng khấu đầu, mái tóc cũng trở nên bù xù.
Tôi suy nghĩ một chút: “Anh đi trước đi.”
“Thầy ơi! Cầu xin thầy, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!” anh ta gào khóc van xin tôi.
“Tôi không nhận tiền của anh, cũng không thể trực tiếp cứu anh” tôi nói: “Chuyện của anh không thể bàn ở nhà tôi được, anh xuống dưới lầu đợi tôi, chút nữa tôi sẽ xuống.”
Ban đầu Diệp Thiếu Long sững lại một lúc , tiếp đó cảm ơn rối rít: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy!”
Tôi lướt qua anh ta rồi đi đến mở cửa, nhìn anh: “Đi đi.”
“Vâng , vâng!” anh ta vừa lăn vừa bò, khó khăn lắm mới đứng được lên, lom khom người , lảo đảo đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Bên ngoài, quỷ nhỏ áo đỏ lở lửng trên không trung hằn học nhìn phía sau Diệp Thiếu Long, sau khi đợi anh ta xuống lầu, nó quay đầu lại nhìn tôi cười lạnh, tiếp đó tứ chi của nó bắt đầu rung lên, cánh tay và phần chân của nó bắt đầu dài ra.
Tôi lặng lẽ nhìn nó, không nói lời nào.
Rất nhanh, thân của nó không thay đổi, nhưng lại mọc thêm hai chiếc chân dài, hai cánh tay dài da bọc xương, mái tóc dài lết xuống đất, thờ ơ nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác.
Sức mạnh của ma quỷ đến từ lệ linh tướng, lệ linh tướng càng ghê gớm thì oán khí của nó càng mạnh, sức mạnh cũng ngày càng cao. Bây giờ nó không còn là quỷ nhỏ áo đó của lúc trước.
Tôi nghĩ tôi có thể đánh bại nó.
Nhưng tôi dựa vào cái gì chứ? Vì người như Diệp Thiếu Long sao? Người lương thiện như Đường Tư Giai thì nên cứu.
Còn loại khốn nạn như Diệp Thiếu Long thì tôi sẽ vì anh ta mà kết thù với quỷ nhỏ áo đỏ sao?
Đương nhiên không thể!
Tôi cười nhạt nói: “Lần trước ta lo chuyện bao đồng, cướp mất máu tế của ngươi, nhưng còn lần này ta không làm khó ngươi. Xuống lầu đi, chúng ta nói chuyện.”
“Sao ta phải nói chuyện với ngươi?” con quỷ thờ ơ hỏi.
Diệp Thiếu Long nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, một lúc lâu sau anh ta mới định thần lại, vội vàng quay lại cầu xin tôi: “Thầy ơi, tôi đưa cho thầy tất cả số tiền tôi có, xin thầy! Xin thầy cứu tôi!”
Anh ta không ngừng khấu đầu, mái tóc cũng trở nên bù xù.
Tôi suy nghĩ một chút: “Anh đi trước đi.”
“Thầy ơi! Cầu xin thầy, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!” anh ta gào khóc van xin tôi.
“Tôi không nhận tiền của anh, cũng không thể trực tiếp cứu anh” tôi nói: “Chuyện của anh không thể bàn ở nhà tôi được, anh xuống dưới lầu đợi tôi, chút nữa tôi sẽ xuống.”
Ban đầu Diệp Thiếu Long sững lại một lúc , tiếp đó cảm ơn rối rít: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy!”
Tôi lướt qua anh ta rồi đi đến mở cửa, nhìn anh: “Đi đi.”
“Vâng , vâng!” anh ta vừa lăn vừa bò, khó khăn lắm mới đứng được lên, lom khom người , lảo đảo đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Bên ngoài, quỷ nhỏ áo đỏ lở lửng trên không trung hằn học nhìn phía sau Diệp Thiếu Long, sau khi đợi anh ta xuống lầu, nó quay đầu lại nhìn tôi cười lạnh, tiếp đó tứ chi của nó bắt đầu rung lên, cánh tay và phần chân của nó bắt đầu dài ra.
Tôi lặng lẽ nhìn nó, không nói lời nào.
Rất nhanh, thân của nó không thay đổi, nhưng lại mọc thêm hai chiếc chân dài, hai cánh tay dài da bọc xương, mái tóc dài lết xuống đất, thờ ơ nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác.
Sức mạnh của ma quỷ đến từ lệ linh tướng, lệ linh tướng càng ghê gớm thì oán khí của nó càng mạnh, sức mạnh cũng ngày càng cao. Bây giờ nó không còn là quỷ nhỏ áo đó của lúc trước.
Tôi nghĩ tôi có thể đánh bại nó.
Nhưng tôi dựa vào cái gì chứ? Vì người như Diệp Thiếu Long sao? Người lương thiện như Đường Tư Giai thì nên cứu.
Còn loại khốn nạn như Diệp Thiếu Long thì tôi sẽ vì anh ta mà kết thù với quỷ nhỏ áo đỏ sao?
Đương nhiên không thể!
Tôi cười nhạt nói: “Lần trước ta lo chuyện bao đồng, cướp mất máu tế của ngươi, nhưng còn lần này ta không làm khó ngươi. Xuống lầu đi, chúng ta nói chuyện.”
“Sao ta phải nói chuyện với ngươi?” con quỷ thờ ơ hỏi.
Danh sách chương