Mạnh Hiểu Lâm là bạn từ bé đến lớn của Dương Tử Hân, cũng là người duy nhất trên thế giới này khiến Dương Tử Hân không hề cố kỵ có thể nói ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Bởi vì chỉ có Mạnh Hiểu Lâm, không cười nhạo, không châm chọc khi đối mặt với những quan điểm lạ kỳ của cô, thậm chí đến phủ nhận cũng không có, mà dùng thái độ khoan dung để cư xử với cô. Đây là nguyên nhân tại sao Dương Tử Hân lại coi Mạnh Hiểu Lâm là người bạn tốt nhất suốt đời mình.

Cô biết rõ Mạnh Hiểu Lâm đã chuyển nhà, và cô cũng đã tìm được địa chỉ nhà của Mạnh Hiểu Lâm. Nhưng khi cô nhấn chuông cửa, người ra mở lại là Phương Tử Nghị, điều này làm cho cô ngạc nhiên nhìn Phương Tử Nghị, còn Phương Tử Nghị hình như cũng vô cùng kinh ngạc.

Tình bạn của hai người, nếu như không trải qua các thử thách sẽ không có khả năng đi đến tận cùng. Năm đó, Dương Tử Hân ở trên sân bóng thổ lộ với Diệp Thư Tuấn, lý do thật sự không phải muốn Diệp Thư Tuấn thua trận, mà muốn di chuyển sự khó xử của cô đối với Mạnh Hiểu Lâm.

Phương Tử Nghị ở trường trung học của cô là một nhân vật liên tục làm mưa làm gió. Nhưng anh ta không phải là người thích thể hiện mà ngược lại vô cùng khiêm tốn nên không tránh khỏi bị rất nhiều nữ sinh đem ra bàn tán, nhất là khi Phương Tử Nghị được bầu là hotboy của trường. Huống hồ, cách cư xử của anh ta cũng không quá tệ, gia thế và thành tích đều rất ưu tú. Người như vậy, không bị người ta để ý đến cũng khó. Nếu như chỉ có thế, Dương Tử Hân chưa chắc đã thật sự để tâm đến Phương Tử Nghị.

Cho đến lúc Dương Tử Hân phát hiện ra bí mật của Mạnh Hiểu Lâm, bạn tốt của cô, ngưỡng mộ Phương Tử Nghị. Phải mãi sau này, Dương Tử Hân mới biết, Mạnh Hiểu Lâm cũng đã đi theo để thổ lộ, hơn nữa đối tượng thổ lộ là Phương Tử Nghị. Còn lý do của Phương Tử Nghị đưa ra đương nhiên là – Người mình đang chờ là Dương Tử Hân.

Khi chuyện đó xảy ra, Dương Tử Hân hoàn toàn không biết. Nên vẫn cười khóc bên cạnh Mạnh Hiểu Lâm, mà không hề hay biết Mạnh Hiểu Lâm đã trải qua những gì.

Dương Tử Hân đầu tiên là phẫn nộ, xong lập tức thấy lòng chua xót. Vì vậy, cô đã gọi Mạnh Hiểu Lâm lên sân thượng của trường. Khi đó, cô đã nghi ngờ, có đúng là Mạnh Hiểu Lâm khoan dung với mình như thế không? Hay là Mạnh Hiểu Lâm chỉ ngoài mặt đối tốt với mình.

Cô không hiểu, vì sao Mạnh Hiểu Lâm có thể bình tĩnh được như vậy.

Sau khi cô đem những điều mình thắc mắc và nghi ngờ nói ra, Mạnh Hiểu Lâm đã yên lặng nhìn về phía cô: “ Lạ lắm sao? Mình thích Phương Tử Nghị, đó là chuyện của mình. Phương Tử Nghị thích cậu, đó là chuyện của anh ấy, không liên quan gì đến mình. Tại sao mình phải xa lánh cậu chứ?”.

Thậm chí Mạnh Hiểu Lâm còn xoa đầu cô, gọi cô là nha đầu ngốc.

Dương Tử Hân thừa nhận, mình là người rất hẹp hòi. Bởi vì sau chuyện này, cô mới toàn tâm toàn ý coi Mạnh Hiểu Lâm là người bạn mà mình quan tâm nhất trên đời. Đồng thời cũng kiên quyết, bất luận gặp phải chuyện gì đều phải tin tưởng Mạnh Hiểu Lâm.

Lúc này, khi Phương Tử Nghị mở cửa, Dương Tử Hân thoáng kinh ngạc. Hóa ra, Mạnh Hiểu Lâm cùng với Phương Tử Nghị. Vậy là mấy năm qua, người mà Mạnh Hiểu Lâm yêu mến vẫn không thay đổi? Khi đó để xoa dịu sự lúng túng, cô đành quay sang thổ lộ với Diệp Thư Tuấn, cuối cùng thì dây dưa thật với Diệp Thư Tuấn. Về sau, Phương Tử Nghị tốt nghiệp trung học, nghe nói đã ra nước ngoài, cô cũng không nhớ đến chuyện này nữa.

Phương Tử Nghị mở cửa, nghiêng người để Dương Tử Hân đi vào.

“ Tôi đến tìm Mạnh Hiểu Lâm”. Cô do dự không biết có nên vào hay không.

Đúng lúc này Mạnh Hiểu Lâm đi ra, thấy Dương Tử Hân liền mỉm cười: “ Sao không báo trước một tiếng lại đến đây thế này?”.

Dương Tử Hân bấy giờ mới đi vào: “ Lần trước nghe cậu nói sắp kết hôn nên đến xem sao, không biết anh chàng cậu may mắn lấy được rốt cuộc là người như thế nào, không ngờ vừa mới gặp xong”.

Mạnh Hiểu Lâm kéo cô đi vào, dường như không nhận ra vẻ ngượng ngập của cô.

Mạnh Hiểu Lâm và Dương Tử Hân vào phòng, Phương Tử Nghị cũng không quấy rầy.

Dương Tử Hân ngắm nhìn cách bài trí ở đây, rất nhã nhặn, đúng là Mạnh Hiểu Lâm rất có phong cách. Dương Tử Hân quả thực không ngờ, Mạnh Hiểu Lâm và Phương Tử Nghị lại yêu nhau.

“ Hai người yêu nhau khi nào vậy”. Cô hết sức tò mò.

“ Từ lâu rồi…. Sau khi anh ấy xuất ngoại, bọn mình vẫn liên lạc với nhau”.

Dương Tử Hân hơi ngạc nhiên, lại nghĩ đến quãng thời gian đó, có lẽ hồi ấy cô còn đang mắc kẹt trong chuyện tình cảm, không nhận ra mối quan hệ giữa Mạnh Hiểu Lâm và Phương Tử Nghị, chỉ có thể trách mình sơ ý. “ Mình… Phương Tử Nghị chưa bao giờ thích mình. Mặc dù cha mẹ mình không muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của mình, nhưng mình đã làm tổn thương ông nội. Ông từng có ơn với Phương gia, đồng thời cũng rất quý Phương Tử Nghị. Nên tự mình quyết định, dứt khoát muốn hai nhà kết thông gia. Ông nội chỉ thuận miệng nói nhưng bác Phương lại tưởng thật, rồi áp đặt Phương Tử Nghị. Cho nên trong trường mới có lời đồn nói Phương Tử Nghị thích mình, đánh nhau vì mình rồi đưa mình về nhà… Chẳng qua anh ấy chỉ muốn dùng hành động đó để trả nợ ân tình với nhà mình mà thôi”.

Nói ra việc này, cô chỉ muốn nói sự thực cho Mạnh Hiểu Lâm biết, cũng mong Mạnh Hiểu Lâm không hiểu lầm dù bao năm đã qua.

Mạnh Hiểu Lâm sửng sốt vài giây: “ Mình chưa từng để bụng. Cậu cũng không nên để trong lòng”.

Năm ấy, Dương Tử Hân từng đi gặp Phương Tử Nghị, nói nếu như anh ta không có cảm giác gì với Mạnh Hiểu Lâm thì đừng tạo hy vọng cho Mạnh Hiểu Lâm nữa. Phương Tử Nghị đương nhiên không ngây thơ, với thân phận của Giang gia thì xóa bỏ hiệp ước cũng chỉ có thể do Giang gia phá bỏ. Khi đó Phương Tử Nghị chưa có tiền đồ nên mới kiên quyết cự tuyệt Mạnh Hiểu Lâm. Cho đến sau này, bọn họ gặp nhau lần nữa.

Dương Tử Hân thở hắt ra, sao lại biến thành Mạnh Hiểu Lâm an ủi mình.

Cô không muốn nói đến đề tài kia: “ Thấy cậu hạnh phúc như bây giờ mình rất vui. Năm xưa mình cứ tưởng mình sẽ kết hôn trước rồi cho cậu làm phù dâu. Thật không ngờ cậu lại lấy chồng trước, còn mình thì làm phù dâu cho cậu, thật không ngờ đấy”.

Mạnh Hiểu Lâm thấy cô thản nhiên nói ra tên của Diệp Thư Tuấn thì nhất thời không phản ứng kịp.

Phương Tử Nghị nấu cơm, lúc ăn cơm, Dương Tử Hân và Mạnh Hiểu Lâm nói chuyện, Phương Tử Nghị không tham gia. Dương Tử Hân biết, Phương Tử Nghị đang nghi ngờ, nhưng cô lại thấy yên tâm hơn. Điều đó chứng tỏ, Phương Tử Nghị thật sự quan tâm đến Mạnh Hiểu Lâm.

Dương Tử Hân ăn không nhiều lắm, ngay cả món ăn cô thích nhất cũng không gắp.

“ Sắc mặt cậu không tốt, có muốn đi bệnh viện khám không?”. Mạnh Hiểu Lâm hết sức lo lắng.

Dương Tử Hân lắc đầu, nhưng nghĩ tới điều gì, cô lại gật đầu.

Phương Tử Nghị không cùng đến bệnh viện mà để Mạnh Hiểu Lâm tự lái xe. Ở trên xe, sắc mặt Dương Tử Hân càng lúc càng khó coi, điều này làm Mạnh Hiểu Lâm không khỏi tăng nhanh tốc độ lái xe: “ Cậu hãy nói thật đi, cậu đến tìm chỉ để xem đối tượng kết hôn của mình? Rốt cuộc là vì cái gì?”.

“ Không có gì, lần trước bị tai nạn ô tô, đã có người cứu mình, bây giờ vẫn còn đang nằm viện. Mình đang nghĩ mình có nên đi thăm anh ấy không?”.

Mạnh Hiểu Lâm hiểu Dương Tử Hân. Cô ấy nói vậy, thật ra là muốn giãi bày việc cô ấy không có đủ dũng cảm để đi gặp người kia, cho nên cô ấy mới tìm đến muốn mình trao cho cô ấy ít dũng khí.

“ Là loại người như thế nào? Chọn dũng cảm quên mình để cứu cậu, đối với cậu đó là loại người như thế nào?”.

Dương Tử Hân mỉm cười, chỉ là trong nụ cười xen lẫn rất nhiều bi thương: “ Hạng người gì à… Trong mấy năm qua, anh ấy là người chung chăn chung gối với mình, là người rất tốt với mình, kể chuyện cười, mua kẹo và đồ ăn cho mình. A, mấu chốt nhất là, bọn mình không ngừng ở trên giường….”.

Cô vừa nói vừa cười.

Lần trước Mạnh Hiểu Lâm đến Giang gia, Giang Dực cũng nói rõ với cô, trong khoảng thời gian Dương Tử Hân mất tích, cô ấy hoàn toàn không tự chủ được ý thức, cũng mất đi toàn bộ ký ức, thường làm những việc lúc tỉnh táo cô ấy không bao giờ làm. Nhưng đối với một Dương Tử Hân tỉnh táo, mọi chuyện phát sinh, toàn bộ đều là sự thật…

Mạnh Hiểu Lâm dừng xe lại, Dương Tử Hân không muốn xuống xe: “ Thực ra mình không có bệnh, chỉ là tâm trạng không được tốt lắm, chúng mình quay về đi”.

Mạnh Hiểu Lâm nắm lấy tay lái: “ Không vào xem sao? Nếu chỉ để kiểm tra cơ thể, sao còn bảo mình lái xe đến bệnh viện?”.

“ Mình không muốn vào”. Cô từ chối.

Mạnh Hiểu Lâm xuống xe, trực tiếp kéo Dương Tử Hân ra, sau đó vào trong bệnh viện.

Trong đại sảnh bệnh viện có rất nhiều người đứng xếp hàng đăng ký, xếp hàng để lấy thuốc…tựa như một khu phố sầm uất. Mọi người đang nói chuyện to nhỏ, có người cười, có người vẻ mặt u sầu.

Mà ở giữa đại sảnh là một chiếc ti vi tinh thể lỏng rất to đang phát tin tức, trong hình ảnh được phát ra có vô số phóng viên và rất đông cảnh sát.

Khu biệt thự nổi tiếng giàu có của Lăng gia bị cháy, sau khi mọi người dập lửa đã phát hiện ra hai thi thể, kiểm nghiệm sơ bộ thì hai thi thể này chính là hai vợ chồng Diệp Tiến Minh và Lăng Tích Đồng. Bọn họ không phải bị lửa thiêu chết mà là trúng độc tử vong. Nhận định bước đầu do Lăng Tích Đồng sát hại chồng của mình sau đó tự sát. Bởi Lăng Tích Đồng có để lại di thư, chỉ là bức di thư này rất lạ. Bà ta không nói gì đến tài sản mà yêu cầu sau khi bà ta chết hãy chôn Diệp Tiến Minh cách xa bà ta ra. Lúc còn sống, bà ta đã không cách nào rời xa người đàn ông tâm địa độc ác đó, nên mong muốn sau khi chết có thể làm được điều này.

Hai mắt Dương Tử Hân mở to, không nhúc nhích nhìn vào bản tin.

Mạnh Hiểu Lâm có hiểu đại khái một chút về chuyện của Lăng gia, đồng thời còn từ miệng của Giang Dực, biết một phần chuyện của Dương Tử Hân nhưng cô không thích ép buộc người khác. Chỉ cần Dương Tử Hân không nói, cô sẽ không hỏi đến.

Mạnh Hiểu Lâm kéo cô, cơ thể Dương Tử Hân cứng ngắc lại. Nhưng Mạnh Hiểu Lâm vẫn kéo cô đi đăng ký, Dương Tử Hân bước theo Mạnh Hiểu Lâm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Lăng Tích Đồng đã chết, Lăng Tích Đồng đã chết…Không phải nỗi vui mừng khi người phụ nữ khi dễ cô đã chết, mà là mẹ của Lăng Diệc Cảnh đã chết…

Dương Tử Hân máy móc theo Mạnh Hiểu Lâm đi lên tầng. Khi cô ngẩng đầu, phát hiện đây không phải khu nội trú mà là phụ khoa, có không ít người đang chờ ở hành lang được gọi vào.

“ Sao lại dẫn mình tới đây”. Cô sững người nhìn về phía Mạnh Hiểu Lâm.

“ Không phải cậu không quyết định được hay sao? Diệp Tiến Minh và Lăng Tích Đồng đều đã chết, cậu lại chẳng có quan hệ gì, vậy cậu để lộ nét mặt như thế là vì sao? Hơn nữa, không phải cậu đã quyết định giữ khoảng cách với Lăng Diệc Cảnh ư? Vậy thì đến đây là cách tốt nhất đấy”. Mạnh Hiểu Lâm nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hân, thấy cô bối rối, nhưng ánh mắt của Mạnh Hiểu Lâm vẫn hết sức kiên định: “ Không phải sao?”.

Dương Tử Hân lắc đầu: “ Tại sao bọn mình lại tới đây?...Mạnh Hiểu Lâm, bọn họ đều nói cậu thông minh nhưng cậu không nên tự cho là đúng”.

Cô xoay người định chạy nhưng Mạnh Hiểu Lâm đã tiến lên bắt được cô, nắm lấy cánh tay không cho cô đi: “ Thì tự mình cho mình là đúng. Nghĩ đến cậu thời gian này trong lòng sầu não, cậu nhiều lần nghĩ đến Diệp Thư Tuấn, bởi vì sau khi anh ấy chết cậu đã ở cùng một người đàn ông khác. Cho dù đó không phải là chủ ý của cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu, nghĩ mình đã phản bội Diệp Thư Tuấn, không có cách nào tha thứ cho bản thân, nên cậu mới canh cánh ở trong lòng, cho rằng mình đã làm dơ bẩn một tình yêu trong sáng. Cậu muốn từ biệt triệt để cuộc sống trong mấy năm đó nhưng hết lần này đến lần khác cậu vẫn không quyết định được… Cậu không nghĩ ra cách, cậu muốn chạy trốn. Những chuyện này tự mình cho là đúng. Nếu cậu không nghĩ như thế, vậy cậu không nên bỏ chạy, mà làm tất cả những việc này đi”.

Dương Tử Hân toàn thân không ngừng run rẩy: “ Cậu…”.

“ Khi tự mình cho là mình đúng, cậu về nhà sao không chịu để bác sĩ cha mẹ mời đến vào kiểm tra thân thể, còn liên tục tức giận. Không phải vì tâm trạng của cậu bỗng nhiên không tốt, mà là cậu sợ họ sẽ chẩn đoán ra bệnh gì. Cậu muốn triệt để thoát khỏi mối quan hệ với Lăng Diệc Cảnh, phương thức tốt nhất, không phải là xóa sạch đứa con của anh ấy?”.

Cuối cùng cô cũng bật khóc, không giãy dụa nữa, cơ thể từ từ trượt xuống.

Mạnh Hiểu Lâm cũng ngồi xổm xuống, vuốt trán Dương Tử Hân, muốn an ủi cô.

“ Tại sao lại vạch trần mình…Sao lại hiểu mình như vậy chứ?”.

Về đến nhà, cô đã phát hiện mình bất thường, có thể cảm nhận được một sinh mệnh nhỏ bé đang ở trong bụng, nhưng cô không muốn thừa nhận, cũng không muốn đối mặt…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện