Gió Bắc gào thét cả đêm, rốt cuộc vào sáng sớm ngày hôm sau cũng ngưng làm loạn. Gió thổi đi những đám mây dày đặc và sương mù, trả lại cho thành phố một vùng trời xanh trong, những sợi mây mỏng như tơ giăng trên không trung, để lộ ra bầu trời màu lam nhạt đằng sau chúng, làm cho tâm trạng của con người theo đó cũng trở nên sáng sủa hơn.

Vào buổi trưa, một đám mây lớn bay đến từ chân trời che khuất đi ánh nắng, tức thì nhiệt độ cũng giảm xuống tận mấy độ.

Lúc thời gian nghỉ trưa vừa hết, Lý Hoán cầm sách giáo khoa đến phòng học sớm thì nhìn thấy hai cô chú trung niên đứng trước cửa, đến gần, trông bề ngoài thì hẳn là cha mẹ của Trịnh Mộng Nhiên.

Có lẽ là do phát hiện con gái mình yêu đương với con trai, cũng có lẽ là do thấy thành tích tuột dốc nên lo lắng, Lý Hoán cũng suy đoán đến khả năng họ đến đây để trách cứ mình vì thành tích của cô bé, nhưng đến khi lời chỉ trích và nhục mạ của hai vị phụ huynh tuôn ra, Lý Hoán vẫn còn thấy hơi bất ngờ.

Nói mình có ý đồ bỉ ổi, dụ dỗ học sinh nữ… Lý Hoán nhớ tới chuyện tối hôm qua, điểm qua từng người và sự việc lại một lần trong lòng, cũng đã hình dung ra được phần nào.

Y gạt cái tay đang chỉ vào mặt mình qua một bên: “Mời lấy chứng cứ ra đây.”

“Nếu chúng tôi đã đến đây thì sao mà không có chứng cứ được hả, lấy ra là nhục nhã lắm, cậu đấy, đừng có đã chừa mặt mũi mà còn không cần, cậu không cần danh dự nhưng con gái nhà tôi vẫn cần đấy!”

Đã gần đến giờ lên lớp, học sinh trên hành lang càng lúc càng nhiều, Từ Xuân cầm một quyển vở dày lên tới lầu ba, thấy trước cửa lớp mình có một đám học sinh vây quanh thì lại gần, đẩy kính mắt nhìn thử, thì ra là có hai vị phụ huynh đang tranh chấp đơn phương với Lý Hoán. Mấy câu nói vừa lọt vào tai, Từ Xuân đã nổi giận, kẹp quyển vở dày vào bên nách, xắn ống tay áo lên muốn xông vào.

Bỗng nhiên có một cái tay khoát lên trên vai cậu, giữ cậu lại một cách vững vàng. Từ Xuân sợ hết hồn. Chỉ thấy sau khi thầy Trương chủ nhiệm khối ngăn chặn sự kích động của cậu lại, truyền cho cậu một ánh mắt bình tĩnh, rồi không nói tiếng nào bước về phía trung tâm sự cố.

Lý Hoán đã lười ngăn cản cánh tay không chịu ngừng chỉ vào mặt mình kia rồi, chỉ bình tĩnh nhìn hai người đứng trước mặt mình, liếc thấy giáo viên chủ nhiệm lớp ba là Chu Kiện đang đứng trước cửa lớp từ đằng xa xa nhìn qua bên này.

Trương Trình bước qua che ngay trước người Lý Hoán: “Xin lỗi hai vị phụ huynh, đã gần đến thời gian vào lớp rồi. Hiện giờ tiết học nào trong năm 11 của bọn nhỏ cũng cực kì quan trọng. Tôi là chủ nhiệm năm hai, các vị có vấn đề gì tôi có thể giúp các vị giải quyết, có mâu thuẫn gì với thầy Lý cũng nên để cho bọn nhỏ học xong rồi bàn tiếp.”

Trịnh Mộng Nhiên chạy tới cửa phòng học, hoàn toàn không hiểu vì sao ba mẹ mình lại xảy ra tranh chấp với thầy Lý, kéo cánh tay của mẹ mình qua muốn dẫn người đi: “Mẹ, mẹ làm gì — ”

Mẹ Trịnh đẩy tay con gái ra, đang định nói tiếp, đã thấy Trương Trình cúi đầu móc điện thoại di động ra gọi, lấy lí do giữ gìn trật tự để việc dạy học diễn ra bình thường gọi bảo an đến đây.

Chuông vào học vang lên, Lý Hoán vào lớp đi dạy, hai người kia được Trương Trình mời lên văn phòng.

Chờ đến lúc hết giờ học, Lý Hoán trực tiếp đi tìm Chu Kiện.

Chu Kiện ngồi sau bàn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn y một cái, giọng điệu không gợn lấy một chút: “Thầy Lý có chuyện gì cần sao?”

Lý Hoán: “Này, có phải anh làm hay không?”

Chu Kiện chỉ cười lạnh, nhìn y mà không nói tiếng nào.

Lý Hoán cố nén cơn tức giận trong lòng lại, quay lưng đi khỏi.

Nếu như Chu Kiện còn để tâm đến danh dự của học sinh nữ, anh ta đã chẳng thể làm ra chuyện đê tiện đến mức này.

Trương Trình không ở trong văn phòng, hỏi đồng nghiệp mới biết phụ huynh đã đi rồi, Trương Trình thì đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Nhớ đến nụ cười của Chu Kiện, trong lòng Lý Hoán hiện lên một ý nghĩ không may.

Lý Hoán đến phòng làm việc của hiệu trưởng, gõ cửa đi vào. Trương Trình không có ở đây, bí thư đảng ủy nói chuyện với hiệu trưởng Cao đã lâu, thấy y bước vào thì nói với vẻ cực kì hiền lành: “Tiểu Lý à, thầy cứ yên tâm lên lớp, chuyện này chúng tôi đã giải quyết xong từ đầu đến cuối, không liên quan gì đến thầy, mới vừa nãy Trương Trình đã chủ động lại đây khai báo, chính cậu ta đã liên hệ phụ huynh với ý định bêu xấu, vậy nên đã chủ động từ chức. Chúng tôi lúc nào cũng tin tưởng vào nhân phẩm của thầy.”

Lý Hoán đứng yên tại chỗ, hồi lâu mới nói: “Vậy vì sao mấy người lại không tin tưởng vào nhân phẩm của Trương Trình?”

Bí thư nghe vậy thấy hơi mất hứng. Hiệu trưởng Cao ngẩng đầu nhìn Lý Hoán một cái: “Chúng ta tin ai hay không tin ai thì có gì liên quan không? Chẳng biết phụ huynh của Trịnh Mộng Nhiên lấy băng ghi hình từ đâu ra, đăng lên internet kích động cư dân mạng, ép chúng ta phải đưa ra một lời giải thích. Đầu tiên chưa nói đến việc cô bé có đồng ý ra mặt làm sáng tỏ giúp thầy hay không, thầy muốn cô bé phải làm vậy vì mình hay sao? Đến lúc đó nếu có người bụng dạ khó lường phỏng đoán một cách ác ý rằng — nữ sinh bị tình ái giam cầm bằng lòng che giấu tai tiếng cho thầy giáo — vậy thì phải làm sao bây giờ?”

“Trương Trình đã làm việc sáu năm, tôi cũng không nỡ…” Ông thở dài, “Về phía cha mẹ thầy ấy đích thân tôi sẽ đi nói chuyện. Tiểu Lý à mấy chuyện riêng tư dưới đáy này thầy không cần phải bàn nhiều làm gì, cứ yên tâm dẫn lớp dạy học, thành tích môn Vật lý của chúng ta còn phải nhờ thầy chống lên nữa đó!”

Lý Hoán trầm mặc trở lại chỗ của Trương Trình, quả nhiên thấy người, đang thu dọn đồ đạc.

Lý Hoán nắm lấy cánh tay hắn đang thu dọn đồ đạc, không nói một lời, năm ngón tay càng siết càng chặt.

Trương Trình: “Shh, đau đau đau…”

Lý Hoán thả lỏng ra nhưng không buông tay, sầm mặt nhìn hắn.

Trương Trình biết thế này tức là y đã giận thật rồi, tay bị tóm lấy, kéo ngược người ta lại vào lòng mình.

Lý Hoán: “Sao lại ngu ngốc như vậy, không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn à?”

Trương Trình nắm lấy một tay khác của y: “Làm sao lại không tốt? Sau này anh ở nhà nấu cơm quét dọn, em đi làm kiếm tiền nuôi anh.”

Lý Hoán: “Mơ chết anh đi.”

Trương Trình: “Em không muốn à?”

Lý Hoán muốn mắng hắn rồi lại bị hai cánh tay hắn nhẹ vòng qua eo, ghé vào bên tai nhỏ giọng thì thầm: “Dù cho anh không ở trường học, thì cả thể xác và tinh thần cũng đều là của em.”

Bị hắn ôm một cái như vậy, Lý Hoán cũng chẳng nói được gì nữa.

Tan tầm về nhà, Lý Hoán nhìn bốn món một canh trên bàn: “Ăn hết không đấy?”

Trương Trình tóm ba đứa nhóc từ trong thư phòng ra, cười híp mắt bảo: “Em nên lo là có đủ ăn hay không đi.”

Lý Hoán hơi giật mình, lại thấy hơi bất đắc dĩ.

Hình như Trương Trình đã biết y định nói cái gì, chặn lời y: “Cơm nước xong sẽ đưa bọn nó về.”

Từ Xuân vội vàng đi qua kéo ghế ra cho Lý Hoán ngồi xuống, rồi lại kéo một cái khác qua cho Trương Trình.

Tất nhiên là Trương Trình hí ha hí hửng ngồi xuống bên cạnh Lý Hoán, cũng bảo Trịnh Mộng Nhiên và Hứa Âu ngồi xuống.

Dường như Từ Xuân sợ y sẽ trách Trương Trình về chuyện một mình dẫn bọn chúng ra khỏi trường, ngóng ngóng mà nhìn Lý Hoán: “Thầy, thầy ơi, chính em nhờ thầy Trương dẫn tụi em đến, đừng trách thầy Trương.”

Lý Hoán liếc Trương Trình một cái, quay lại nói với Từ Xuân: “Không cho phép có lần sau.”

(Chito: Mấy má để ý đoạn “Lý Hoán tan tầm về nhà” ấy, tức là ba đứa này trốn học nên mới không cho có lần sau.)

Từ Xuân vội vàng gật đầu, quét tầm mắt qua bên cạnh rồi hết hồn: “Trịnh Mộng Nhiên, sao, sao cậu lại khóc?”

Trịnh Mộng Nhiên nhận khăn giấy mà Hứa Âu đưa qua, lau khô nước mắt rồi nói với Lý Hoán: “Xin lỗi thầy, đều tại em…”

Lý Hoán thở dài, cắt lời cô bé: “Có trách ai cũng không thể trách em. Mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội rồi thì thầy Trương chủ nhiệm cũ (*) của mấy đứa sẽ trách mấy đứa thật đó.”

Trương Trình híp mắt, gật đầu phối hợp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện