Thế nhưng Vân Bạch Liệt cũng nhẹ nhàng thở ra, bị hai nhóc con này quậy như vậy, nhưng lại hòa tan được cảm giác quái dị lúc trước giữa hắn và Chu Kì Nghiêu, hắn xoa nhẹ mặt một cái, lúc này mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Trong đầu hiện lên dáng vẻ giảm chỉ số thông minh của Chu Kì Nghiêu, lại nhịn không được cong khóe miệng, tâm tình cũng tốt vô cùng, chỉ là chờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một lớn hai nhỏ đang nhìn chằm chằm hắn.

Hai nhóc con kia mỗi đứa một bên ôm lấy Chu Kì Nghiêu, đôi mắt đen bóng nhìn hắn, tiểu hoa long cắn ngón tay, “phụ thân đang cười trộm, phụ thân ngươi đang cười gì nha?”

Vân Bạch Liệt rút bàn tay bụ bẫm của hắn ra khỏi miệng: “Sau này không được tùy tiện cắn tay.”

Đôi mắt to tròn của tiểu hoa long xoay xoay, ha ha nhếch miệng cười lộ ra lợi còn không có răng, “nhưng mà đói bụng nha. Nếu phụ thân cho ăn ngon, sẽ không cắn nữa.”

Vân Bạch Liệt tức giận nở nụ cười, còn biết mặc cả sao? “thật sao? Có muốn phụ thân cho các ngươi ăn thoải mái không?” Vân Bạch Liệt từ từ tới gần, trán từ từ cọ vào đầu nhỏ của tiểu hoa long một chút, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, hai nhóc ỷ vào có Chu Kì Nghiêu ở đây, vươn cánh tay ôm lấy cổ Chu Kì Nghiêu, đầu nhỏ chôn vào bên trong: “Cha! Phụ thân thật là dữ!”

Vân Bạch Liệt dứt khoát cúi người, ngón tay duỗi vào bên hông nhóc, khẽ nhúc nhích một chút, tiểu hoa long lập tức khanh khách cười, tay nhỏ bẻ khua loạn, nhóc vừa kêu tiểu bạch long cũng kêu theo, “phụ thân ức hiếp nhóc con, cha cứu mạng…..”

Chu Kì Nghiêu ôm vững hai đứa, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Vân Bạch Liệt bởi vì cù lét tiểu hoa long mà dựa vào rất gần, Vân Bạch Liệt đột nhiên ngẩng đầu, thừa dịp hai nhóc kia không chú ý, hắn liền bị hôn một cái.

Vân Bạch Liệt đang đùa với hai nhóc con kia hơi dừng một chút, nhưng khi hắn nhìn xuống liền thấy Chu Kì Nghiêu đang nhìn chằm chằm mình, bên tai hắn đột nhiên nóng lên, giơ tay lên liền che đi mắt của Chu Kì Nghiêu: “Quản con ngươi cho tốt!”  hôn trộm cài gì mà hôn chứ?

Trước khi tay Vân Bạch Liệt đặt lên mắt Chu Kì Nghiêu, hắn vẫn nhìn thấy Vân Bạch Liệt đỏ vành tai, đôi mắt bị che liền lóe lên, đột nhiên hắn đưa lưỡi liếm vào cổ tay gần trong gang tấc.

Vân Bạch Liệt liền nhấc bàn tay lên, hắn nghĩ tên này thế mà không biết xấu hổ, thế nhưng lại làm trò trước mặt hai nhóc con…..

Hắn nhanh chóng thu tay lại, thuận tiện trừng mắt Chu Kì Nghiêu còn đang mang vẻ mặt cười xấu xa.

Hai nhóc con vốn đang cùng phụ thân nhà mình chơi rất vui vẻ, đợi nửa ngày đột nhiên không thọc nữa, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn phụ thân nhà mình: “phụ thân?”

Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng, ôm lấy tiểu hoa long: “biến trở về trước đi, phụ thân mang hai đứa đi rửa mặt, dùng bữa trước, để cho cha các ngươi cho người đi làm quần áo cho các ngươi.” Cứ trống trơn như vậy thì giống cái gì?

Tiểu bạch long nghe vậy cũng chủ động chui vào lòng Vân Bạch Liệt, hai nhóc trong chớp mắt liền biến trở về thành long bảo.

Vân Bạch Liệt cũng không để ý Chu Kì Nghiêu, trực tiếp ôm hai nhóc con kia xoay người rời đi, không phải thích chơi lưu manh sao? Tự mình chơi với mình đi, không để lại đứa nào cho hắn hết!

Ý cưới dưới đáy mắt Chu Kì Nghiêu càng sâu, khi Vân Bạch Liệt xoay người hắn liền nâng bước đi theo, Vân Bạch Liệt vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia mang theo ý cười, độ cong trên khóe miệng sắp cong tới trên trần nhà rồi.

Bên tai Vân Bạch Liệt càng đỏ: “Ngươi cười ngây ngô cái gì? còn không mau đi?”

Chu Kì Nghiêu đi qua ghé vào lỗ tai hắn nói: “Được, chỉ cần là lời A Bạch nói, trẫm đều nghe.” Chính là thừa dịp tời gần, liền hôn lên tai hắn, chắc là biết Vân Bạch Liệt sẽ giận, liền nhanh chóng mở cửa điện rời đi.

Lúc trước Vân Bạch Liệt nghe thấy thanh âm của thái hậu liền lập kết giới ở tẩm điện, ngoại trừ người sau khi đi vào có thể nghe được thanh âm, người ở bên ngoài sẽ không hề nghe thấy, cho nên hắn không sợ có người nghe được, hắn cúi đầu nhìn hai long bảo đang bịt mắt cười vui vẻ,  liền nhéo nhéo sừng rồng của bọn họ: “Có thể ăn thêm hai món nữa có phải rất vui hay không? Nhưng mà! Chỉ có bữa này thôi, những bữa tiếp theo phải khôi phục bình thường.”

“Y! như thế nào lại như vậy?” hu hu hu, phụ thân xấu….. bụng bọn họ có thể ăn được, và bọn họ có thể ăn bất cứ thứ gì.

Vân Bạch Liệt ôm hai nhóc rồng con ra hậu điện, còn nghiêm tục bịa chuyện: “Có thể ăn là một chuyện, nhưng cha các ngươi tuy rằng là hoàng đế, nhưng mà thật nghèo, phải nuôi ba con rồng, các ngươi nghĩ lại xem có phải rất vất vả hay không? Cho nên chỉ ăn đủ no là được rồi đúng không?” nếu theo long tộc bọn họ, thoải mái ăn tới no bụng, vậy chắc chắn là không đáy.

Cho nên….. ăn gần no là được rồi.

Hiện giờ hắn ăn so với bọn họ còn ít hơn nhiều.

Hai nhóc rồng còn có ý đồ thay đổi ý tưởng của Vân Bạch Liệt, kết quả Vân Bạch Liệt vững như núi thái sơn, lúc này mới ăn được mấy bữa? mà một lần có thể ăn năm món, nếu tiếp tục nuôi nữa sợ nuôi không nổi.

Mà bên kia Chu Kì Nghiêu cảm thấy mình đang dẫm lên mây, nhẹ nhàng nhanh nhẹn. sau khi dặn dò Tô Toàn xong liền trở về đại điện lại phát hiện bên trong rất im lặng, hắn nhịn không được bước nhẹ lại, chờ đi tới trước long tháp, vén màn giường lên, liền nhìn thấy Vân Bạch Liệt đang nhẹ nhàng đặt hai nhóc rồng kia trên long tháp.

Chắc là nghe thấy tiếng động phía sau, nhưng cũng không dừng lại, chờ buông hai cái đầu rồng đang chụm vào nhau kia, đắp chắn tốt, hắn mới xoay người, ánh mắt ý bảo Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu đi theo Vân Bạch Liệt đi ra phía trước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại, càng nhìn càng cảm thấy trái tim ấm áp, hắn sao có thể ngu ngốc như vậy, thế mà không phát hiện, hai nhóc rồng này vẫn kêu hắn là cha, hắn còn tưởng rằng…..

Chu Kì Nghiêu càng nghĩ càng ảo não, nhưng chờ đi theo Vân Bạch Liệt tới sau điện, nhìn thấy Vân Bạch Liệt đóng cửa đá lại, cũng tạo một kết giới, hắn nghĩ tới đề tài lúc trước Vân Bạch Liệt  nói tới, liền sửng sốt.

Chu Kì Nghiêu còn muốn nói sang chuyện khác: “Không phải bọn họ vừa rồi nói muốn ăn gì đó sao, sao lại đột nhiên ngủ?”

Vân Bạch Liệt nhìn ra ý đồ của hắn, nhưng cũng không sốt ruột, nếu quyết định mở lời, hắn có rất nhiều thời gian để kéo dài cùng Chu Kì Nghiêu. hắn nghe nói như thế cũng trả lời: “Bọn họ là lần đầu tiên biến ra hình người, không nắm giữ được yêu lực, yêu lực tiêu hao quá nhiều, để cho bọn họ tỉnh lại thì sẽ khôi phục.” hắn hơi dừng một chút, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Chúng ta nói chuyện.”

Chu Kì Nghiêu nhìn vào đáy mắt hắn, biết lần này sợ là không thể tránh khỏi, đành phải thở dài: “A Bạch, chúng ta coi như không biết chuyện này, cùng vui vẻ sống như vậy không tốt sao?”

“đương nhiên không tốt.” Vân Bạch Liệt tiến lên từng bước, “nếu không phải chuyện vừa rồi, ta thật sự còn không biết trong lòng ngươi kỳ thật đã sớm nghĩ tới chuyện này, ta sở dĩ không nói qua, là bởi vì…. Ta và đại ca lúc ở yêu tộc đoán được có lẽ ngươi không phải người phàm.”

“Hả?” ban đầu Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng hắn sẽ nói cái gì, nghe thế, liền vội ngẩng đầu: “cái gì?” hắn không phải người phàm sao? Đây là ý gì?

Vân Bạch Liệt: “kỳ thật ta cũng không rõ, bởi vì đây cũng chỉ là suy đoán của ta và đại ca. Nhưng lúc trước chọn yêu chủ ngươi cũng đã thấy, lúc ấy trên trứng của tiểu hoa long có hoa văn màu hồng, đồ đằng kia không phải của Đông Hải long tộc ta, nhưng lại xuất hiện ở trên người huyết mạch của hai ta. Không phải của ta, vậy chỉ có thể là của ngươi. Nhưng người là người phàm, nó có nghĩa là….. trừ phi ngươi không phải người phàm.”

Ngay từ đầu Chu Kì Nghiêu cũng không biết hai nhóc rồng kia là Vân Bạch Liệt sinh, đương nhiên cũng coi là của yêu khác, vừa rồi hắn biết được hai nhóc rồng kia là con hắn liền rất là kích động, đầu óc căn bản không kịp chuyển động, lúc này nghe được lời nói của Vân Bạch Liệt liền tỉnh táo lại, cần thân suy nghĩ lời nói của Vân Bạch Liệt một lần, đáy mắt đột nhiên có ánh sáng: “Ý của ngươi là…. Ta có thể có quan hệ với yêu chủ trước?”

Vân Bạch Liệt gật đầu: “đúng, cho nên sau khi đoán được chuyện này, ta liền đoán rằng ngươi có thể sống lâu hơn trăm năm, lúc này mới không lo lắng chuyện này. Nhưng lại không biết là có chuyện gì, cũng không biết giải thích như thế nào với ngươi, hơn nữa…. ta cũng không biết phải nói chuyện của hai nhóc rồng kia với ngươi như thế nào, cũng liền giữ lại không nói.”

Nhưng hắn chẳng hề nghĩ tới, Chu Kì Nghiêu nghĩ tới, cũng tự hỏi qua, hắn cũng không thể hiện ra ngoài cứ đặt trong lòng một mình chịu đựng, hắn nghĩ tới dáng vẻ lúc đó của Chu Kì Nghiêu liền thấy đau lòng không thôi.

Chu Kì Nghiêu cũng nghĩ tới, ánh sáng trong mắt càng dịu dàng, hắn nhìn chằm chằm Vân Bạch Liệt: “Đau lòng cho trẫm sao? Cho nên không giữ nữa liền nói ra?”

Vân Bạch Liệt vừa nhìn liền biết tên này đã khôi phục như bình thường, cũng mặc kệ hắn, dứt khoát loại bỏ kết giới đi ra ngoài: “Ai nói chứ? Ta chỉ là không muốn cảm xúc của ngươi ảnh hưởng tới hai nhóc rồng kia thôi…..”

Khi Vân Bạch Liệt đi qua người Chu Kì Nghiêu, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, bị kéo một cái liền bị Chu Kì Nghiêu giam giữa hắn và cửa đá. Vân Bạch Liệt ngẩng đầu lên, trái tim lại bùm bùm đập một phen, Vân Bạch Liệt chợt nghe thấy giọng Chu Kì Nghiêu khàn khàn: “ A Bạch kết giới này ngoại trừ hai chúng ta sẽ không có ai nghe được đúng không? Hửm? thế mà vẫn giấu không nói, có phải sợ trẫm làm gì ngươi không?”

Vân Bạch Liệt bị đoán được tâm tư, ho nhẹ một tiếng: “Ai nói chứ? Ta cũng chỉ vừa mới nhớ tới.”

“Thật không?” trán Chu Kì Nghiêu kề vào trán hắn, thanh âm càng nhẹ: “nếu đã như vậy, kết giới cũng đã lập, vậy cũng đừng lãng phí….”

Vân Bạch Liệt: “….” Kết giới là dùng vào việc này sao? Tên nhóc này còn không biết xấu hổ mà nói như vậy?

Hai nhóc rồng kia liền ngủ một mạch tới khi trời tối đen, cho tới khi đói bụng mới trở mình lại, tiểu hoa long tỉnh trước, hắn dùng móng nhỏ xoa mắt, ôm đuôi mê mang một chút, liền mở yết hầu gọi: “Y!” cha!

Kết quả gọi một tiếng, cha hắn cũng không xuất hiện, ngược lại lại đánh thức tiểu bạch long, vì thế, trong đại điện liền vang lên hai thanh âm: “Y!” cha? Cha! Phụ thân? Phụ thân!

Mời vừa gọi tới lần thứ tư, rốt cục nghe được thanh âm cửa đá mở ra, một thân ảnh xuất hiện ở gần đó, cả người Chu Kì Nghiêu ướt sũng, đầu tóc đen rối tung, cũng chỉ mặc một chiếc trường bào đi ra, ho nhẹ một tiếng, giống như người ướt cả người không phải là hắn, ôm lấy hai nhóc rồng kia: “Đói bụng rồi sao? Trẫm kêu bọn họ truyền thiện nhé?”

Hai nhóc rồng lập tức vỗ móng nở nụ cười, thân hình nhoáng lên một cái biến thành hai nhóc béo, ôm lấy cổ Chu Kì Nghiêu, một trái một phải bắt đầu nói: “phụ thân đâu?”

“Cha sao trên người cha lại ướt? mặt sao cũng đỏ vậy?”

“Cha, cổ ngươi cũng đỏ, có phải bị ức hiếp hay không?” tiểu hoa long dùng móng béo vỗ ngực: “Cha! Ngươi nói! con đi báo thù cho ngươi!”

Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng: “Cha không có việc gì, về phần phụ thân các ngươi…. Cũng không có việc gì, nhưng cha cho các ngươi ăn trước, lát nữa phụ thân các ngươi sẽ ra sau.”

Hai nhóc nghiêng đầu, vừa nghe ăn, lập tức quên luôn những chuyện khác.

Chu Kì Nghiêu  nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đi tới cửa đại điện, suỵt một tiếng để hai nhóc không lên tiếng, lúc này mới mở ra một lỗ hổng, tạm thời mở ra kết giới, khiến lời nói truyền ra ngoài: “Đem quần áo chuẩn bị cho hai tiểu hoàng từ vào trước đi. Còn nữa lập tức mang đồ ăn lên, càng nhanh càng tốt.”

Tô Toàn đứng ở bên ngoài lập tức đáp lời, nhịn không được len lén nhìn nhóm tiểu hoàng tử, kết quả hoàng thượng đóng cửa điện lại, không nhìn thấy cái gì cả.

Tim Tô Toàn giống như bị cào, hắn muốn đi cào cửa: “…..” ah, đã nửa ngày rồi còn chưa được thấy nhóm tiểu hoàng tử, nhớ quá đi, nhớ quá đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện