Tần Ngọc Khả và Lăng Diệc Cảnh cùng nhau bước vào thang máy, nhìn vách tường thang máy phản chiếu hai bóng hình có chút dị thường. Khóe miệng Tần Ngọc Khả giương lên không sao giấu được ý cười. Ban nãy cô ta đã đọc hiểu được hàm ý bóng gió của anh nhưng dường như cô ta vẫn sợ những lời đó là do mình nghe nhầm nên cần phải xác định thêm một lần nữa.

“ Chúng ta đi xem phim thật à?”. Cô ta sợ những biểu hiện vừa rồi của anh chỉ là để cho Diệp Thư Thần xem và lấy cô ta ra làm cái cớ mà thôi. Cô ta không nên coi trọng sự nghiêm túc của anh, cũng không nên giả ngây giả ngốc như trước kia nữa. Cho dù người đàn ông này là người vẫn khiến cô ta đặc biệt quan tâm nhưng cô ta không cho phép mình trở nên hèn mọn như vậy.

“ Nếu không thì sao?”. Lăng Diệc Cảnh và Tần Ngọc Khả cùng nhau bước ra khỏi thang máy, có vẻ như anh không hiểu rõ lắm sự rối rắm của cô ta. “ Bây giờ em có phải vội làm việc gì khác không?”.

Tần Ngọc Khả vội vàng lắc đầu: “ Chúng ta xem phim gì nhỉ?”.

Lăng Diệc Cảnh nhìn cô ta: “ Em quyết định là được rồi”.

Tần Ngọc Khả gật đầu.

Bọn họ cùng nhau mua vé xem phim, anh xếp hàng còn cô ta đứng cạnh bên, giống như vô số các đôi tình nhân ở đây. Điều này làm cô ta như trở lại thời gian ở nước ngoài, bọn họ cùng nhau hẹn hò, anh luôn chiều theo mọi ý thích của cô ta, rất phong độ đàn ông. Sau khi bọn họ chia tay, cô ta uống rượu một mình trong quán ăn đêm, dù thế nào cũng không nghĩ ra. Một người đàn ông từng đối tốt với mình như vậy, sao có thể nói chia tay là chia tay luôn. Cô ta ảo tưởng đã có ẩn tình gì khác, giống như diễn biến trong phim truyền hình, diễn viên chính chia tay vì hiểu lầm. Cuối cùng, hiểu lầm được cởi bỏ, kết cục đoàn tụ. Cô ta luôn an ủi mình như vậy. Nhưng trên thực tế, sự thực hết thảy đều do cô ta đã suy nghĩ quá nhiều.

Cô ta không biết nên xem phim gì, nhưng thấy mọi người hình như đều chọn phim này, vì thế cũng thuận tay chỉ một cái.

Thật khéo, đóng vai chính trong bộ phim đó là một cặp vợ chồng, về phần diễn xuất như thế nào, thực ra bọn họ xem không tập trung.

Cuối cùng, khi mọi người ra khỏi rạp chiếu phim, Tần Ngọc Khả suy nghĩ một lát rồi vươn tay nắm lấy cánh tay của Lăng Diệc Cảnh: “ Có phải anh thấy rất nhàm chán đúng không?”. Giống như rất nhiều định lý khác, đàn ông thường thích những bộ phim hành động hoành tráng, nếu không phải thì thuộc loại người không bình thường.

Lăng Diệc Cảnh dường như không chú ý đến việc cô ta đang nắm tay mình, anh trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi bọn họ đi khá xa khỏi rạp chiếu phim, anh mới chậm rãi mở miệng: “ Có phải phụ nữ luôn dễ dàng yêu điên cuồng như vậy không?”.

Lời nói của anh khiến Tần Ngọc Khả phải liếc nhìn. Cô ta cứ nghĩ vừa rồi anh chỉ lịch sự cùng cô ta xem phim, không ngờ anh lại thật sự xem hết.

Tần Ngọc Khả muốn nói, ở trên mạng có rất nhiều người cho rằng nữ chính không xứng với nam chính nhưng cô ta lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, nhất là khi bọn họ cùng nhau chụp ảnh trên phố, đẹp hài hòa. Nhưng cô ta không muốn nói điều đó với anh, những tin đồn như vậy, cô ta không muốn phơi bày trước mặt anh.

“ Có lẽ do không có cảm giác an toàn”. Cô ta cũng có chút thất vọng. Trái tim của phụ nữ luôn mềm yếu, so với đàn ông thì càng khoan dung hơn, càng dễ sa vào chuyện tình cảm, hơn nữa còn khó bứt ra. “ Sau đó, muốn làm chuyện gì đấy khiến đối phương phải chú ý nhưng người đàn ông cho rằng người phụ nữ tranh cãi vô lý. Thực ra, người phụ nữ tranh cãi là để khơi dậy sự chú ý nhiều hơn là để đối phó. Nhưng xem ra mục đích này rất khó thực hiện”.

Lăng Diệc Cảnh dừng bước, hơi cúi đầu: “ Em cũng vậy à?”.

Sao cơ? Cô ta hoàn toàn không hiểu, đúng là cô ta không có cảm giác an toàn nhưng muốn tranh cãi để nhằm mục đích gì chứ? Lăng Diệc Cảnh thấy ánh mắt bối rối của cô ta liền quay đầu, tiếp tục đi về phía trước: “ Em cũng sẽ yêu điên cuồng như thế à?”.

Vốn dĩ…Tần Ngọc Khả lắc đầu, thì ra bọn họ không hề ăn ý, ngay cả lúc nói chuyện cũng không hiểu phải đối phó với điều gì.

“ Có lẽ…”. Cô ta thừa nhận nhưng cẩn thận giấu đi từ “ sẽ”.

Lăng Diệc Cảnh vươn tay trái, sờ sờ mũi mình, chìm sâu vào suy nghĩ.

Tần Ngọc Khả đứng tại chỗ, nhìn tay mình. Cô ta không rõ vì sao vừa rồi anh lại buông tay, giờ phút này một mình đi về phía trước, ngay cả cô ta bị bỏ lại anh cũng không phát hiện ra.

Chỉ là anh đang nghĩ đến công việc, phiền não vì công việc mà thôi. Cô ta ba lần bảy lượt tự nói với mình như vậy rồi mới đuổi theo. Vẻ buồn bực trên mặt cô ta đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt tươi cười. Vừa cho mình một cái cớ để buông xuôi, để tự mình có thể chống đỡ.

“ Em hơi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm nhé?”.

Lăng Diệc Cảnh nhìn cô ta giây lát: “ Được”.

Trong quá trình ăn cơm, bầu không khí cũng không đến nỗi khó xử. Bọn họ dù sao cũng đã từng bên nhau nên biết rất nhiều sở thích của nhau. Tần Ngọc Khả chủ động nhắc đến một vài chuyện thú vị ở nước ngoài. Khi đó bọn họ có chung bạn bè, cùng nhau đi phiêu lưu, thời gian bọn họ ở bên nhau không tính là ít.

Lăng Diệc Cảnh đang ăn cơm, nghe cô ta nói, bỗng nhận ra, thời gian bên Tần Ngọc Khả, cho dù tâm trạng của anh như thế nào, anh vẫn thấy thực sự nhẹ nhàng, thoải mái.

Ăn cơm xong, Lăng Diệc Cảnh đưa Tần Ngọc Khả về nhà.

Tần Ngọc Khả vừa bước vào cửa chính liền bắt gặp cha mình đang đứng ở đó. Sắc mặt Tần Hoài Trung không được tốt lắm, ánh mắt âm trầm nhìn vào con gái mình, hai tay chắp sau lưng, giống một người thầy nghiêm khắc đang chuẩn bị trừng phạt sai lầm của học trò.

Tần Ngọc Khả đành ngoan ngoãn bước lại: “ Ba, ba vẫn chưa đi nghỉ ạ?”.

Tần Hoài Trung nhìn con gái nửa ngày, cho đến khi cô ta cúi đầu lo lắng, ông ta mới chậm rãi lên tiếng: “ Vừa rồi Lăng Diệc Cảnh đưa con về phải không?”.

Tần Ngọc Khả nghiêng đầu liếc mắt nhìn ba mình rồi lại vội vàng cúi đầu: “ Vâng”.

Sắc mặt Tần Hoài Trung càng thêm u ám: “ Sau này đừng qua lại với nó nữa”.

Tần Ngọc Khả ngẩng đầu liền thấy ba mình xoay người chuẩn bị rời đi. Lần trước, Tần Hoài Trung và Diệp Tiến Minh nói chuyện với nhau rất ăn ý, nói nếu không có chuyện gì xảy ra thì sẽ cùng nhau hợp tác. Trong mắt Tần Hoài Trung, có lẽ ông ta đã vừa lòng Diệp Thư Thần.

Cô ta lập tức đuổi theo, giữ chặt tay ba mình: “ Ba, ba cảm thấy Diệp Thư Thần là người như thế nào?”.

“ Sao?”. Sắc mặt Tần Hoài Trung vẫn nghiêm khắc như trước.

“ Lần trước giới truyền thông mới đưa tin anh ta qua lại thân mật với một cô gái. Cô gái đó đã mang thai, đến tìm anh ta thì bị báo giới chụp được. Diệp Thư Thần dùng tiền giải quyết, còn Diệp Tiến Minh đã đem mọi chuyện nén xuống”. Tần Ngọc Khả nhìn cha mình: “ Một người như vậy, ba cảm thấy anh ta thật sự có thể tiếp nhận Nam Hưng, sau này sẽ hợp tác với Tần thị được sao?”.

Không đợi Tần Hoài Trung mở miệng, Tần Ngọc Khả liền nói tiếp: “Con biết việc một người đàn ông không chung thủy không liên quan gì tới năng lực của anh ta. Thế nhưng ba từng nói, mối quan hệ của một người đàn ông sẽ có ngày ảnh hưởng tới thành công của anh ta. Chuyện kiểu này xảy ra với Diệp Thư Thần không chỉ một hai lần. Diệp Thư Thần giành được phần ngon trong dự án Nam Hưng, nhưng ở các dự án khác, đa số mọi người đều vì nể mặt Diệp Tiến Minh. Đồng thời chính bản thân Diệp Tiến Minh cũng dọn đường trước cho Diệp Thư Thần, bởi vậy, năng lực thực sự của anh ta chỉ đáng giá phân nửa mà thôi”.

Tần Hoài Trung nở nụ cười khó hiểu nhưng không lên tiếng.

Tần Ngọc Khả suy xét không ra ý tứ của cha mình nên chỉ biết im lặng.

Thấy con gái trầm mặc, Tần Hoài Trung mới mở miệng: “ Vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút”.

“ Vậy…”.

“ Vào phòng đi”.

Tần Ngọc Khả lúc này mới hiểu, ba mình không cho cô ta tiếp xúc nhiều với Lăng Diệc Cảnh, không phải do ông ta đứng về phía Diệp Thư Thần, mà do ông ta muốn tạm thời trông chờ vào tình hình của Nam Hưng, không cho cô ta sớm để lộ ý đồ.

Mà ông ta vừa mỉm cười là cười con gái đã trưởng thành, khuyên bảo ông ta nên lấy đại cục làm trọng, chứ không khóc sướt mướt nói càn là giao loại đàn ông như thế cho cô ta thì cô ta sẽ không được hạnh phúc.

Tần Hoài Trung không bị trúng kế. Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất. Phụ nữ thay vì tìm kiểu đàn ông “tốt”, không bằng biến mình trở thành một người phụ nữ đối mặt với bất cứ người đàn ông nào cũng không thua thiệt. Ông ta từng dạy con gái mình như thế.

Lăng Diệc Cảnh đã nhiều ngày không về nhà. Anh để xe dưới nhà, xe đỗ đã lâu nhưng anh không có ý định bước xuống, ngồi một mình trong xe hút thuốc. Đèn xe không bật, xe đỗ ở nơi có những tàng cây dày, ánh sáng mờ ảo. Anh nghĩ mình ngồi ở đây, có phải giống như ma quỷ hay không.

Hầu hết phụ nữ đều dễ dàng điên cuồng vì tình yêu, luôn luôn dễ dàng như vậy.

Anh nhẩm đi nhẩm lại những lời này cho chính mình nghe, không biết thuyết phục bản thân điều gì nữa.

Có kết luận không? Thực ra là có.

Chính mắt anh nhìn thấy Dương Tử Hân và Diệp Thư Tuấn ở bên nhau, hình ảnh đó đã trở nên khắc cốt ghi tâm. Nếu anh chưa từng chính mắt nhìn thấy, cho dù nghe người khác nhắc tới cũng sẽ không có cảm giác như vậy. Kết quả là trong lòng anh đã nhận thua. Dù cho không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, ngay chính anh cũng không thể sánh bằng Diệp Thư Tuấn.

Cái gì cũng không sánh bằng, bất kể là thân tình hay cái gọi là tình yêu.

Từ bỏ đi, nếu điều cuối cùng đổi được chỉ có thể là như vậy.

Từ bỏ đi, dù sao cũng đã biết được kết cục.

Anh ném đầu mẩu thuốc lá, khởi động xe rời đi. Lái xe rời đi một đoạn dài, trong đầu lại chập chờn hiện lên câu nói:

“ Vì sao còn chưa ngủ?”.

“ Chờ anh…”.

Câu nói này giống như một con dao không thể phá hủy, dễ dàng đâm rách trái tim anh vốn được gia cố bởi một lớp băng, lớp băng trong nháy mắt biến thành những viên đá dần dần tan chảy rồi biến mất.

Tay lái nhanh chóng chuyển động, quay xe trở về.

Những người có thói quen lạnh lùng, kỳ thực không dễ bị lạnh chết, chỉ khi nào bọn họ tiếp xúc với một chút ấm áp, liền gắt gao muốn bắt lấy. Hơn nữa, vì sự đối lập giữa ấm áp và lạnh lẽo, dường như càng không chịu được sự lạnh giá như băng. Vì thế, dưới sự tra tấn của hai phương diện, thể xác và tinh thần đều sụp đổ.

Dì Uông ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh, mới đầu là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, để lộ nụ cười trên gương mặt toàn nếp nhăn. Lần trước anh đã nói với bà, trong một thời gian ngắn anh sẽ không quay lại đây. Tuy dì Uông không thích tính cách lạnh lùng của anh nhưng trong nhà có đông người vẫn tốt hơn, người già cả rất thích nhiều người.

Lăng Diệc Cảnh đi thẳng vào, dì Uông nở nụ cười yêu thương khiến cho tâm trạng của anh dường như tốt hẳn lên.

Anh vào phòng không thấy Dương Tử Hân đâu liền không khỏi nhíu mày. Thấy anh như vậy, dì Uông cũng im lặng, chỉ tự nhiên đi dọn dẹp phòng.

Anh tìm thấy cô trong thư phòng đang chăm chú gấp cá, dùng những miếng ghép nhỏ hình chữ nhật có thể xếp thành hình dạng con cá, cô còn rất cẩn thận điểm mắt cho nó.

Bên cạnh cô có rất nhiều giấy vụn đã được xếp từ lâu. Lúc trước cô đã gấp một nghìn con hạc dưới sự trợ giúp của dì Uông, trong góc thư phòng đã treo vài con. Cô vẫn ham thích chơi mấy trò thủ công này. Mỗi lần học được đều cố gắng tập không nhàm chán, cho đến khi thành một đống trò chơi nho nhỏ cô mới tìm loại tiếp theo.

Lăng Diệc Cảnh đi đến, anh quên thay giày, tiếng bước chân ma sát với nền nhà vang lên khá lớn.

Dương Tử Hân gác lại việc vẽ mắt cá, ngẩng lên nhìn anh.

Cô muốn đứng lên nhưng do ngồi lâu, chân bị tê dại. Anh vội chạy tới đỡ lấy cô. Cô mở to đôi mắt ngập nước, ôm chặt lấy anh.

Lúc này anh mới nhớ ra mình vừa hút mấy điếu thuốc, người như bị hun bởi khói thuốc. Anh định đẩy cô ra nhưng cô lại vùi người vào ngực anh.

Tay cô chậm rãi túm lấy tay anh.

Lăng Diệc Cảnh một tay ôm cô, nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi cô nhét vào đó một viên kẹo, cô thích ăn nhất là loại kẹo này. Cô ăn nhiều không ngừng cho đến khi hết sạch túi kẹo, một viên cũng không để lại. Thỉnh thoảng anh thích dụ dỗ cô nhưng một viên cô cũng không muốn cho anh, liền giống như đứa trẻ cất giấu đồ quý.

Viên kẹo hình như đã bị cô bỏ ra từ lâu nên bắt đầu chảy nước.

Anh từ từ đẩy cô ra, bóc gói giấy, cầm viên kẹo nhét vào mồm cô. Nhưng cô chỉ ngậm viên kẹo mà không nuốt xuống, hai tay vẫn ôm lấy cổ anh, rồi ngửa cổ, đem viên kẹo từ miệng mình nhét vào miệng anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện