“Lão tứ, mày yên tâm, người tao giới thiệu cho mày tuyệt đối chín chắn, không thể kém hơn so với cô Tiếu đâu!” Lão đại còn ở một bên nói đâu đâu, Dạ Ngưng không yên lòng nghe, toàn bộ linh hồn nhỏ bé đều bị người ở trong góc kia câu đi rồi. Cô Tiếu không có việc gì thì đứng đó làm chi? Ngắm sao trời chắc? Lão đại biết rõ tính tình Dạ Ngưng, sợ nàng trên đường chạy trốn nên cứ một cuộc lại một cuộc gọi cho đàn chị kia, Dạ Ngưng ở một bên nghe mà phiền lòng, căn bản nàng không muốn gặp đàn chị chín chắn gì gì đó kia! Chín chắn hay không cũng đâu phải chuyện của nàng, nàng muốn gặp cô Tiếu, muốn biết trong lòng người ta nghĩ cái gì! Tư vị thầm mến này là lần đầu tiên Dạ Ngưng nếm phải, bị người ta bám riết nắm gọn trong lòng bàn tay đã thành thói quen, giờ lại mất hồn thành ra thế này, thật sự trong lòng Dạ Ngưng chịu đầy khổ sở.

“Đến đây, đến đây!” Mắt lão đại sáng lên, vẫy vẫy tay với bóng người ở phía xa xa. Tuy Dạ Ngưng không có hứng thú nhưng lại không thể chối từ lòng nhiệt tình của lão đại, hơn nữa trong lòng nàng cũng ấp ủ một ngọn lửa vô danh, cũng muốn để Tiếu Vũ Hàm nhìn xem Dạ Ngưng nàng là một tình thánh chứ không phải là một kẻ nhát gan!

“Lão tứ, đây là Hà Lâm Nhiên, đàn chị Hà.”

Đàn chị kia vừa tiến lại, lão đại đã vội vàng giới thiệu, Dạ Ngưng ấm ức ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu liếc mắt một cái liền giật mình.

Thật sự đúng là một cô gái xinh đẹp…

Hà Lâm Nhiên tươi cười nhìn Dạ Ngưng, ngay cả đôi hàng mi cũng cong lên như những gợn sóng mềm mại. Làn da trắng nõn làm nổi bật lên sắc hồng của đôi môi, khuôn mặt thực hoàn mỹ, đôi mắt đen láy thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khóe miệng tuyệt mỹ, lúc cười rộ lên thực quyến rũ hút hồn, mà hai bên tai có đeo hai viên kim cương lấp lánh đẹp mắt, khiến cho nét kiều mỵ của cô có thêm một tia gì đó bất kham, cảm giác mang đến thật ra lại có chút tương tự với khí tức của Dạ Ngưng.

“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Dạ Ngưng được thổi phồng lên khiến mặt đỏ hồng, có chút ngượng ngùng.

“Vậy thì hai người cứ nói chuyện trước đi, tụi này đi hai vòng quanh sân thể dục đã, một lúc nữa sẽ trở lại.” Lão đại làm bà mối thật rất xứng với chức danh, lúc nên biến mất liền biến mất, còn thuận tay kéo theo cả lão nhị và lão tam, lúc đi còn dùng sức nháy mắt với Dạ Ngưng. Dạ Ngưng liếc mắt xem thường, không thèm quan tâm.

“A, em không cần câu nệ đâu.” Hà Lâm Nhiên nhìn Dạ Ngưng có chút co rúm người, cười nói, Dạ Ngưng ngượng ngùng gật đầu.

“Đều là do lão đại.”

“Không trách con bé, tôi đã biết em từ rất sớm rồi.” Hà Lâm Nhiên cười nhìn Dạ Ngưng, tiến lên vài bước đi đến bên cạnh nàng, cơ hồ là mặt kề sát mặt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bị đàn chị chủ động nên thành ra mặt có phần đỏ lên.

“Tôi đã đi xem cuộc biện luận của em, rất lợi hại nha, lúc ấy đã nghĩ muốn nhìn kỹ người thực ở khoảng cách gần một chút, hình như so với lúc đó thì ngại ngùng xấu hổ hơn không ít nhỉ.”

Nhìn xem người thật….

Mặt Dạ Ngưng tối sầm lại, vậy thì trong cuộc biện luận mình không phải là người? Xuất phát từ lễ phép, Dạ Ngưng miễn cưỡng cười cười, trong lòng lại âm thầm thở dài. Xem ra ở trong trường mình vẫn có chút danh tiếng, nhưng vì sao dù một chút mà cô Tiếu cũng chưa từng để ý qua? Tuy nàng có danh vọng nhưng cũng chủ yếu chỉ là ở việc diễn thuyết thôi. Ai, bảo sao căn bản người ta chẳng thèm để tâm đến mình.

“Em có tâm sự?” Hà Lâm Nhiên đánh giá Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lắc đầu, thở dài.

“Là thích ai đó à.” Hà Lâm Nhiên đoán, Dạ Ngưng có chút sửng sốt, nhìn cô. Đây là có ý gì? Không phải lão đại muốn tác hợp cho hai người mình sao?

“À, tôi chỉ muốn làm quen với em, không có ý gì khác.” Hà Lâm Nhiên nhìn ra Dạ Ngưng nghi hoặc liền giải thích. Vừa nghe đàn chị nói như vậy, Dạ Ngưng thoải mái hơn không ít, gật đầu, xắn xắn ống quần, thuận tiện ngồi xuống.

Hà Lâm Nhiên nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy liền cười khẽ: “Hay là thầm mến? Người nào có thể khiến em như vậy?”

Dạ Ngưng giật mình nhìn đàn chị, sao mà cứ cảm thấy như chị ta còn là thầy bói vậy?

Hà Lâm Nhiên thấy nàng như vậy cũng không nói gì, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, châm lửa, nhả một hơi. Một vòng khói trắng khuếch tán trong không trí, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập, làm cho Dạ Ngưng vốn đầy bụng tâm sự lại càng trùng xuống.

“Nói một chút đi, người em thích là dạng gì? Để chị đây giúp cho.” Bộ dáng Hà Lâm Nhiên như thể thân kinh bách luyện, Dạ Ngưng bĩu môi, nhìn về phía người ở trong góc vẫn chưa rời đi, sâu kín thở dài.

Động tác thật nhỏ của Dạ Ngưng bị Hà Lâm Nhiên thu hết vào đáy mắt, quay đầu, nhìn theo tầm mắt Dạ Ngưng, hơi ngẩn ra, lại lập tức cười thành tiếng: “Vũ Hàm?”

Dạ Ngưng ngẩng phắt đầu, kinh ngạc nhìn Hà Lâm Nhiên: “Đàn chị, chị biết cô ấy?”

Chuyện gì liên quan tới Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng liền lập tức như thể biến thành người khác, miệng cũng ngọt chưa bao giờ có, ngay cả tiếng “đàn chị” cũng gọi lên. Hà Lâm Nhiên thấy nàng như vậy liền cười cười, rít một hơi thuốc, phả ra một vòng khói: “Sao lại không biết được, tụi này là bạn học.”

“Chị, chị là….” Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Hà Lâm Nhiên.

Hà Lâm Nhiên gật đầu cười cười: “Trên tiến sĩ.”

……

Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, hiện tại nàng rất bội phục lão đại nhà mình, trách không được nó không ngừng cường điệu về chuyện “chín chắn”. Đúng vậy, thời nay tiến sĩ đã không phải người rồi chứ đừng nói là trên tiến sĩ. Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn Hà Lâm Nhiên ngắm kỹ một chút, mày nhăn lại. Không giống mà, người này làm gì có chỗ nào giống trên tiến sỹ đâu, giống một cô gái trẻ phong trần thì đúng hơn.

“Em không cần nhìn tôi, tôi và Vũ Hàm cùng khóa. Thế nào, có cần đi qua chào hỏi không?” Hà Lâm Nhiên nhướn mày nhìn Dạ Ngưng. Vừa nghe đến việc đi qua chào hỏi, Dạ Ngưng lập tức như quả bóng bị xì hơi, không nói gì.

“A, không ngờ đó, cũng đã là giáo viên rồi mà Vũ Hàm vẫn hấp dẫn người khác như vậy.”

Hà Lâm Nhiên cười tủm tỉm nói xong, ánh mắt có chút lơ đãng, tựa hồ như nhớ tới cái gì. Dạ Ngưng vừa nghe cô nói như vậy liền hứng thú, đi vài bước lại gần: “Đàn chị, đàn chị, chị kể cho em nghe một chút năm đó cô Tiếu như thế nào đi.”

“Cô ấy à…” Hà Lâm Nhiên cười khẽ: “So với bây giờ thì non hơn một chút, nhưng cũng là một mỹ nhân, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vẫn không thấy cô ấy từng nhận lời ai, nghe nói từ khi lên đại học cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, bất luận là người khác theo đuổi thế nào thì cô ấy cũng không chút dao động, có lẽ đã làm chết ao ước của vô số nam sinh trong khoa.”

“Không nói chuyện yêu đương?!” Hai mắt Dạ Ngưng sáng ngời, lập tức kích động. Chưa từng nói chuyện tình yêu?! Oa ha ha ha, nói như vậy thì nụ hôn đầu tiên và đêm đầu tiên đều để dành để chờ mình đến lấy!

“Em nghĩ cái gì thế?” Hà Lâm Nhiên nhíu mày nhìn vẻ mặt đáng khinh của Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười cười, lắc đầu: “Không có gì, không có gì, nói tiếp đi.”

“Còn có gì nhỉ? A đúng rồi, trước kia Vũ Hàm không phải chuyên về máy tính.”

“Cái gì?” Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên gật đầu, rít một hơi thuốc.

“Đúng vậy, cô ấy học thạc sỹ tiếng Trung, nghe nói lúc ấy được các giáo sư rất coi trọng, bảo vệ luận án đã gần như là chuyện ván đóng thuyền, nhưng không biết lại vì việc gì mà giữa đường cô ấy lại đổi chuyên ngành, lúc ấy gây ra một trận oanh động không nhỏ trong khoa.”

“Đổi chuyên ngành?” Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Hà Lâm Nhiên: “Vì sao?”

Hà Lâm Nhiên lắc đầu, trợn trắng mắt liếc Dạ Ngưng một cái: “Làm sao tôi biết được vì cái gì?”

Dạ Ngưng không nói, mím môi, ánh mắt có phần đăm chiêu nhìn Hà Lâm Nhiên. Một vài ý tưởng ẩn ẩn trồi lên từ đáy lòng, lại bị nàng rất nhanh áp chế xuống. Dạ Ngưng dùng sức lắc đầu, sẽ không đâu, nhất định không phải đâu.

“Sao, em thật sự thích cô ấy?” Hà Lâm Nhiên cười nhìn Dạ Ngưng, trong mắt có một tia nghiền ngẫm.

Dạ Ngưng bị ánh mắt này của cô làm cho có chút tức giận, ngữ khí không tốt lắm nói: “Đàn chị, em không phải là loại đùa giỡn với tình cảm.”

“Chà, tính tình cũng thực nóng nha, tôi cũng chưa nói gì.” Hà Lâm Nhiên nhún nhún vai, Dạ Nhưng không nói gì nhìn cô, chị ta thật sự đúng là trên tiến sĩ đấy à, sao còn lắm chuyện hơn cả mình vậy?

“Đúng rồi.” Hà Lâm Nhiên như nhớ ra cái gì lại nhìn Dạ Ngưng, bộ dáng muốn nói lại thôi, hoàn toàn không thoải mái như vừa rồi.

“Cái gì?” Dạ Ngưng nhướn mày nhìn Hà Lâm Nhiên, thầm cân nhắc, đây khẳng định là có chuyện cần nhờ mình!

“Mạch Mạt…e hèm, giáo sư Mạch của em có phải vẫn ở cùng một chỗ với Vũ Hàm không?”

Nghe Hà Lâm Nhiên nói vậy, Dạ Ngưng dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô: “Chị hỏi cái này để làm gì?”

“Em cái đồ nhóc con này sao lắm điều như vậy chứ, tôi hỏi em cái gì thì nói cái ấy đi!” Hà Lâm Nhiên gào thét, Dạ Ngưng nhún nhún vai, học bộ dáng của cô: “Chà, tính tình cũng thực nóng nha, em cũng chưa nói gì mà. Đúng thế, cô Mạch vẫn ở cùng một chỗ với cô Tiếu. Sao, đàn chị, chị cảm thấy có hứng thú với cô giáo Mạch?”

Dạ Ngưng chế nhạo nhìn Hà Lâm Nhiên, vốn nghĩ chị ta sẽ xấu hổ, không ngờ Hà Lâm Nhiên lại gật đầu, vẻ mặt u oán: “Đúng vậy, tôi thích cô ấy đã nhiều năm rồi.”

“….” Dạ Ngưng nghẹn họng, nhìn Hà Lâm Nhiên đột nhiên hiểu ra, thì ra loại nhát gan thật đúng là không phải chỉ có một mình mình, người có da mặt dày như thế này mà dĩ nhiên lại có thể thầm mến nhiều năm như vậy, ai, quả nhiên mà, đây đúng là kẻ hèn nhát nhất thế kỷ!

Hà Lâm Nhiên nhìn chằm chằm Dạ Ngưng thầm tính toán, bản lãnh của Dạ Ngưng cô cũng đã ít nhiều nghe nói qua, nếu…nghĩ vậy, Hà Lâm Nhiên liền hắng giọng, mở miệng: “Dạ Ngưng, tôi giúp em theo đuổi Vũ Hàm.”

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Dạ Ngưng không tin nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên trừng mắt liếc nàng một cái: “Nói thế nào thì tôi cũng làm bạn học với Vũ Hàm vài năm, cũng có ít nhiều hiểu biết với tính tình của cô ấy.”

“Điều kiện gì?” Dạ Ngưng chần chừ nhìn Hà Lâm Nhiên, nàng mới không tin tự dưng có chuyện trên trời rơi xuống miếng bánh tốt như vậy.

Hà Lâm Nhiên thấy nàng như vậy liền cười cười: “Thực thông minh, thật ra thì cũng không có gì, chờ lúc em ôm được người đẹp về thì thuận tiện giúp tôi đem cô Mạch kia của em ôm đi cùng luôn.”

“…..” Dạ Ngưng nhìn Hà Lâm Nhiên không nói gì, Hà Lâm Nhiên cũng không nóng vội, cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Được rồi.” Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Dạ Ngưng cũng đáp ứng, từ xưa đến nay vì muốn có được mỹ nhân thì người nào mà chẳng phải có chút hy sinh, dâng lên cô Mạch, đổi lấy cô Tiếu, cuộc mua bán này chỉ lời không lỗ, không có lý do gì mà không đáp ứng!

“Nhưng mà, đàn chị, chị có biện pháp nào?” Dạ Ngưng hoài nghi nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên nhìn nàng cười giảo hoạt, vươn tay ra, một phen giữ chặt lấy bả vai Dạ Ngưng, không nói hai lời, kéo nàng thẳng vào trong lòng mình.

“Chị…” Dạ Ngưng đỏ mặt dùng sức giãy dụa, gì chứ? Làm gì vậy, lại giở trò lưu manh đùa giỡn Dạ Ngưng mình? Chị ta đang muốn múa búa trước cửa Lỗ Ban* sao? Dạ Ngưng vừa định vung tay tóm ngực để đáp lại Hà Lâm Nhiên, bên tai lại có một cơn gió thổi qua, thanh âm Hà Lâm Nhiên bay vào tai: “Nhóc con, đừng nhúc nhích, tôi đang giúp em đó.”

(*múa búa trước cửa Lỗ Ban = múa rìu qua mắt thợ -> chỉ người không biết tự lượng sức, khoe khoang trước mặt người bậc thầy, nên chỉ làm trò cười cho người khác.

Tích: Lỗ Ban là người nước Lỗ bên Tàu thời Xuân Thu, là người thợ mộc nổi tiếng tài giỏi và khéo kéo, về sau được tôn là tổ sư của nghề thợ mộc)

_Hết chương 23_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện