Dương Tử Hân không phải là người nhạy cảm nhưng không hiểu vì sao cô lại để tâm đến câu nói của người bạn cùng phòng, mặc dù Mạnh Hiểu Lâm đã nhắc cô đừng để ý đến lời của người bạn ấy.

Mạnh Hiểu Lâm không có thiện cảm với hai bạn nữ cùng phòng. Hai nữ sinh kia hàng ngày trước mặt nói nói cười cười nhưng đến lớp quay lưng sẽ nói xấu bọn cô. Ví dụ như nói bọn cô cậy gia đình có tiền nên không coi ai ra gì, nói Mạnh Hiểu Lâm và Dương Tử Hân phung phí không biết tiết kiệm. Thậm chí còn bóng gió xa gần nói tiền của bọn cô có nguồn gốc bất chính. Mạnh Hiểu Lâm biết việc này, nhưng không nhỏ nhen tranh cãi với bọn họ. Còn Dương Tử Hân hoàn toàn không biết gì cả, cũng không mấy bận tâm để ý đến.

Mạnh Hiểu Lâm bảo Dương Tử Hân đừng để tâm, hai bạn tốt cùng phòng chỉ muốn các cô khó chịu mà thôi. Như thể một khi bọn cô gặp phải xui xẻo, thế giới này sẽ lập tức trở nên tốt đẹp hơn.

Hồi học cấp hai, Dương Tử Hân và Mạnh Hiểu Lâm nổi danh là những người đẹp. Hơn nữa, hai người còn phá vỡ lời nguyền liên quan đến mỹ nữ, ở chung hết sức thân thiết, tính cách bù đắp cho nhau. Cuộc sống của Dương Tử Hân thì thoải mái, phóng túng, không câu nệ tiểu tiết. Còn Mạnh Hiểu Lâm thì cực kỳ cẩn thận, đối với Dương Tử Hân vô cùng bao dung. Thành tích học tập của Dương Tử Hân như một mớ bòng bong. Thành tích của cô tệ hại bao nhiêu thì thành tích của Mạnh Hiểu Lâm lại tốt bấy nhiêu. Đám nam sinh trong trường thường cười nói, Dương Tử Hân và Mạnh Hiểu Lâm chính là điển hình cho hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.

Tình bạn cách mạng của Dương Tử Hân và Mạnh Hiểu Lâm xem như được thiết lập từ lúc còn rất nhỏ. Đồng thời, tình bạn này cũng làm cho các cô hiểu nhau không cần nói ra, hết mực quý trọng đối phương.

Trước đây, Dương Tử Hân biết trong lớp có rất nhiều nữ sinh tỏ ý ghen ghét, cô liền kéo tay Mạnh Hiểu Lâm mà cảm thán. Bọn cô trời sinh là bằng hữu, không ghen tị với dung mạo của đối phương, cũng không vì một câu nói mà trói buộc làm tổn thương đối phương. Yếu tố then chốt nhất chính là, hoàn cảnh gia đình các cô tương đương nhau, hoàn toàn không tồn tại sự hâm mộ hay ganh ghét.

Nhưng đối với lời khuyên nhủ lần này của bạn tốt Mạnh Hiểu Lâm, Dương Tử Hân vẫn canh cánh trong lòng về mối quan hệ của Diệp Thư Tuấn và Nhậm Tuyết Hề. Nhất là từ người khác cô mới biết, mối quan hệ của Diệp Thư Tuấn và Nhậm Tuyết Hề bắt nguồn từ thế hệ trước nên nỗi lòng liền nhanh chóng tăng lên.

Trường Dương Tử Hân có hai căng tin. Căng tin lớn bán cơm xuất, còn căng tin nhỏ có thể tự do gọi món, giá cả cao hơn một chút.

Sau giờ học buổi trưa, Diệp Thư Tuấn và Dương Tử Hân cùng nhau đến căng tin nhỏ. Diệp Thư Tuấn không cầu kỳ ăn uống, trước nay đều ăn cơm ở căng tin lớn. Sau khi ở bên Dương Tử Hân, anh liền chọn cùng Dương Tử Hân đến ăn cơm ở căng tin nhỏ. Dọc đường đi, Dương Tử Hân không nói chuyện, đối với con người Nhậm Tuyết Hề cô vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhất là khi cô tới sân bóng rổ, lúc Nhậm Tuyết Hề đưa chai nước cho Diệp Thư Tuấn, Diệp Thư Tuấn đã không từ chối. Chuyện này đúng như người bạn cùng phòng đã phỏng đoán, mối quan hệ giữa Diệp Thư Tuấn và Nhậm Tuyết Hề quả thực không đơn giản.

“ Chim nhỏ” ngày thường ríu rít bỗng nhiên im lặng khiến Diệp Thư Tuấn cảm thấy hết sức kỳ lạ. Vì thế, anh nghi hoặc nhìn cô, phát hiện sắc mặt cô đang rất rối rắm, điều này khiến anh không nhịn được cảm thán: “ Làm sao vậy? Em gặp chuyện gì khó chịu phải không?”.

Dương Tử Hân lập tức xoay người, ánh mắt mở to nhìn Diệp Thư Tuấn, cô nghĩ thầm: “ Còn hỏi làm sao. Đều tại anh, đều tại anh đấy”.

Cô nhìn anh không nói, làm cho Diệp Thư Tuấn thấy bối rối, không hiểu mình đã chọc gì tới cô.

Khi bọn họ đến căng tin nhỏ, bên trong đã kín chỗ từ lâu, người ăn cơm trưa vốn đông, bọn họ lại nán lại mất vài phút, lúc này người đến càng lúc càng nhiều. Ngày trước, Dương Tử Hân thấy đông người sẽ lập tức xoay người rời đi ngay, không chịu xếp hàng. Nhưng không ngờ lần này, cô lại đến căng tin nhỏ, bảo Diệp Thư Tuấn đi gọi món, còn cô thì tìm chỗ để ngồi.

Lúc Diệp Thư Tuấn mang đồ ăn trở về đã hơi muộn. Trong lúc ăn cơm, Dương Tử Hân vẫn không nói một lời, vẻ thờ ơ của Dương Tử Hân khiến Diệp Thư Tuấn nghi ngờ, ăn một chút cơm cũng cảm thấy vô vị.

Mọi người xung quanh lục tục rời đi, Diệp Thư Tuấn buông đũa, chăm chú nhìn về phía cô: “ Nói đi, em làm sao vậy?”.

Dương Tử Hân rất muốn hét lên một câu nghiêm trị. Nhưng nghe nói, bất kể nam sinh nào đều thích bạn gái dịu dàng. Lúc này, cô lại đang học cách trở thành thục nữ, cô không thể biểu hiện một cách mạnh mẽ như thế.

Cô ngồi nghiêm chỉnh, ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: “ Em muốn nghe chuyện của anh”. Cô suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: “ Không phải em không tin anh, chỉ là có một số việc, chúng ta nên nói cho rõ ràng”.

Biểu hiện của cô thật sự rất nghiêm túc, ngược lại làm cho tâm trạng của Diệp Thư Tuấn thoải mái hẳn lên, anh muốn biết cô định nói gì.

“ Anh nghe đây”.

Vẻ mặt của anh vốn không để tâm, điều này làm cho Dương Tử Hân buồn bực không thôi.

“ Anh…và Nhậm Tuyết Hề rốt cuộc có quan hệ gì?”. Lời đã nói ra, câu tiếp theo cũng dễ dàng hơn: “ Vì sao trước kia hai người đi về cùng nhau, lại còn ăn cơm cùng nhau?”.

Diệp Thư Tuấn tay trái chống cằm tỏ ý suy tư, sau đó trả lời: “ Thứ nhất, khẳng định với em là bọn anh không có quan hệ gì cả. Thứ hai, vì nhà bọn anh khá gần nhau, cho nên mới đi học và đi về cùng nhau. Thứ ba, vì bọn anh học cùng lớp nên mới ăn cơm cùng nhau”.

Anh cười thản nhiên khiến Dương Tử Hân cảm thấy ngượng ngùng, giống như cô vừa cố tình gây sự, cảm giác này vô cùng khó chịu. Cô cau mày, không biết nên nói như thế nào.

“ Câu trả lời này có làm vừa lòng em không?”. Diệp Thư Tuấn lắc đầu, vươn tay nhéo mũi cô: “ Đồ ngốc, nếu anh và cô ấy có gì thì còn đến lượt em sao?”.

Mặt mày Dương Tử Hân dãn ra. Diệp Thư Tuấn biết Nhậm Tuyết Hề nhiều năm như vậy, nếu như giữa bọn họ có vấn đề thì đã sớm cùng một chỗ, nào có bọn cô như bây giờ.

“ Được rồi, tạm thời cho qua”. Dương Tử Hân làm bộ tạm tha cho anh lần này.

Diệp Thư Tuấn không so đo, đem bát đũa trên bàn thu dọn, lúc này mới cưỡng chế kéo Dương Tử Hân ra sân thể dục đi dạo. Vừa ăn cơm xong, đi dạo một chút vẫn tốt hơn.

Nhiều năm về sau, trong tâm trí của Nhậm Tuyết Hề vẫn phát ra hình ảnh ngày đó, trên sân thể dục, một đôi nam nữ bình thường đi tới, tư thế không mấy thân mật nhưng bọn họ lại nói rất nhiều, cố tình khiến cho người ta nhớ tới hình ảnh vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Đối với những chuyện tốt đẹp, mọi người vẫn duy trì tư tưởng chúc phúc, ngay cả khi đó không phải là chuyện của riêng mình.

Hình như cô ta có nghe một câu nói, bạn cho rằng người này là như vậy nhưng thực ra do bạn cư xử đặc biệt với anh ta nên anh ta mới như thế. Cô ta nghĩ Diệp Thư Tuấn vốn là một nam sinh trầm mặc ít nói, nhưng đối với những người xung quanh anh có thể nói cười vui vẻ, trong ánh mắt ngập tràn vẻ ưu ái.

Đương nhiên, sự chúc phúc trong lòng Nhậm Tuyết Hề vốn đã ít ỏi còn bị Dương Tử Hân làm cho tiêu hao gần hết. Bởi vì không bao lâu sau, Dương Tử Hân liền tự tìm đến Nhậm Tuyết Hề.

Dương Tử Hân tìm đến Nhậm Tuyết Hề, là người đi châm ngòi mối quan hệ. Lòng người thật lạ lùng, rõ ràng biết đối phương không có ý tốt, đối với sự việc kia vẫn canh cánh trong lòng.

Diệp Thư Tuấn đúng là không có ý gì với Nhậm Tuyết Hề nhưng Nhậm Tuyết Hề thì sao, cô ta có gì hay không? Bạn cùng phòng kể cô nghe câu chuyện của cô ấy. Nữ chính và nam chính vốn là thanh mai trúc mã. Nữ chính thầm mến nam chính đã nhiều năm. Hồi trung học, nam chính đã kết giao với cô ấy. Nhưng cuối cùng, sau nhiều năm yêu thầm, nam chính đã quay ra yêu nữ chính và sống hạnh phúc cùng nữ chính.

Loại tiểu thuyết cẩu huyết như vậy Dương Tử Hân cũng thích xem nhưng khi nghe người khác kể, cô lại không tiếp nhận được. Bây giờ Diệp Thư Tuấn không thích Nhậm Tuyết Hề, nhưng sau này hoặc trong tương lai, Nhậm Tuyết Hề vẫn thích, liệu Diệp Thư Tuấn còn đủ ý chí sắt đá hay không?

Dương Tử Hân càng suy nghĩ, trong lòng càng không thoải mái.

Cuối cùng, chính Dương Tử Hân đã tìm đến Nhậm Tuyết Hề.

Địa điểm bọn cô gặp mặt là một quán trà sữa cách trường không xa. Dương Tử Hân đánh giá sơ qua về Nhậm Tuyết Hề, rất xinh xắn, cũng rất có phong cách. Cuối cùng, cô kết luận: Bản thân mình cũng không kém.

Trước khi đến, Dương Tử Hân đã mấy lần biểu diễn trước Mạnh Hiểu Lâm xem phải nói những gì, không thể hành xử một cách vô lý mà phải biết cách tận dụng lời nói uyển chuyển khiến người ta thấy khó mà lui. Nhưng khi vừa nhìn thấy Nhậm Tuyết Hề, Dương Tử Hân đã đem toàn bộ lời nói của Mạnh Hiểu Lâm chạy sau đầu.

“Diệp Thư Tuấn là của tôi”. Dương Tử Hân chỉ muốn nói ra những lời đó.

Kể từ khi Dương Tử Hân coi Nhậm Tuyết Hề là đối thủ tiềm năng, cô liền để ý đến Nhậm Tuyết Hề nhiều hơn. Sự quan tâm này mang đến sự khó chịu. Bởi vì Dương Tử Hân cảm thấy Nhậm Tuyết Hề nhìn mình bằng ánh mắt không mấy tử tế. Khi cô ta và Diệp Thư Tuấn ở cùng một chỗ, Nhậm Tuyết Hề dường như rất đắc chí, cảm giác đó vô cùng tồi tệ.

Dương Tử Hân nói ra những lời này không làm cho Nhậm Tuyết Hề cảm thấy khó chịu, ngược lại càng khiến cô ta thêm thèm muốn. Nhậm Tuyết Hề biết Diệp Thư Tuấn đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ đủ tư cách để có thể nói ra những lời đó, dám nói Diệp Thư Tuấn là của cô ta, dám tự nhiên chiếm lấy quyền coi Diệp Thư Tuấn là của mình. Khi người khác nói Diệp Thư Tuấn cũng không hơn gì, thích những nữ sinh có dáng dấp xinh đẹp, Nhậm Tuyết Hề rất muốn phản bác nói Diệp Thư Tuấn không phải loại người như vậy. Nhưng cô ta không tìm thấy ưu điểm trên người Dương Tử Hân để giải vây cho Diệp Thư Tuấn. Lúc này, Nhậm Tuyết Hề dường như đã hiểu, Diệp Thư Tuấn thích cô gái này không hẳn vì cô gái ấy có tính cách rất tốt. Anh thích chỉ vì cô gái ấy không giống những người thường, có thể không kiêng nể gì mà líu lo trước mặt anh.

Nhậm Tuyết Hề nhẹ nhàng cảm thán: “ Một cô gái thực sự tự tin sẽ không nói những lời như vậy”.

Người tự tin, sẽ trực tiếp dùng hành động để đáp trả đối phương.

Nhậm Tuyết Hề rất bình tĩnh, đó là kết luận của Dương Tử Hân. Dương Tử Hân muốn Nhậm Tuyết Hề đừng hy vọng hão huyền, lời đã dạo một vòng quanh miệng, vẫn không nói ra, nếu nói như vậy có hơi buồn cười. Cô gọi nhân viên phục vụ tới, gói hai cốc trà sữa, mỉm cười nhìn Nhậm Tuyết Hề: “ Diệp Thư Tuấn đang chờ tôi, tôi sẽ không nhiều lời với cô nữa. À, tôi thích uống nhất loại trà sữa vị vani, anh ấy cũng có chung sở thích với tôi”.

Vẻ thờ ơ lạnh nhạt mới có thể khiến người khác bị kích động, đây là lời Mạnh Hiểu Lâm từng nói.

Cho đến khi Dương Tử Hân đã đi xa, Nhậm Tuyết Hề vẫn ngồi nguyên một chỗ.

Chúc phúc ư?

Nhậm Tuyết Hề không biết hình dung tâm trạng của mình như thế nào. Đối với Dương Tử Hân, cô ta không ghen tị cũng chẳng hâm mộ, cho dù một chút cũng không. Điều cô ta cảm thấy khổ sở nhất chính là thái độ của Diệp Thư Tuấn. Chuyện thắng thua của phụ nữ vốn không quan trọng, quan trọng là người đàn ông ấy sẽ lựa chọn ai, thái độ của người đàn ông mới quyết định hết thảy.

Sau đó thì sao chứ? Rất nhiều rất nhiều người muốn biết về mối tình thanh xuân vườn trường của Diệp Thư Tuấn và Dương Tử Hân. Mọi người đều loan truyền chuyện Dương Tử Hân tỏ tình trên sân bóng rổ, giống như mở màn cho một câu chuyện cổ tích. Theo như lời đồn đại, Dương Tử Hân đã để lại một câu nói nổi tiếng, nhất định muốn thi đậu vào trường đại học của Diệp Thư Tuấn. Nếu không, Diệp Thư Tuấn học đại học, gặp nhiều học tỷ học muội xinh xắn rồi động lòng thì biết làm sao. Vì vậy, cô phải học hành thật chăm chỉ để đi theo quản lý anh. Thực tế, năm đó, dưới sự kèm cặp của Diệp Thư Tuấn, Dương Tử Hân đã thi đạt được kết quả xuất sắc.

Sau này, chuyện cổ tích đi đến kết cục, cô gái vì chàng trai mà thi đậu vào một ngôi trường lý tưởng. Và họ tiếp tục trình diễn một câu chuyện tốt đẹp.

Nhậm Tuyết Hề cũng hi vọng đây là kết cục của câu chuyện.

Nhậm Tuyết Hề đến bên cạnh Lăng Diệc Cảnh, ánh mắt lạnh nhạt như không nhìn thấy anh nhưng lại chăm chú nhìn Dương Tử Hân đang ở trong lòng Lăng Diệc Cảnh. Thật kỳ lạ, trước kia cô ta cảm thấy khó chịu khi nhìn Dương Tử Hân tựa vào lòng Diệp Thư Tuấn. Nhưng bây giờ, khi Dương Tử Hân dựa vào lòng một người đàn ông khác, cô ta vẫn cảm thấy khó chịu như vậy.

“Lăng Diệc Cảnh, anh đối xử với em trai mình như vậy sao? Sau khi anh ấy chết, anh đã giấu người con gái mà anh ấy yêu. Anh đúng là một người anh tốt, rất tốt”. Nhậm Tuyết Hề nhịn không được vỗ tay: “ Quả nhiên là con trai của Diệp Tiến Minh”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện