Triệu Lan Vy xoay người lại nhìn xem là kẻ nào nói câu đó, ánh mắt cô ta hừng hực lửa giận đột ngột tắt vụt khi phát hiện người đó là Mặc Kinh Vũ.
"Không phải em thì còn ai chứ? Ngoại hình hay quyền lực tất cả em đều có."
"Phu nhân của tôi ít nhất cũng không mặt dày như cô."
Mặc Kinh Vũ lạnh lùng buông ra một câu rồi lướt qua Triệu Lan Vy đi thẳng vào phòng.

Trợ lý đứng bên cạnh cúi mặt không dám cười.
Triệu Lan Vy tức lắm nhưng không cãi lại, cô ta lườm trợ lý một cái rồi quay người ra về.

Trong lúc đang đi thì bị một người khác va vào khiến cho Triệu Lan Vy được đà mà mắng xối xả.

Kẻ xui xẻo đó không ai khác là Gia Khánh.
Chuyện này cũng đâu phải lỗi của mình anh, rõ là cả hai cùng đâm vào nhau thế mà cô ta lại mắng anh cứ như là anh sai đấy.
"Mắt anh mù à? Có biết xin lỗi không?"
Gia Khánh quá rõ cái nết đanh đá kia của Triệu Lan Vy không thèm cãi với cô ta làm gì.

Anh giơ hai tay ra phía trước, khuôn mặt đờ đẫn.
"Đúng vậy, tôi mù rồi không thấy gì hết."
Nói xong anh vừa nói vừa quơ tay bước về phía trước.

Anh bị hắn hành đủ rồi, không còn tinh thần giằng co với cô ta nữa.


Ai ngờ còn chưa bước được mấy bước đã bị Triệu Lan Vy túm cổ áo kéo ngược trở lại.
"Ai cho anh đi chứ? Tôi còn chưa tính xổ với anh chuyện anh lừa tôi đấy."
Gia Khánh cứ vậy mà bị Triệu Lan Vy kéo đi.

Gia Khánh thừa sức thoát được nhưng đối mặt với một người đẹp anh không nỡ ra tay.
Phụ nữ là để yêu thương!
Cũng vì Gia Khánh hy sinh bản thân mà tập đoàn mới được yên ổn, Mặc Kinh Vũ mới có thể tập trung nhanh chóng xử lý xong các công việc rồi chạy đến bệnh viện thăm Tạ Tranh.

Hôm nay cô vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn sẽ canh cô vào buổi đêm, mặc dù có rất nhiều hộ tá chăm sóc cho cô nhưng hắn vẫn là không yên tâm.

Hắn tự tay lau người cho cô, trang trí phòng bệnh cho cô, đổi hết hoa trong phòng thành hoa mà cô thích.

Hắn còn ngồi trò chuyện với Tạ Tranh để cô mau tỉnh lại.
Đây là lần thứ hai cô xảy ra tai nạn xe, cũng may là không ảnh hưởng nhiều đến vết thương cũ.

Dáng vẻ gầy gò, xanh xao của Tạ Tranh lúc này thật khiến người khác phải đau lòng.
Hắn đan tay mình vào tay cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Trong lúc hôn mê Tạ Tranh nhìn thấy cảnh tượng bản thân bám theo một đứa bé trai soái ca khi còn nhỏ.

Sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng khi cô và Mặc Kinh Vũ ở chung.

Mỗi thứ diễn ra trong quá khứ đều được tái hiện lại chỉ là những thứ đó đều bị đứt đoạn, không liền mạch.
Ánh sáng buổi ban mai xuyên qua khẽ cửa, rọi vào khuôn mặt người thiếu nữ.

Từ trong cơn mê, Tạ Tranh từ từ hé mở mắt.

Cô nhìn quanh một lượt, ánh mắt chợt dừng lại khi thấy Mặc Kinh Vũ nằm ngủ bên cạnh.

Tay hắn nắm chặt tay cô.

Chẳng biết vì sao lúc đó cô lại vui lắm, tâm can ấm áp lắm.


Tạ Tranh rút tay ra khỏi bàn tay hắn, cô chạm vào tóc của Mặc Kinh Vũ.

Thì ra nó mềm mại hơn cô tưởng rất nhiều, sờ vào thích thật.
Bỗng, một bàn tay nắm lấy tay của cô.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn, trong mắt đều là trìu mến.
"Vừa mới tỉnh đã nghịch như vậy."
Ngay khi Tạ Tranh rút tay ra hắn đã thức giấc rồi, vốn dĩ muốn bật dậy nhưng không ngờ cô lại vuốt tóc của hắn.

Mặc Kinh Vũ nằm yên đó, hai má đỏ ửng, xấu hổ vô cùng.

Tuy nhiên, biểu cảm đó chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi trở lại bình thường.
"Em cảm thấy trong thế nào rồi hả?"
"Em không sao..."
Bác sĩ làm kiểm tra kỹ càng cho cô rồi gật đầu bảo cô đang trong quá trình hồi phục, mọi thứ đều đã ổn định cả rồi.

Có như vậy Mặc Kinh Vũ mới yên tâm.

Tuy nhiên bác sĩ không rời đi mà khựng lại một chút khi đọc báo cáo xét nghiệm.
Ông ta hất gọng kính, quay sang nhìn Mặc Kinh Vũ, vui vẻ nói:
"Chúc mừng anh, vợ của anh đã mang thai rồi.

Thật mừng khi đứa bé vẫn khỏe mạnh."
Câu đó vừa thốt ra khiến cho cả Mặc Kinh Vũ và Tạ Tranh đều đứng hình.


Có thai sao? Chẳng lẽ là ngày hôm đó, hắn không dùng biện pháp an toàn cho Tạ Tranh nên cô đã mang thai.

Mặc Kinh Vũ đưa tay che miệng, trong lòng thầm cảm thán bản thân mình thật siêu, một lần đã dính.
Người đã đi hết rồi nhưng Tạ Tranh vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Vậy ra những triệu chứng nôn đó không phải là tiêu hóa của cô có vấn đề.
Mặc Kinh Vũ đặt tay lên vai của cô, ánh mắt kiên định.
"Em yên tâm, anh sẽ không để mẹ con em phải chịu thiệt thòi.

"
Hắn nói xong, hai má ửng lên, xoa xoa bụng của Tạ Tranh luyên thuyên đủ thứ.

Còn cô thì vẫn chưa chấp nhận được sự thật bản thân đã có thai rồi.

Đến khi bụng của Tạ Tranh kêu lên Mặc Kinh Vũ mới nhớ đến việc cô chưa ăn gì.

Hắn vội vã ra ngoài mua cháo cho Tạ Tranh, còn chu đáo ngồi bên cạnh đút cho cô ăn từng muỗng.
"Anh không đi làm sao?"
"Tất nhiên là phải đi làm rồi, anh còn phải kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện