(Ngày Thất Tịch, theo văn hóa phương Đông, nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là Ngày Valentine châu Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Theo truyền thuyết, sau một năm xa cách, cứ đến ngày này hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau bên cầu Ô Thước. Nguồn: Wikipedia Tiếng Việt)
Thất tịch năm nay rơi vào thứ hai, là ngày mà tiểu học trung học cao trung đều phải kéo cờ.
Ủy viên thể dục lớp Lý Hoán vai nâng cờ đỏ, chân dài sải từng bước rộng đến dưới đài kéo cờ…
Học sinh đứng xếp hàng bên dưới có không ít đứa ôm đầu, nhìn cũng không phải là màu cờ rực rỡ, mà là người nâng cờ. Tấm tắc, nhìn vai rộng eo nhỏ, trên cánh tay, bắp đùi đều có cơ bắp. Ủy viên thể dục bị những ánh mắt như lang sói bên dưới hun cho da dẻ đỏ hồng, mặt nghiêm như khúc gỗ giao cờ đỏ lại cho Từ Xuân.
Trên nền bài Quốc ca vang vọng, Từ Xuân kéo cờ không nhanh không chậm, tiếng nhạc nhỏ dần đi, cờ cũng vừa lúc lên đến vị trí cao nhất.
Sau đó chính là đủ thứ phát biểu…
Lý Hoán khoanh tay, đứng trên đài chỉ huy cách đó không xa, trên môi nở một nụ cười ôn hòa.
Trương Trình đứng ngay bên cạnh không có hành động gì, nhìn y vài lần, lại nhìn qua mấy đứa nhỏ lớp mình, đôi mắt đào hoa căng lên cũng sắp biến thành mắt phượng.
Cả năm chỉ có mỗi một cái Thất tịch, thế mà bảo bối của hắn lại quay qua liếc mắt đưa tình với đám nhãi con còn chưa đủ lông đủ cánh kia, thiệt muốn chia tay quá đi! (chém._.)
Chiều tan tầm, hai người cũng không về chung, Trương Trình về trước, gần tám giờ tối, Lý Hoán mới hối hả chạy về.
Mở khóa vào nhà, đèn đóm không bật lấy một bóng, trong phòng tối om, chút ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu soi sáng ra một cái bóng đen trên sa lon.
Lý Hoán bật đèn phòng khách lên, chỉ thấy một tên Trương Trình đầu gỗ đang ngồi trên sa lon, đầu cũng không quay lại, chỉ là bị đèn chiếu vào, híp mắt nhíu mày.
(đầu gỗ ở đây hiểu theo nghĩa bóng, là ngu ngốc đần độn chậm tiêu đơ như khúc gỗ ấy)
Lý Hoán trở tay đóng cửa lại, đi tới hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hai người bên nhau lâu như vậy, y có thể nhìn ra Trương Trình đang giận, kiểu gì cũng là giận mình, nhưng mà lại không biết là giận cái gì dỗi.
Trương Trình: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?!”
Lý Hoán: “Biết nha, lúc nãy lên lớp mấy học sinh nữ trong lớp còn hỏi em có ở bên bạn gái hay không đó.” Y nói mà còn cố tình nhấn mạnh hai chữ bạn gái. Vốn là muốn trêu hắn một chút, ai dè đâu Trương Trình thoáng cái nhảy dựng lên, khí thế hung dữ đi thẳng vào phòng ngủ: “Vậy thì cứ đi kiếm bạn, gái của em mà ở bên đi!”
Lý Hoán níu cánh tay hắn lại, quẳng người lên sa lon rồi ấn xuống: “Anh phát thần kinh cái gì?”
Trương Trình: “Đám nhóc con kia của em đứa nào đứa nấy tươi ngon mọng nước, nhắm mắt vơ đại một đứa cũng có thể tốt hơn anh, cứ đi tìm bọn nó đi!”
Lý Hoán nhớ lại ánh mắt khó hiểu của Trương Trình khi nhìn qua mình lúc kéo cờ sáng nay, phút chốc dở khóc dở cười: “Lại ăn dấm chua vớ vẩn gì nữa!”
Thật ra Trương Trình cũng lần này ăn dấm chua rất vô duyên, nhưng suốt cả ngày Lý Hoán toàn lo cho đám nhóc con kia mà không ngó ngàng gì đến hắn, vốn là một mớ buồn bực lại để nó bắt đầu lên men trong hũ, cứ vậy thôi cũng đủ làm Trương Trình tự hun ngã mình luôn.
Bây giờ nắp bình dấm chua bị mở ra, hun ngã luôn Lý Hoán, vị chua cũng theo đó phai bớt đi.
Nét mặt của Trương Trình dần bình tĩnh lại, ngoài miệng vẫn chưa chịu buông tha: “Sáng nay em nhìn ánh mắt của bọn nó… Ưm –”
Lý Hoán chặn miệng hắn lại, ngón tay thon dài dò vào vạt áo T-shirt, cởi khóa quần ra: “Nếu đã có tinh thần lăn qua lăn lại như vậy, không bằng lăn chỗ khác.”
Trương Trình tự biết đuối lý, chỉ từ chối cho ra vẻ.
Sáng mai Lý Hoán còn phải chạy chung với đám nhóc con, nếu hắn làm Lý Hoán đau mông, tự hắn cũng đã thấy đau lòng! Huống hồ, trình độ kĩ thuật của Lý Hoán đã kinh qua vô số lần mài giũa cùng hắn, hoàn toàn vượt hẳn số đông…
Đang lúc suy nghĩ linh tinh, một tay Lý Hoán đã men theo khe mông, dò một ngón vào bên trong Trương Trình.
Hai chân Trương Trình đều bị y gác lên vai, dưới ánh đèn phòng khác sáng ngời, bị ép mở ra nơi bí ẩn.
Ngón tay ra ra vào vào có khớp xương hơi nhô lên, câu thịt ruột đỏ tươi cũng như tất cả cơ quan cảm giác trong cơ thể ra.
Đường nhìn của Lý Hoán dời lên, đối diện với đôi mắt đào hoa đang khép hờ của Trương Trình. Tựa như hai cánh hoa đào ngâm trong bầu rượu, tỏa hương thơm say đắm.
Cặp mắt đào hoa kia của Trương Trình được trời cao ưu ái, gặp người câu người, bản thân y nếu cũng ghen, thì sớm đã bị đau dạ dày.
Thầy Trương chủ nhiệm bình thường luôn mang vẻ mặt có chút không đứng đắn lắc lư (*) trong trường học, giờ lại bị mình áp dưới thân, vui vẻ hay đau đớn đều bị mình nắm trong tay, giống như người này chính tay giao ra một cái đuôi nhỏ nhắn lông xù vậy.
(*) từ “lắc lư” để ở đây có vẻ hơi lạ, hơi vô duyên, nhưng mình chưa tìm được từ nào thay thế từ này cả, tại mình cảm thấy từ này nó thể hiện được con người của Trương Trình, cái kiểu ung dung tùy ý, thiếu đàng hoàng nghiêm túc, cà lơ phất phơ nhưng lại không đáng ghét của bạn í, nói chung là cảm giác thì khó mà giải thích được lắm._. Nói chung là giữ lại từ này để đúng với cảm nhận của bản thân.
Tác phong của Lý Hoán khi làm chuyện này lúc nào cũng là ôn hòa, vừa trực tiếp vừa dứt khoát, không chơi đùa này nọ thái quá, chỉ đâm vào mỗi một điểm mẫn cảm trong huyệt mà cũng có thể đâm tới sáng, trong thân thể cao lớn kia tích tụ một lượng sức không thể ước chừng.
Lý Hoán khuấy động trong cơ thể Trương Trình cho đến khi bốn bề đều đã mềm nhũn, dừng lại một chút, không đợi Trương Trình kịp mở miệng thắc mắc, cúi người ôm thắt lưng hắn, sau đó chợt xoay người hắn lại.
Trương Trình có cảm giác mình cũng bị đâm cho thủng luôn rồi. Một tay hắn đặt ở bụng dưới của Lý Hoán, một tay đè mình lại, hơi cong người để lấy hơi, dẩu môi: “Em… Không phải là em không thích như vầy sao?”
Lý Hoán gật gật đầu: “Mệt lắm.”
Trương Trình cắn răng, cứ tưởng cái thứ trong người mình đã đâm sâu nhất, ai dè phát hiện nó còn đang chen tiếp vào trong không ngừng nghỉ: “Vậy em…”
Lý Hoán bóp bóp cái mông đàn hồi cực tốt trong tay, trong con ngươi bừng cháy một ngọn lửa đỏ hừng hực, nhìn Trương Trình: “Vậy nên, anh tự di chuyển đi.”
Trương Trình tự huyễn hoặc mình bằng tư thế, coi mình là bên đang làm người ta, quỳ gối trên ghế sa lon, từ từ nhấc mông lên rồi bất chấp ngồi thẳng xuống.
Nhấp nhấp nhô nhô một hồi, thể lực của hắn dần cạn kiệt, mà Lý Hoán lại không có chút dấu hiệu nào là muốn bắn.
Lý Hoán đưa mắt nhìn lên, thấy Trương Trình nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, hai chân rõ ràng đã phát run mà vẫn còn cắn răng quyết chống đỡ, hẳn đã hạ quyết tâm “làm” cho y bắn ra.
Y cong môi, một tay để trên bắp đùi đang căng lên của Trương Trình, một tay sờ lên đầu v* trước ngực hắn, lúc hắn kiệt sức ngồi xuống một lần nữa thì đỉnh nhẹ lên một cái.
Một cú đó đã hoàn toàn đẩy chút sức chiến đấu còn lại của Trương Trình về không, hắn thở phì phò, ngồi co quắp bất động trên háng Lý Hoán.
Lý Hoán nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không nói tiếng nào, di chuyển ngón tay.
Đôi mắt kia thấm đẫm tầng tầng hơi nước, hệt như hai đầm hoa đào dưới cơn mưa phùn kéo dài, ngay lúc vừa đầy tràn thì ngừng lại, trên mặt đầm là sương mù mờ ảo, đưa lối cho một trái tim đang đập liên hồi từ từ chìm vào làn nước…
Vừa mới dừng động tác lại, sự tồn tại của bàn tay vẫn không ngừng hoạt động trước ngực bỗng rõ ràng hơn hẳn, đầu v* bị sự kích thích rõ rệt ấy làm trướng ra, đầu ngón tay của cái tay kia vẫn còn xoa véo liên tục, khiến cho hành lang phía sau cũng theo đó cũng ngọ nguậy co rút khó nhịn.
Trương Trình bắt cái tay trước ngực, nắm chặt trong tay mình: “Cho em nghẹn phát nổ luôn đi!”
Lý Hoán nghe vậy cũng không thèm phản bác, dùng cách mình thích nhất, bóp mông Trương Trình, tính khí dưới thân vọt hết vào rồi lại rút ra phân nửa, lực độ lần nào cũng mạnh mẽ vững vàng, nghiền vào chỗ trí mạng của Trương Trình, phía trước của hắn vì bị nghiền ép, co giật bắn ra, chính y cũng chìm trong từng làn từng làn khoái cảm bức người, trong thân thể không ngừng co thắt của Trương Trình, phun ra một đóa hoa dâm mỹ.
Sau khi phát tiết ra, Trương Trình kiệt sức nằm sấp trên ngực Lý Hoán, được người ta hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu.
Giọng Lý Hoán rất dịu dàng: “Đêm nay cực khổ rồi.”
Trương Trình hoãn lại trái tim đang đập dữ dội, vẫn cứ mạnh miệng như trước: “Vì bảo bối phục vụ.”
Lý Hoán: “Vậy sang năm anh có còn muốn phục vụ không?”
Trương Trình sửng sốt, nhếch môi đầy mãn nguyện: “Ai phục vụ ai?”
Lý Hoán nhìn hắn cười: “Em phục vụ anh, được chưa?”
Trương Trình gật đầu: “Được không đó, thật ra ngày hôm nay cũng –”
“Nếu như Thất tịch rơi vào cuối tuần mới tính.” Lý Hoán nhỏ giọng bổ sung nửa câu sau.
Trương Trình xoay người cầm điện thoại, coi ngày.
Thất tịch năm nay rơi vào thứ hai, là ngày mà tiểu học trung học cao trung đều phải kéo cờ.
Ủy viên thể dục lớp Lý Hoán vai nâng cờ đỏ, chân dài sải từng bước rộng đến dưới đài kéo cờ…
Học sinh đứng xếp hàng bên dưới có không ít đứa ôm đầu, nhìn cũng không phải là màu cờ rực rỡ, mà là người nâng cờ. Tấm tắc, nhìn vai rộng eo nhỏ, trên cánh tay, bắp đùi đều có cơ bắp. Ủy viên thể dục bị những ánh mắt như lang sói bên dưới hun cho da dẻ đỏ hồng, mặt nghiêm như khúc gỗ giao cờ đỏ lại cho Từ Xuân.
Trên nền bài Quốc ca vang vọng, Từ Xuân kéo cờ không nhanh không chậm, tiếng nhạc nhỏ dần đi, cờ cũng vừa lúc lên đến vị trí cao nhất.
Sau đó chính là đủ thứ phát biểu…
Lý Hoán khoanh tay, đứng trên đài chỉ huy cách đó không xa, trên môi nở một nụ cười ôn hòa.
Trương Trình đứng ngay bên cạnh không có hành động gì, nhìn y vài lần, lại nhìn qua mấy đứa nhỏ lớp mình, đôi mắt đào hoa căng lên cũng sắp biến thành mắt phượng.
Cả năm chỉ có mỗi một cái Thất tịch, thế mà bảo bối của hắn lại quay qua liếc mắt đưa tình với đám nhãi con còn chưa đủ lông đủ cánh kia, thiệt muốn chia tay quá đi! (chém._.)
Chiều tan tầm, hai người cũng không về chung, Trương Trình về trước, gần tám giờ tối, Lý Hoán mới hối hả chạy về.
Mở khóa vào nhà, đèn đóm không bật lấy một bóng, trong phòng tối om, chút ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu soi sáng ra một cái bóng đen trên sa lon.
Lý Hoán bật đèn phòng khách lên, chỉ thấy một tên Trương Trình đầu gỗ đang ngồi trên sa lon, đầu cũng không quay lại, chỉ là bị đèn chiếu vào, híp mắt nhíu mày.
(đầu gỗ ở đây hiểu theo nghĩa bóng, là ngu ngốc đần độn chậm tiêu đơ như khúc gỗ ấy)
Lý Hoán trở tay đóng cửa lại, đi tới hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hai người bên nhau lâu như vậy, y có thể nhìn ra Trương Trình đang giận, kiểu gì cũng là giận mình, nhưng mà lại không biết là giận cái gì dỗi.
Trương Trình: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?!”
Lý Hoán: “Biết nha, lúc nãy lên lớp mấy học sinh nữ trong lớp còn hỏi em có ở bên bạn gái hay không đó.” Y nói mà còn cố tình nhấn mạnh hai chữ bạn gái. Vốn là muốn trêu hắn một chút, ai dè đâu Trương Trình thoáng cái nhảy dựng lên, khí thế hung dữ đi thẳng vào phòng ngủ: “Vậy thì cứ đi kiếm bạn, gái của em mà ở bên đi!”
Lý Hoán níu cánh tay hắn lại, quẳng người lên sa lon rồi ấn xuống: “Anh phát thần kinh cái gì?”
Trương Trình: “Đám nhóc con kia của em đứa nào đứa nấy tươi ngon mọng nước, nhắm mắt vơ đại một đứa cũng có thể tốt hơn anh, cứ đi tìm bọn nó đi!”
Lý Hoán nhớ lại ánh mắt khó hiểu của Trương Trình khi nhìn qua mình lúc kéo cờ sáng nay, phút chốc dở khóc dở cười: “Lại ăn dấm chua vớ vẩn gì nữa!”
Thật ra Trương Trình cũng lần này ăn dấm chua rất vô duyên, nhưng suốt cả ngày Lý Hoán toàn lo cho đám nhóc con kia mà không ngó ngàng gì đến hắn, vốn là một mớ buồn bực lại để nó bắt đầu lên men trong hũ, cứ vậy thôi cũng đủ làm Trương Trình tự hun ngã mình luôn.
Bây giờ nắp bình dấm chua bị mở ra, hun ngã luôn Lý Hoán, vị chua cũng theo đó phai bớt đi.
Nét mặt của Trương Trình dần bình tĩnh lại, ngoài miệng vẫn chưa chịu buông tha: “Sáng nay em nhìn ánh mắt của bọn nó… Ưm –”
Lý Hoán chặn miệng hắn lại, ngón tay thon dài dò vào vạt áo T-shirt, cởi khóa quần ra: “Nếu đã có tinh thần lăn qua lăn lại như vậy, không bằng lăn chỗ khác.”
Trương Trình tự biết đuối lý, chỉ từ chối cho ra vẻ.
Sáng mai Lý Hoán còn phải chạy chung với đám nhóc con, nếu hắn làm Lý Hoán đau mông, tự hắn cũng đã thấy đau lòng! Huống hồ, trình độ kĩ thuật của Lý Hoán đã kinh qua vô số lần mài giũa cùng hắn, hoàn toàn vượt hẳn số đông…
Đang lúc suy nghĩ linh tinh, một tay Lý Hoán đã men theo khe mông, dò một ngón vào bên trong Trương Trình.
Hai chân Trương Trình đều bị y gác lên vai, dưới ánh đèn phòng khác sáng ngời, bị ép mở ra nơi bí ẩn.
Ngón tay ra ra vào vào có khớp xương hơi nhô lên, câu thịt ruột đỏ tươi cũng như tất cả cơ quan cảm giác trong cơ thể ra.
Đường nhìn của Lý Hoán dời lên, đối diện với đôi mắt đào hoa đang khép hờ của Trương Trình. Tựa như hai cánh hoa đào ngâm trong bầu rượu, tỏa hương thơm say đắm.
Cặp mắt đào hoa kia của Trương Trình được trời cao ưu ái, gặp người câu người, bản thân y nếu cũng ghen, thì sớm đã bị đau dạ dày.
Thầy Trương chủ nhiệm bình thường luôn mang vẻ mặt có chút không đứng đắn lắc lư (*) trong trường học, giờ lại bị mình áp dưới thân, vui vẻ hay đau đớn đều bị mình nắm trong tay, giống như người này chính tay giao ra một cái đuôi nhỏ nhắn lông xù vậy.
(*) từ “lắc lư” để ở đây có vẻ hơi lạ, hơi vô duyên, nhưng mình chưa tìm được từ nào thay thế từ này cả, tại mình cảm thấy từ này nó thể hiện được con người của Trương Trình, cái kiểu ung dung tùy ý, thiếu đàng hoàng nghiêm túc, cà lơ phất phơ nhưng lại không đáng ghét của bạn í, nói chung là cảm giác thì khó mà giải thích được lắm._. Nói chung là giữ lại từ này để đúng với cảm nhận của bản thân.
Tác phong của Lý Hoán khi làm chuyện này lúc nào cũng là ôn hòa, vừa trực tiếp vừa dứt khoát, không chơi đùa này nọ thái quá, chỉ đâm vào mỗi một điểm mẫn cảm trong huyệt mà cũng có thể đâm tới sáng, trong thân thể cao lớn kia tích tụ một lượng sức không thể ước chừng.
Lý Hoán khuấy động trong cơ thể Trương Trình cho đến khi bốn bề đều đã mềm nhũn, dừng lại một chút, không đợi Trương Trình kịp mở miệng thắc mắc, cúi người ôm thắt lưng hắn, sau đó chợt xoay người hắn lại.
Trương Trình có cảm giác mình cũng bị đâm cho thủng luôn rồi. Một tay hắn đặt ở bụng dưới của Lý Hoán, một tay đè mình lại, hơi cong người để lấy hơi, dẩu môi: “Em… Không phải là em không thích như vầy sao?”
Lý Hoán gật gật đầu: “Mệt lắm.”
Trương Trình cắn răng, cứ tưởng cái thứ trong người mình đã đâm sâu nhất, ai dè phát hiện nó còn đang chen tiếp vào trong không ngừng nghỉ: “Vậy em…”
Lý Hoán bóp bóp cái mông đàn hồi cực tốt trong tay, trong con ngươi bừng cháy một ngọn lửa đỏ hừng hực, nhìn Trương Trình: “Vậy nên, anh tự di chuyển đi.”
Trương Trình tự huyễn hoặc mình bằng tư thế, coi mình là bên đang làm người ta, quỳ gối trên ghế sa lon, từ từ nhấc mông lên rồi bất chấp ngồi thẳng xuống.
Nhấp nhấp nhô nhô một hồi, thể lực của hắn dần cạn kiệt, mà Lý Hoán lại không có chút dấu hiệu nào là muốn bắn.
Lý Hoán đưa mắt nhìn lên, thấy Trương Trình nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, hai chân rõ ràng đã phát run mà vẫn còn cắn răng quyết chống đỡ, hẳn đã hạ quyết tâm “làm” cho y bắn ra.
Y cong môi, một tay để trên bắp đùi đang căng lên của Trương Trình, một tay sờ lên đầu v* trước ngực hắn, lúc hắn kiệt sức ngồi xuống một lần nữa thì đỉnh nhẹ lên một cái.
Một cú đó đã hoàn toàn đẩy chút sức chiến đấu còn lại của Trương Trình về không, hắn thở phì phò, ngồi co quắp bất động trên háng Lý Hoán.
Lý Hoán nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không nói tiếng nào, di chuyển ngón tay.
Đôi mắt kia thấm đẫm tầng tầng hơi nước, hệt như hai đầm hoa đào dưới cơn mưa phùn kéo dài, ngay lúc vừa đầy tràn thì ngừng lại, trên mặt đầm là sương mù mờ ảo, đưa lối cho một trái tim đang đập liên hồi từ từ chìm vào làn nước…
Vừa mới dừng động tác lại, sự tồn tại của bàn tay vẫn không ngừng hoạt động trước ngực bỗng rõ ràng hơn hẳn, đầu v* bị sự kích thích rõ rệt ấy làm trướng ra, đầu ngón tay của cái tay kia vẫn còn xoa véo liên tục, khiến cho hành lang phía sau cũng theo đó cũng ngọ nguậy co rút khó nhịn.
Trương Trình bắt cái tay trước ngực, nắm chặt trong tay mình: “Cho em nghẹn phát nổ luôn đi!”
Lý Hoán nghe vậy cũng không thèm phản bác, dùng cách mình thích nhất, bóp mông Trương Trình, tính khí dưới thân vọt hết vào rồi lại rút ra phân nửa, lực độ lần nào cũng mạnh mẽ vững vàng, nghiền vào chỗ trí mạng của Trương Trình, phía trước của hắn vì bị nghiền ép, co giật bắn ra, chính y cũng chìm trong từng làn từng làn khoái cảm bức người, trong thân thể không ngừng co thắt của Trương Trình, phun ra một đóa hoa dâm mỹ.
Sau khi phát tiết ra, Trương Trình kiệt sức nằm sấp trên ngực Lý Hoán, được người ta hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu.
Giọng Lý Hoán rất dịu dàng: “Đêm nay cực khổ rồi.”
Trương Trình hoãn lại trái tim đang đập dữ dội, vẫn cứ mạnh miệng như trước: “Vì bảo bối phục vụ.”
Lý Hoán: “Vậy sang năm anh có còn muốn phục vụ không?”
Trương Trình sửng sốt, nhếch môi đầy mãn nguyện: “Ai phục vụ ai?”
Lý Hoán nhìn hắn cười: “Em phục vụ anh, được chưa?”
Trương Trình gật đầu: “Được không đó, thật ra ngày hôm nay cũng –”
“Nếu như Thất tịch rơi vào cuối tuần mới tính.” Lý Hoán nhỏ giọng bổ sung nửa câu sau.
Trương Trình xoay người cầm điện thoại, coi ngày.
Danh sách chương