Triệu thổ hào thất kinh: “Mấy chục mạng người.....aiya mẹ kiếp,đó tôi không phải.....mẹ nó........thật mẹ nó chứ.....sao có thể như thế này..........”

Mặt anh ấy biến sắc, trên đầu cũng đổ mồ hôi.

“Thầy ơi, sẽ không có chuyện gì chứ?” Đường Tư Giai vội hỏi.

“ Không đâu, hiện tại tà khí trên người anh ấy vẫn có thể trấn áp được” tôi nhìn Triệu thổ hào: “Không phải anh muốn biết nguyên lý sao? Được , vậy tôi nói cho anh. Trong giấc mơ ,anh với người đàn bà đó đã có nhiều lần quan hệ, trên cơ thể anh có mùi hơi của cô ta, ban ngày thì không hiện rõ. Nhưng một khi đến tối qua giờ sửu thì mùi hơi đó sẽ hiện ra, chỉ cần anh ngủ ở phòng khách của Đường gia thì bất cứ ma quỷ nào cũng phải cách xa 90 dặm.”

“Thì ra không phải vì mình lợi hại mà là tiên nữ mình ngủ cùng lợi hại”Triệu thổ hào tự lẩm bẩm một mình, anh ấy nhìN Đường Tư Giai rồi lại hỏi tôi: “Thiếu gia, vậy...vậy chỉ cần tôi bán nó đi thì sẽ không sao nữa?”

“Đúng, chỉ cần thuận lợi bán nó đi thì sẽ không sao “ tôi ngưng một lúc rồi nhắc nhở anh ấy: “ Nhưng anh phải nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giấu trong lòng, tuyệt đối không được nói ra trước mặt nó, nếu như mơ thấy tiên nữ cũng không được nói.”

“Điều đó không thể, cậu yên tâm, tôi sẽ kín miệng” anh đáp: “ Lúc tỉnh tôi sẽ không tùy tiện nói, nhưng lúc nằm mơ thì tôi không dám chắc có giữ được miệng hay không. Có điều mỗi lần nằm mơ thấy cô ấy, tôi đều làm với cô ta, làm xong thì cũng tỉnh rồi, cũng không nói gì khác.”

Đường Tư Giai thấy không yên tâm nên lại nhắc nhở anh ấy: “Lời thầy nói anh nhất định phải ghi nhớ, lúc nằm mơ cũng phải ghi nhớ, rồi mau chóng bán thứ đó đi!”

“Ừ, được! Em yên tâm, thiếu gia cậu cũng yên tâm, tôi nhớ rõ rồi!” Triệu thổ hào thành thật.

“Được rồi, đi thôi” tôi thờ ơ nói.

“Vâng!” Triệu thổ hào thở phào, lau mồ hôi trên trán, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.

Đường Tư Giai bị chuyện của nhà bị dọa cho phát sợ, bây giờ lại biết được trong nhà anh họ mình chứa đồ vật của tà môn, khiến chị ấy bồn chồn không yên, rất lâu sau chị mới bình tĩnh lại.



“Thầy ơi, thật sự không có chuyện gì chứ?” chị lo lắng.

Tôi nói thế nào bây giờ? Tôi nói không sao ,lỡ có chuyện thì phải làm sao?

Tôi nói có sao, lỡ như không có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?

Thế nên tôi đã không nói gì, chỉ cười khẽ, không nói đúng mà cũng chẳng bảo sai.

Hai ngày tiếp xúc, Đường Tư Giai cũng đã quen tôi như thế này rồi, chị ấy biết, tôi không nói gì là có lý của tôi, chị cũng không cần hỏi thêm nữa.

Chị mở chai nước đưa cho tôi, rồi tự mở một chai cho mình, uống một ngụm nhỏ rồi hỏi tiếp: “Thầy ơi, những chuyện vừa nãy, tại sao thầy biết được? Hơn nữa lại biết rõ như vậy?”

Tôi uống ngụm nước rồi thờ ơ nói một câu: “ Điều đó không quan trọng.”

Đường Tư Giai ngây người nhìn tôi, ánh mắt đó có chút khác thường

Mặt tôi nóng bừng, vô thức tránh khỏi ánh mặt của chị

Thật ra tôi rất xấu hổ, đây là hai chuyện hoàn toàn đan xen với nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện