“Ba mẹ, con về rồi!” Dạ Ngưng vẻ mặt hưng phấn, tay trái xách theo chai rượu ba mình thích uống, tay phải thì xách thịt bò mẹ thích ăn, Vũ Hàm ở ngay bên cạnh, trên tay cũng đầy đồ, mỉm cười nhìn Dạ Ngưng.
Cửa bị mở ra, còn không để Dạ Ngưng đặt đồ xuống, mẹ Dạ đã nhào tới: “Ngưng Ngưng!”
Trong nháy mắt nước mắt giàn dụa, mẹ Dạ vừa khóc vừa nhìn Dạ Ngưng đến chớp mắt cũng không chớp một cái, ba Dạ ở một bên cũng hốc mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng bao nhiêu cũng không thấy đủ, Dạ Ngưng được đãi ngộ cấp độ quốc bảo khiến cho có chút lúng túng, hôn rồi lại hôn lên khuôn mặt già nua của mẹ, rồi đẩy bà ra, đặt mọi thứ trong tay xuống phòng khách, xoay người kéo tay Tiếu Vũ Hàm: “Mẹ, để con giới thiệu với mẹ, đây là Vũ Hàm.”
“Hai bác mạnh khỏe.” Tiếu Vũ Hàm hơi hơi cười, mẹ Dạ lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm đánh giá một phen, nhãn tình sáng ngời, thật khá.
Vũ Hàm khoác một chiếc áo gió màu xanh biển nhạt, bên hông đeo một chiếc thắt lưng rộng màu trắng bạc, đường cong bó sát hiển lộ dáng người yểu điệu, lớp trang điểm nhàn nhạt khiến cho cô tăng điểm thêm không ít. Dạ Ngưng thấy mẹ già nhìn chằm chằm Vũ Hàm không rời mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ, không hổ là mẹ mình, thẩm mỹ cũng giống nhau.
“Vào đi, mau vào.” Mẹ Dạ cười ha ha lôi kéo tay Vũ Hàm đi vào, Dạ Ngưng rất ít khi đưa bạn bè về nhà, những người mà được dẫn về thì khẳng định đều đáng tin cậy.
Tiếu Vũ Hàm bị mẹ Dạ kéo đến sô pha, nhìn thấy mặt mẹ Dạ lóe lên hào quang đầy tò mò, Vũ Hàm có chút bất lực nhìn về phía Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhún vai, nhìn ba già: “Ba, con mua cá đó, hai chúng ta vào xử lí một chút đi.”
“……”
Tuy là đau lòng vợ yêu, nhưng mà Dạ Ngưng rất hiểu tính tình mẹ mình, thường là bạn bè nàng thì nhất định phải hỏi đủ thứ chuyện, nếu không để bà hỏi thì sẽ khó chịu đến mấy ngày. Vũ Hàm, đành ủy khuất cô rồi.
Vũ Hàm ngồi ở sô pha có chút co quắp nhìn mẹ Dạ, nếu bà hỏi trực tiếp thì còn may, nhưng mà chưa nói được một lời hai mắt đã tỏa sáng nhìn mình chằm chằm như thế, thực sự đủ dọa người.
“Vũ Hàm à, trước kia cháu là giáo sư của Dạ Ngưng nhỉ.”
“Vâng, đúng vậy.” Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp lời, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Mẹ Dạ gật gật đầu, nhìn chằm chằm Vũ Hàm từ trên xuống dưới một phen, cười nói: “Bạn bè Ngưng Ngưng quen biết, cứ người sau lại đẹp hơn người trước.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong hơi ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Thật ạ?”
Mẹ Dạ dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, trước kia lúc còn học trung học nó suốt ngày dẫn về nhà mấy cô bé xinh xắn, rồi khi lên Đại học thì toàn đưa mấy đàn chị gì đó về gặp bác, mà mỗi người đều vóc dáng xinh đẹp, nhưng mà hôm này nhìn lại thì thế nào cũng không bằng cháu nha.” Trong mắt mẹ Dạ hiện lên một tia giảo hoạt.
Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm hơi tối sầm lại, gật đầu: “Vâng, Dạ Ngưng rất nổi tiếng.”
Bảo sao hôm nay thế nào mà một chút nàng cũng không khẩn trương, hóa ra là vốn có thói quen dẫn con gái về nhà.
“Đúng vậy, đặc biệt nổi tiếng với phái nữ.” Mẹ Dạ cười không ngừng, mà trong lòng đã sớm vui vẻ đến nở hoa rồi, con bé nhà mình là cái loại gì bà có thể không biết chắc? Từ nhỏ đến lớn chỉ cần là con trai thì con bé đều xưng huynh gọi đệ hết cả, nhưng thật ra bạn bè là nữ thì lại một người so với một người xinh đẹp hơn.
Ngày đó khi Dạ Ngưng vào Đại học năm thứ nhất, khi mẹ Dạ quét dọn phòng đã không nhịn được lòng hiếu kỳ mà lật xem nhật kí của nàng, kết quả là thiếu chút nữa thì té xỉu ngay tại chỗ, sau lại vẫn là ba Dạ áp chế việc này xuống, kiên nhẫn giảng với bà nói cái gì mà việc đồng tính luyến ái này nọ không thể trách con trẻ, đều là do nhiễm sắc thể của cha mẹ gây nên, lúc ấy mẹ Dạ đã từng hoài nghi không biết ba Dạ có khuynh hướng gay hay không, tuy rằng không chấp nhận được, nhưng cũng vẫn không nói ra. Thẳng cho đến tận một năm trước, mỗi ngày mẹ Dạ đều nhìn thấy Dạ Ngưng ôm tấm ảnh chụp mà rơi nước mắt, trong lòng đau xót không thôi, cảm thấy ở phương diện tình cảm con mình đã đủ khổ sở rồi, chỉ cần đứa con vui vẻ thì bậc làm cha mẹ cũng không tất yếu phải khiến nàng khó xử thêm nữa.
Mẹ Dạ đã lén nhìn qua tấm ảnh chụp, cô gái trong ảnh rất được, dáng vẻ có chút lạnh lùng, nhưng mà nụ cười ngượng ngùng khi gối đầu lên vai Dạ Ngưng rất có cảm giác của một cô gái bé nhỏ. Hôm nay Vũ Hàm đến mẹ Dạ liền nhận ra ngay, bà đã sớm thông qua các loại cách thức để góp nhặt tài liệu về Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng đến với cô thì chính bà cũng coi như yên tâm. Nhưng mà mẹ Dạ đối với hành động vì tình yêu mà vứt bỏ ba mẹ già dứt khoát bỏ trốn về phía đông bắc quả thực khó có thể chấp nhận được, hôm nay thật vất vả mới dẫn vợ đến, vừa lúc quang minh chính đại đá đểu một chút, để cho Vũ Hàm về nhà dạy dỗ nàng.
Mẹ Dạ bên này suy nghĩ có chút méo mó vặn vẹo, Dạ Ngưng bên kia lại bám vào khung cửa vụng trộm nhìn bên ngoài, thấy bộ dáng mẹ già chậm rãi nói chuyện, liền nở nụ cười: “Ba, nhìn mẹ con kìa, với ai cũng đều có thể trò chuyện như vậy, nếu mà không ưa thì đã chẳng thèm để ý rồi.”
Ba Dạ lúng túng cười, đúng vậy, con dâu mà, có thể không trò chuyện được chắc, có lẽ còn đang nói xấu con đó, vậy mà dĩ nhiên con còn cười được, đứa con gái ngốc này, sao về điểm ấy lại không giống mình chút nào thế chứ.
“Ba, lát nữa xào rau cho ít dầu thôi nhé, Vũ Hàm không thích ăn. Đúng rồi, con có mua gạo thơm, tí nữa nấu cơm bỏ vào một chút, cô ấy thích ăn.”
“Ừ, được rồi.” Ba Dạ gật đầu đáp lời, thở dài đảo thức ăn, haiz, xem ra con gái mình cũng là thuộc loại bị vợ quản nghiêm mà, thế này thì sao có thể yên tâm được đây.
Cha con song kiếm hợp bích, mất hơn nửa giờ, thức ăn tỏa mùi thơm, hai người bưng đồ ăn lên, mở ra một chai rượu, hương rượu mê người, vài người liền vừa nói vừa cười đi tới.
“Vũ Hàm à, bác nghe Mộng Điệp nói cháu cũng đi Cáp Nhĩ Tân làm việc?”
Vũ Hàm cười gật đầu: “Vâng, rất gần với công ty của Dạ Ngưng.”
“Miệng lão Đại sao lại rộng như vậy chứ?” Dạ Ngưng có phần không vui, việc này có thể tùy tiện nói được sao? Với sức tưởng tượng của mẹ nàng, một khi đề cập tới mà sơ xuất thì thể nào cũng sẽ đoán ra được quan hệ của nàng và Vũ Hàm, đến lúc đó không tức đến bị cao huyết áp mới là lạ.
“A, con gái mình đúng thật là có phúc, đến chỗ nào cũng đều có mỹ nữ hỗ trợ, so với khi ba nó còn trẻ thì giỏi hơn nhiều.”
Dạ Ngưng vừa ăn cá nghe thế thiếu chút nữa liền bị sặc, che miệng ho không ngừng, Tiếu Vũ Hàm vội rót li nước đưa cho nàng uống, xong rồi giận dữ lườm nàng một cái, em sợ cái gì, việc gì mà nhát gan như thế? Dạ Ngưng vô tội chớp mắt, Vũ Hàm, sao mà cứ có cảm giác như thể ba mẹ biết cái gì đó thế nhỉ?
Tiếu Vũ Hàm lại trừng mắt với nàng, buổi sáng là ai thề thốt nói không cần lo lắng, giờ lại sợ cái gì?
Dạ Ngưng lại tiếp tục vô tội chớp mắt, xong rồi, tâm điện cảm ứng không đủ dùng, Vũ Hàm, cái trừng mắt này của cô là ý gì đây?
Mẹ Dạ vừa ăn thịt bò vừa cười tủm tỉm nhìn hai người “tương tác”, ít nhiều cũng yên tâm. Xem ra trăm năm sau cho dù bà không ở đây thì Dạ Ngưng cũng có người quản. Ba Dạ ở bên thực vô tội, ông ai cũng chưa đắc tội mà, sao lửa đạn cứ nhắm hướng mình mà bắn vậy?
“Cơm nước xong chúng ta chơi đấu địa chủ đi, lâu lắm rồi cả nhà chúng ta không chơi.” Còn chưa cơm nước xong mẹ Dạ đã bắt đầu ra điều kiện.
Dạ Ngưng nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm gật đầu cười cười: “Được.”
“Trước tiên phải nói rõ nha, hiện tượng giấu bài trộm bài một khi phát hiện ra sẽ nghiêm trị không tha.” Dạ Ngưng dùng ánh mắt liếc mẹ Dạ, mẹ Dạ căm tức lườm nàng, con bé này, như thế nào lại cứ tóm chặt bím tóc người ta không buông* như thế, lần trước lúc trộm bài nó mới vài tuổi thôi mà, đã qua hơn mười năm rồi, thế mà vẫn còn thù dai như vậy sao?
(*ý là nhắm vào điểm yếu)
Con cũng không tin mẹ, Dạ Ngưng hừ một tiếng, năm đó nàng nhỏ như vậy, tay cũng không đủ để bắt bài, mẹ già dĩ nhiên lại bắt đầu giở đủ trò đổ thừa, từ đó về sau Dạ Ngưng sinh ra bóng ma tâm lý đối với mẹ Dạ, nói gì cũng không chịu chơi bài với bà, nếu hôm nay không phải Vũ Hàm đồng ý thì nàng đã không chơi rồi.
Nhớ tới việc chơi bài, mẹ Dạ cũng không thể nào yên ổn ăn cơm, mà Vũ Hàm vẫn như thế, ăn mấy miếng liền no, Dạ Ngưng ăn lang thôn hổ yến cũng rất mau, nhưng thật ra đáng thương cho ba Dạ, một bác già tay run rẩy cầm đũa, dưới cái nhìn chăm chú tập thể của ba người mà nuốt vội một chén cơm.
Tráo bài xong, mọi người lại chơi tiếp, nói thật, trình độ của ba mẹ Dạ quả thực không ra làm sao cả, chỉ qua chốc lát là Dạ Ngưng liền thắng được một túi đầy tiền, ngáp một cái: “Mẹ, đừng chơi nữa, con mệt rồi.”
“Không được!” Mẹ Dạ thua đến đỏ mắt, nói gì cũng muốn tiếp tục.
Dạ Ngưng bĩu môi, gật đầu: “Được rồi, vậy ba người chơi đi, con ở bên cạnh nhìn.”
“Không chơi thì biến đi, chẳng cần ở lại đâu! Vũ Hàm đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục chơi đi.” Mẹ Dạ quát lên, Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng tức giận của mẹ Dạ mà cười trộm, thật sự giống như đúc cùng một khuôn với Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng không chơi bài thì cũng chẳng nhàn rỗi, gối lên đùi Tiếu Vũ Hàm, ngửa đầu nhìn cô.
Mới đầu Tiếu Vũ Hàm còn có thể chuyên tâm chơi bài, sau đó ánh mắt Dạ Ngưng lại càng ngày càng nóng bỏng, càng lúc càng lớn mật. Lén trừng mắt với nàng cũng vô dụng, mặt Tiếu Vũ Hàm dần dần đỏ lên.
Em thành thật chút coi! Ba mẹ đều ở đây đó!
Dạ Ngưng cũng mặc kệ, cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng hờn giận của Tiếu Vũ Hàm mà tâm tình tốt vô cùng, lén liếc ba mẹ một cái, hai người đều đau khổ cúi đầu nhìn chằm chằm bài của mình, Dạ Ngưng ho một tiếng, dựa đầu vào bụng Tiếu Vũ Hàm, không có ý tốt nhìn cô.
Em làm cái gì thế hả?!
Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ lên, nếu không dùng bài che mặt thì có lẽ ba mẹ Dạ đã sớm phát hiện ra rồi.
Dạ Ngưng không tiếng động cười xấu xa, vươn hai tay, ôm lấy eo cô.
Thân mình cứng đờ, Tiếu Vũ Hàm cắn môi dưới, cúi đầu hung tợn trừng mắt với Dạ Ngưng.
Sáng hôm nay là ai thề thốt nói từ nay về sau không bắt nạt tôi, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, đến bây giờ liền thay đổi? Tay đang làm cái gì thế hả?
Dạ Ngưng coi như còn ngoan, ôm eo Tiếu Vũ Hàm, lầm bầm: “Con mệt quá, mọi người cứ chơi đi, con muốn ngủ một giấc.”
“Cái con bé này ngủ thì ngủ đi, cứ như con bọ hung quấn quít lấy Vũ Hàm để làm gì?”
“Mẹ, mẹ có thể văn nhã chút không?”
“Không thể!” Mẹ Dạ trừng mắt với Dạ Ngưng, chơi bài một lát như vậy lòng của bà đã sớm bị Vũ Hàm chiếm trọn, một cô gái xinh đẹp lại có hiểu biết như vậy biết tìm chỗ nào chứ, biết dỗ bà vui vẻ, cố ý thua tiền cho mình, đâu giống như con nhãi con nhà mình, chỉ biết chọc tức bà!
“Aish, con nó mệt thì cứ ngủ đi, Ngưng Ngưng, đợi lát nữa ba đi lấy cho con cái chăn.”
Dạ Ngưng cảm kích nhìn ba Dạ, ba, thực ngưu, ba quá lợi hại mà, như thế nào lại biết giờ con đang cần che dấu?!
Tiếu Vũ Hàm có khổ mà nói không nên lời, không thể ở trước mặt ba mẹ Dạ mà chà đạp Dạ Ngưng hay đẩy nàng ra, lại không thể nói thẳng ra lời, chỉ có thể cắn môi uy hiếp nhìn Dạ Ngưng, mà Dạ Ngưng lại làm bộ như không thấy, đón lấy cái chăn từ ba Dạ, cười đến híp cả mắt.
“Ngủ thôi.” Vui sướng kêu một câu, Dạ Ngưng bò tới trên đùi Tiếu Vũ Hàm, đắp chăn lên, cười xấu xa một tiếng, Dạ Ngưng bắt đầu hành động, chỉ là một chút liền khiến cho mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ toàn bộ.
_Hết chương 100_
Cửa bị mở ra, còn không để Dạ Ngưng đặt đồ xuống, mẹ Dạ đã nhào tới: “Ngưng Ngưng!”
Trong nháy mắt nước mắt giàn dụa, mẹ Dạ vừa khóc vừa nhìn Dạ Ngưng đến chớp mắt cũng không chớp một cái, ba Dạ ở một bên cũng hốc mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng bao nhiêu cũng không thấy đủ, Dạ Ngưng được đãi ngộ cấp độ quốc bảo khiến cho có chút lúng túng, hôn rồi lại hôn lên khuôn mặt già nua của mẹ, rồi đẩy bà ra, đặt mọi thứ trong tay xuống phòng khách, xoay người kéo tay Tiếu Vũ Hàm: “Mẹ, để con giới thiệu với mẹ, đây là Vũ Hàm.”
“Hai bác mạnh khỏe.” Tiếu Vũ Hàm hơi hơi cười, mẹ Dạ lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm đánh giá một phen, nhãn tình sáng ngời, thật khá.
Vũ Hàm khoác một chiếc áo gió màu xanh biển nhạt, bên hông đeo một chiếc thắt lưng rộng màu trắng bạc, đường cong bó sát hiển lộ dáng người yểu điệu, lớp trang điểm nhàn nhạt khiến cho cô tăng điểm thêm không ít. Dạ Ngưng thấy mẹ già nhìn chằm chằm Vũ Hàm không rời mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ, không hổ là mẹ mình, thẩm mỹ cũng giống nhau.
“Vào đi, mau vào.” Mẹ Dạ cười ha ha lôi kéo tay Vũ Hàm đi vào, Dạ Ngưng rất ít khi đưa bạn bè về nhà, những người mà được dẫn về thì khẳng định đều đáng tin cậy.
Tiếu Vũ Hàm bị mẹ Dạ kéo đến sô pha, nhìn thấy mặt mẹ Dạ lóe lên hào quang đầy tò mò, Vũ Hàm có chút bất lực nhìn về phía Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhún vai, nhìn ba già: “Ba, con mua cá đó, hai chúng ta vào xử lí một chút đi.”
“……”
Tuy là đau lòng vợ yêu, nhưng mà Dạ Ngưng rất hiểu tính tình mẹ mình, thường là bạn bè nàng thì nhất định phải hỏi đủ thứ chuyện, nếu không để bà hỏi thì sẽ khó chịu đến mấy ngày. Vũ Hàm, đành ủy khuất cô rồi.
Vũ Hàm ngồi ở sô pha có chút co quắp nhìn mẹ Dạ, nếu bà hỏi trực tiếp thì còn may, nhưng mà chưa nói được một lời hai mắt đã tỏa sáng nhìn mình chằm chằm như thế, thực sự đủ dọa người.
“Vũ Hàm à, trước kia cháu là giáo sư của Dạ Ngưng nhỉ.”
“Vâng, đúng vậy.” Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp lời, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Mẹ Dạ gật gật đầu, nhìn chằm chằm Vũ Hàm từ trên xuống dưới một phen, cười nói: “Bạn bè Ngưng Ngưng quen biết, cứ người sau lại đẹp hơn người trước.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong hơi ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Thật ạ?”
Mẹ Dạ dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, trước kia lúc còn học trung học nó suốt ngày dẫn về nhà mấy cô bé xinh xắn, rồi khi lên Đại học thì toàn đưa mấy đàn chị gì đó về gặp bác, mà mỗi người đều vóc dáng xinh đẹp, nhưng mà hôm này nhìn lại thì thế nào cũng không bằng cháu nha.” Trong mắt mẹ Dạ hiện lên một tia giảo hoạt.
Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm hơi tối sầm lại, gật đầu: “Vâng, Dạ Ngưng rất nổi tiếng.”
Bảo sao hôm nay thế nào mà một chút nàng cũng không khẩn trương, hóa ra là vốn có thói quen dẫn con gái về nhà.
“Đúng vậy, đặc biệt nổi tiếng với phái nữ.” Mẹ Dạ cười không ngừng, mà trong lòng đã sớm vui vẻ đến nở hoa rồi, con bé nhà mình là cái loại gì bà có thể không biết chắc? Từ nhỏ đến lớn chỉ cần là con trai thì con bé đều xưng huynh gọi đệ hết cả, nhưng thật ra bạn bè là nữ thì lại một người so với một người xinh đẹp hơn.
Ngày đó khi Dạ Ngưng vào Đại học năm thứ nhất, khi mẹ Dạ quét dọn phòng đã không nhịn được lòng hiếu kỳ mà lật xem nhật kí của nàng, kết quả là thiếu chút nữa thì té xỉu ngay tại chỗ, sau lại vẫn là ba Dạ áp chế việc này xuống, kiên nhẫn giảng với bà nói cái gì mà việc đồng tính luyến ái này nọ không thể trách con trẻ, đều là do nhiễm sắc thể của cha mẹ gây nên, lúc ấy mẹ Dạ đã từng hoài nghi không biết ba Dạ có khuynh hướng gay hay không, tuy rằng không chấp nhận được, nhưng cũng vẫn không nói ra. Thẳng cho đến tận một năm trước, mỗi ngày mẹ Dạ đều nhìn thấy Dạ Ngưng ôm tấm ảnh chụp mà rơi nước mắt, trong lòng đau xót không thôi, cảm thấy ở phương diện tình cảm con mình đã đủ khổ sở rồi, chỉ cần đứa con vui vẻ thì bậc làm cha mẹ cũng không tất yếu phải khiến nàng khó xử thêm nữa.
Mẹ Dạ đã lén nhìn qua tấm ảnh chụp, cô gái trong ảnh rất được, dáng vẻ có chút lạnh lùng, nhưng mà nụ cười ngượng ngùng khi gối đầu lên vai Dạ Ngưng rất có cảm giác của một cô gái bé nhỏ. Hôm nay Vũ Hàm đến mẹ Dạ liền nhận ra ngay, bà đã sớm thông qua các loại cách thức để góp nhặt tài liệu về Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng đến với cô thì chính bà cũng coi như yên tâm. Nhưng mà mẹ Dạ đối với hành động vì tình yêu mà vứt bỏ ba mẹ già dứt khoát bỏ trốn về phía đông bắc quả thực khó có thể chấp nhận được, hôm nay thật vất vả mới dẫn vợ đến, vừa lúc quang minh chính đại đá đểu một chút, để cho Vũ Hàm về nhà dạy dỗ nàng.
Mẹ Dạ bên này suy nghĩ có chút méo mó vặn vẹo, Dạ Ngưng bên kia lại bám vào khung cửa vụng trộm nhìn bên ngoài, thấy bộ dáng mẹ già chậm rãi nói chuyện, liền nở nụ cười: “Ba, nhìn mẹ con kìa, với ai cũng đều có thể trò chuyện như vậy, nếu mà không ưa thì đã chẳng thèm để ý rồi.”
Ba Dạ lúng túng cười, đúng vậy, con dâu mà, có thể không trò chuyện được chắc, có lẽ còn đang nói xấu con đó, vậy mà dĩ nhiên con còn cười được, đứa con gái ngốc này, sao về điểm ấy lại không giống mình chút nào thế chứ.
“Ba, lát nữa xào rau cho ít dầu thôi nhé, Vũ Hàm không thích ăn. Đúng rồi, con có mua gạo thơm, tí nữa nấu cơm bỏ vào một chút, cô ấy thích ăn.”
“Ừ, được rồi.” Ba Dạ gật đầu đáp lời, thở dài đảo thức ăn, haiz, xem ra con gái mình cũng là thuộc loại bị vợ quản nghiêm mà, thế này thì sao có thể yên tâm được đây.
Cha con song kiếm hợp bích, mất hơn nửa giờ, thức ăn tỏa mùi thơm, hai người bưng đồ ăn lên, mở ra một chai rượu, hương rượu mê người, vài người liền vừa nói vừa cười đi tới.
“Vũ Hàm à, bác nghe Mộng Điệp nói cháu cũng đi Cáp Nhĩ Tân làm việc?”
Vũ Hàm cười gật đầu: “Vâng, rất gần với công ty của Dạ Ngưng.”
“Miệng lão Đại sao lại rộng như vậy chứ?” Dạ Ngưng có phần không vui, việc này có thể tùy tiện nói được sao? Với sức tưởng tượng của mẹ nàng, một khi đề cập tới mà sơ xuất thì thể nào cũng sẽ đoán ra được quan hệ của nàng và Vũ Hàm, đến lúc đó không tức đến bị cao huyết áp mới là lạ.
“A, con gái mình đúng thật là có phúc, đến chỗ nào cũng đều có mỹ nữ hỗ trợ, so với khi ba nó còn trẻ thì giỏi hơn nhiều.”
Dạ Ngưng vừa ăn cá nghe thế thiếu chút nữa liền bị sặc, che miệng ho không ngừng, Tiếu Vũ Hàm vội rót li nước đưa cho nàng uống, xong rồi giận dữ lườm nàng một cái, em sợ cái gì, việc gì mà nhát gan như thế? Dạ Ngưng vô tội chớp mắt, Vũ Hàm, sao mà cứ có cảm giác như thể ba mẹ biết cái gì đó thế nhỉ?
Tiếu Vũ Hàm lại trừng mắt với nàng, buổi sáng là ai thề thốt nói không cần lo lắng, giờ lại sợ cái gì?
Dạ Ngưng lại tiếp tục vô tội chớp mắt, xong rồi, tâm điện cảm ứng không đủ dùng, Vũ Hàm, cái trừng mắt này của cô là ý gì đây?
Mẹ Dạ vừa ăn thịt bò vừa cười tủm tỉm nhìn hai người “tương tác”, ít nhiều cũng yên tâm. Xem ra trăm năm sau cho dù bà không ở đây thì Dạ Ngưng cũng có người quản. Ba Dạ ở bên thực vô tội, ông ai cũng chưa đắc tội mà, sao lửa đạn cứ nhắm hướng mình mà bắn vậy?
“Cơm nước xong chúng ta chơi đấu địa chủ đi, lâu lắm rồi cả nhà chúng ta không chơi.” Còn chưa cơm nước xong mẹ Dạ đã bắt đầu ra điều kiện.
Dạ Ngưng nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm gật đầu cười cười: “Được.”
“Trước tiên phải nói rõ nha, hiện tượng giấu bài trộm bài một khi phát hiện ra sẽ nghiêm trị không tha.” Dạ Ngưng dùng ánh mắt liếc mẹ Dạ, mẹ Dạ căm tức lườm nàng, con bé này, như thế nào lại cứ tóm chặt bím tóc người ta không buông* như thế, lần trước lúc trộm bài nó mới vài tuổi thôi mà, đã qua hơn mười năm rồi, thế mà vẫn còn thù dai như vậy sao?
(*ý là nhắm vào điểm yếu)
Con cũng không tin mẹ, Dạ Ngưng hừ một tiếng, năm đó nàng nhỏ như vậy, tay cũng không đủ để bắt bài, mẹ già dĩ nhiên lại bắt đầu giở đủ trò đổ thừa, từ đó về sau Dạ Ngưng sinh ra bóng ma tâm lý đối với mẹ Dạ, nói gì cũng không chịu chơi bài với bà, nếu hôm nay không phải Vũ Hàm đồng ý thì nàng đã không chơi rồi.
Nhớ tới việc chơi bài, mẹ Dạ cũng không thể nào yên ổn ăn cơm, mà Vũ Hàm vẫn như thế, ăn mấy miếng liền no, Dạ Ngưng ăn lang thôn hổ yến cũng rất mau, nhưng thật ra đáng thương cho ba Dạ, một bác già tay run rẩy cầm đũa, dưới cái nhìn chăm chú tập thể của ba người mà nuốt vội một chén cơm.
Tráo bài xong, mọi người lại chơi tiếp, nói thật, trình độ của ba mẹ Dạ quả thực không ra làm sao cả, chỉ qua chốc lát là Dạ Ngưng liền thắng được một túi đầy tiền, ngáp một cái: “Mẹ, đừng chơi nữa, con mệt rồi.”
“Không được!” Mẹ Dạ thua đến đỏ mắt, nói gì cũng muốn tiếp tục.
Dạ Ngưng bĩu môi, gật đầu: “Được rồi, vậy ba người chơi đi, con ở bên cạnh nhìn.”
“Không chơi thì biến đi, chẳng cần ở lại đâu! Vũ Hàm đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục chơi đi.” Mẹ Dạ quát lên, Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng tức giận của mẹ Dạ mà cười trộm, thật sự giống như đúc cùng một khuôn với Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng không chơi bài thì cũng chẳng nhàn rỗi, gối lên đùi Tiếu Vũ Hàm, ngửa đầu nhìn cô.
Mới đầu Tiếu Vũ Hàm còn có thể chuyên tâm chơi bài, sau đó ánh mắt Dạ Ngưng lại càng ngày càng nóng bỏng, càng lúc càng lớn mật. Lén trừng mắt với nàng cũng vô dụng, mặt Tiếu Vũ Hàm dần dần đỏ lên.
Em thành thật chút coi! Ba mẹ đều ở đây đó!
Dạ Ngưng cũng mặc kệ, cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng hờn giận của Tiếu Vũ Hàm mà tâm tình tốt vô cùng, lén liếc ba mẹ một cái, hai người đều đau khổ cúi đầu nhìn chằm chằm bài của mình, Dạ Ngưng ho một tiếng, dựa đầu vào bụng Tiếu Vũ Hàm, không có ý tốt nhìn cô.
Em làm cái gì thế hả?!
Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ lên, nếu không dùng bài che mặt thì có lẽ ba mẹ Dạ đã sớm phát hiện ra rồi.
Dạ Ngưng không tiếng động cười xấu xa, vươn hai tay, ôm lấy eo cô.
Thân mình cứng đờ, Tiếu Vũ Hàm cắn môi dưới, cúi đầu hung tợn trừng mắt với Dạ Ngưng.
Sáng hôm nay là ai thề thốt nói từ nay về sau không bắt nạt tôi, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, đến bây giờ liền thay đổi? Tay đang làm cái gì thế hả?
Dạ Ngưng coi như còn ngoan, ôm eo Tiếu Vũ Hàm, lầm bầm: “Con mệt quá, mọi người cứ chơi đi, con muốn ngủ một giấc.”
“Cái con bé này ngủ thì ngủ đi, cứ như con bọ hung quấn quít lấy Vũ Hàm để làm gì?”
“Mẹ, mẹ có thể văn nhã chút không?”
“Không thể!” Mẹ Dạ trừng mắt với Dạ Ngưng, chơi bài một lát như vậy lòng của bà đã sớm bị Vũ Hàm chiếm trọn, một cô gái xinh đẹp lại có hiểu biết như vậy biết tìm chỗ nào chứ, biết dỗ bà vui vẻ, cố ý thua tiền cho mình, đâu giống như con nhãi con nhà mình, chỉ biết chọc tức bà!
“Aish, con nó mệt thì cứ ngủ đi, Ngưng Ngưng, đợi lát nữa ba đi lấy cho con cái chăn.”
Dạ Ngưng cảm kích nhìn ba Dạ, ba, thực ngưu, ba quá lợi hại mà, như thế nào lại biết giờ con đang cần che dấu?!
Tiếu Vũ Hàm có khổ mà nói không nên lời, không thể ở trước mặt ba mẹ Dạ mà chà đạp Dạ Ngưng hay đẩy nàng ra, lại không thể nói thẳng ra lời, chỉ có thể cắn môi uy hiếp nhìn Dạ Ngưng, mà Dạ Ngưng lại làm bộ như không thấy, đón lấy cái chăn từ ba Dạ, cười đến híp cả mắt.
“Ngủ thôi.” Vui sướng kêu một câu, Dạ Ngưng bò tới trên đùi Tiếu Vũ Hàm, đắp chăn lên, cười xấu xa một tiếng, Dạ Ngưng bắt đầu hành động, chỉ là một chút liền khiến cho mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ toàn bộ.
_Hết chương 100_
Danh sách chương