Một lúc sau, Anriche và Liliana vào bếp.

Ở một góc nhỏ, những người giúp việc đang xôn xao tụ tập và trò chuyện rôm rả.Khi thấy Anriche bước vào, họ ngỡ ngàng trong giây lát rồi vội vàng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Hôm nay ta định sẽ làm một ít bánh quy với Liliana.”

"Bánh quy ạ?"

"Phải. Ta sẽ tự mình chuẩn bị nguyên liệu và dụng cụ làm bánh nên bây giờ các cô có thể ra ngoài nghỉ ngơi đi. ”

Nói rồi, Anriche đảo mắt nhìn quanh những người giúp việc nhà bếp, ánh mắt mang sự ra lệnh rõ ràng. Tuy nhiên cô sẽ không để Liliana nhìn thấy vẻ mặt này của mình.

Hiểu ý Anriche, những người hầu cung kính cúi đầu rồi đi ra ngoài.

"Vâng, thưa Phu nhân."

"Tốt."

Sau khi những người hầu gái đã ra ngoài hết, Liliana cẩn thận đặt con búp bê trong tay mình trên ghế bếp. Anriche mỉm cười nhìn hành động nhỏ của cô bé.
“Để làm bánh quy, trước tiên, chúng ta cần phải rửa tay thật sạch.”

"Vâng, thưa người."

Anriche rửa tay trước, sau đó Liliana theo sau cô.

Anriche nhẹ nhàng trộn bơ lạt đã được đun chảy ở nhiệt độ phòng với đường và bột đã lọc qua rây. Liliana ở bên cạnh cô đang cẩn thận tách riêng lòng đỏ và lòng trắng trứng vào hai bát khác nhau.

Trong khi nhào bột, Anriche hơi cau mày.

"Cái này..."

Đó là bởi vì ống tay áo cuộn cao của Liliana trước đó giờ đang rủ xuống cổ tay cô bé. Anriche tưởng rằng cô đã xắn tay áo lên rất chặt, nhưng giờ do cử động tay quá nhiều nên có vẻ tay áo đã bị nới lỏng ra.

"Đến đây nào, Liliana." Anriche gấp tay áo của cô bé và xắn chúng lên.

Liliana, chăm chú nhìn ống tay áo được cuốn chặt lên của mình, nhỏ nhẹ thốt ra vài tiếng với vẻ mặt ngượng ngùng.
"Cảm ơn Phu nhân ạ..."

"Không có gì, con không cần thiết phải câu nệ như vậy đâu."

Anriche, nhún vai, quay lại với thau bột bánh quy. Liliana không thể rời mắt khỏi bóng lưng Anriche một lúc lâu.

"… Phu nhân thực sự rất dịu dàng."

Việc có ai đó luôn quan sát nhất cử nhất động của cô bé và giúp đỡ cô bé vào đúng thời điểm cần thiết là điều mà trước đây cô bé chưa từng được trải qua.

Trên môi Liliana chậm rãi nở ra một nụ cười đầy hạnhphúc.

***

Chờ đợi cả nửa ngày, mẻ bánh quy cuối cùng đã ra lò.

Mùi thơm từ bơ và ngọt từ đường bột chín của những chiếc bánh quy từ từ lan toả ra các ngóc ngách trong căn bếp.

Ngay sau đó, Elliot bất ngờ lao vào bếp.

“… Có phải mẹ đang nướng bánh quy đúng không ạ?”

“Chà, nướng xong hết rồi, nhưng vẫn còn nóng lắm. Đợi nó nguội một chút, ta sẽ mang bánh ra cho con ”. Anriche cười đáp.
Elliot nhìn sang với vẻ mặt cảnh giác, lẻn vào bếp, nhìn những chiếc bánh quy nóng giòn vừa ra lò đang được trải đều trên một chiếc khay lớn để nguội nhanh hơn trên bàn bếp.

Cậu nhóc liếc nhìn đống bánh quy, hỏi một câu.

"Vậy thì, cha có phần không ạ?"

nghe thấy câu đó, Anriche cứng người.

"Ô đúng rồi."

Mấy ngày nay cô quá tập trung vào Liliana và Elliot mà quên mất Alexei, người chồng trên danh nghĩa của mình.

"Mình sẽ thử mang một chút đến cho anh ta ... nếu anh ta không ghét bỏ nó thì đó quả là một phép màu."

Anriche, vẻ mặt nghi hoặc, cẩn trọng nhìn Elliot.

“Chà, cha con không phải đang đến Hoàng cung sao? Bởi vì cha con rất bận… ”

“Không ạ, hôm qua cha đã nói hôm nay cha sẽ ở dinh thự ạ.”

"… Nói cách khác, hiện tại anh ta đang ở nhà. Haiz, thảm rồi!" Anriche đau đớn nghĩ.

Nếu không hỏi tường tận thì cô có thể làm ngơ sự tồn tại của Công tước nhưng hiện tại thằng bé đã nói vậy rồi thì bắt buộc phải làm thôi.

Cũng được thôi nhưng mà…

Nghĩ đến việc mang cho Alexei một vài cái bánh quy, cô thật sự khó xử muốn chết?!

Nhìn đĩa bánh quy trên bàn mà Anriche cảm thấy lòng mình đang rỉ máu. Thấy bánh quy đã nguội bớt, Anriche nhìn xuống lũ trẻ.

“Các con có muốn ăn bánh quy trước không? ”

"Vậy còn mẹ thì sao ạ?"

"Ồ, ta định mang một ít bánh quy cho Công tước."

Nghe cô nói vậy, Elliot nhìn cô đầy bất ngờ.

"Tất nhiên, mình đã nói với mẹ rằng" Cha đang ở dinh thự", nhưng không nghĩ rằng mẹ sẽ trực tiếp đi ..."

Trên thực tế, Elliot nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu Anriche sai hầu gái mang bánh đến cho Alexei.

Hầu hết mọi người cũng sẽ nghĩ vậy đầu tiên bởi trong suốt ba năm qua, Anriche và Công tước hoàn toàn coi như không hề biết đối phương là ai,dù đã kết hôn sống chung dưới một mái nhà nhưng chỉ như người dưng nước lã không hơn không kém.

"Mẹ...đích thân mang nó cho cha sao ạ?"

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Ồ không ạ." Elliot lắc đầu.

Chà, không có gì lạ khi Elliot phản ứng như vậy.

Bỏ qua mọi bối rối, Anriche lấy một khay trà bánh rồi bắt đầu mang tới phòng Alex.

***

Cốc cốc.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Alexei ngước mắt lên.

"Ai đó?"

"Là tôi, Anriche. ”

Alexei tròn mắt một chút, ngập ngừng nói.

"Anriche?"

Ai ai cũng biết Công tước và Nữ công tước Valois đã sống chung dưới một mái nhà mà không hề nhìn thấy mặt nhau trong ba năm liền.

Bọn họ chỉ gặp mặt trực tiếp trong những trường hợp vô cùng bất đắc dĩ, và nếu đó đó là vấn đề cấp bách, không phải chỉ cần để người hầu truyền tin là đủ.

Vậy mà bây giờ, cô đến văn phòng của anh làm cái quái gì? "…Mời vào."

Cánh cửa mở ra. Anriche, tay bưng một cái khay, từ từ bước vào văn phòng của anh.

Alexei nhìn cô đầy vẻ nghi hoặc.

"Thận trọng như vậy, làm như tôi tới ám sát anh không bằng." Anriche càu nhàu trong bụng, đặt khay xuống bàn.

Chân mày của anh nhíu lại.

"Những thứ này là gì kia?"

"Đây là bánh quy và trà."

"Ta đương nhiên biết điều đó. Nhưng tại sao cô lại mang bánh tới cho ta? ”

Lời nói mang đầy tính cảnh giác và thận trọng mang theo nghi ngờ của anh khiến cô cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. "Tôi đã cất công nướng bánh rồi mang đến đây cho anh mà anh cứ từ nhồi vào đầu mình những suy nghĩ quái đản gì vậy, chẳng nhẽ tôi nhiều lần có ý định gϊếŧ anh chắc?’

"Này, tôi không có bỏ độc vào bánh quy đâu nên anh không cần phải lo."

"Sao?"

Trước câu nói của Anriche, khuôn mặt Alexei hiện lên khó hiểu. Anriche cứng rắn ngẩng cổ lên và nhìn chằm chằm vào mặt anh.

"Cô đã nhìn chằm chằm vào tôi từ trước đó, phải không?"

“…”

"Tại ngài cứ làm như tôi sẽ ám sát ngài bằng mấy chiếc bánh quy này vậy."

Nghe vậy, Alexei trở nên hơi khó xử vì đúng là anh đã luôn đề phòng cô. Tuy nhiên, anh nhanh chóng dập những suy nghĩ đó đi vì người phụ nữ đang đứng trước mặt anh chính là Anriche. Lý do cô đến tận đây tìm anh đã thực sự quá rõ ràng.

"Có lẽ số tiền mình đưa cho cô ấy hàng tháng vẫn không đủ chi trả cho mấy viên đá quý và y phục đi."

… Có lẽ vì lý do đó.

Alexei cũng biết rằng những chủ tiệm trên phố Le Morgan đã ví phu nhân của anh như một "tờ vé số". Gặp được cô chính là trúng số độc đắc bởi cô luôn vung tiền mà không cần nhìn giá, coi tiền như rác.

Chỉ cần là một thứ mới ra mắt và là bản giới hạn thì sẽ được Anriche rinh về ngay lập tức. Các sản phẩm mới của nhà thiết kế, từ váy và mũ, giày dép, đồ trang sức đến những món tráng miệng sang trọng hay thậm chí là cả đồ nội thất và đồ trang trí vô dụng…

"Liệu có phải ta quá để ý đến chi tiêu của cô ấy nên cô ấy mới mang một chút trà bánh đến để vòi thêm chút quà?"

Alexei dựa vào ghế, trầm giọng hỏi.

"Vậy bây giờ, cô chỉ thuần tuý muốn mang bánh quy đến cho ta hay sao, không có mục đích gì khác?"

Anriche mở miệng và nhìn Alexei.

"Này. Ngài có biết đấy là một câu hỏi rất thô lỗ hay không?”

"…Sao?" Trước phản ứng bất ngờ, Alexei hơi xấu hổ.

Anriche nói với một khuôn mặt chua chát.

“Tôi vốn dĩ chỉ muốn nướng bánh quy với Liliana và tiện tay đem đến cho ngài nếm thử một chút thôi.”

Nghe thế, Alexei tròn mắt.

"Cô ấy nướng bánh với Liliana?"

Cô ấy nói rằng cô ấy đã tự làm bánh? Nhưng theo hiểu biết của mình về Anriche, người mà Alexei biết từ trước đến nay, một giọt nước từ đâu đó bắn vào tay cô cũng có thể khiến Anriche ghê tớm đến mức nổi da gà rồi. Vì vậy, không đời nào cô ấy có thể xử lý bột mì và trứng thuần thục để làm ra một mẻ bánh quy không chút sai sót như vậy được…

Nhưng Anriche không nghĩ vậy, cô vẫn nghĩ chắc anh vẫn đang nghi ngờ những chiếc bánh của cô liệu có bỏ độc vào không.

“… Chà, nếu anh vẫn nghi ngờ về mấy cái bánh quy này, tôi sẽ thử một cái trước. Được chứ?”

Anriche nói với vẻ hờn dỗi, lấy một chiếc bánh quy từ đĩa. Ngay một giây sau có thể nghe thấy tiếng nhai bánh quy giòn tan, một lúc sau, Anriche, người đã ăn hết cái bánh quy trong tay mình, ngước lên.

"Bây giờ hãy nhìn đi. Tôi không phải vẫn còn sống sờ sờ hay sao? ”

Anriche càu nhàu trong khi cô đang phủi đi vụn bánh còn dính trên miệng.

“Nó thật sự rất bình thường, không có gì đáng ngờ cả… ”

Alexei liếc nhìn Anriche.

Thật kỳ lạ, nhìn thấy Anriche vừa phủi miệng vừa nói như vậy Alexei cũng không cảm thấy có gì quá phản cảm. Anh thấy ngạc nhiên với chính suy nghĩ này của mình.

"…Có lẽ khi một người đã làm quá nhiều việc xấu, một việc làm bình thường cũng khiến ta có cái nhìn khác đi về người này.."

Không phải Anriche chỉ có vậy thôi sao?

Trán Alexei vô thức nhăn lại.

Nhưng…

"Dù sao thì ta cũng có lỗi trong chuyện này."

Nếu anh không thừa nhận lỗi lầm của mình ngay lúc này, anh nghĩ mình sẽ trở thành một người giống như Anriche. Anh cố gắng kìm nén mâu thuẫn trong lòng và lịch sự xin lỗi.

"Ta không có ý đó, nhưng ta thật sự rất xin lỗi nếu cô cảm thấy bị xúc phạm."

“À, vâng…”

Anriche, người đang biểu lộ vẻ mặt hờn dỗi, chớp mắt không thừa nhận.

Cũng khá ngạc nhiên, không ngờ anh có thể xin lỗi một cách nhẹ nhàng như vậy.

────────────────────────────────────────────────────────────

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện