Bốn tổ giao chiến, Thiện Từ và Liệt Phong chọn lựa địch nhân có thực lực mạnh mẽ nhất, tình hình giao chiến kịch liệt, hấp dẫn phần lớn sức chú ý của những người đang quan sát. Ngoài ra, cuộc chiến giữa Bạch Đầu Thiên Ông và Tiết Phong, Phỉ Vân có thể nói là cừu nhân đụng nhau. Ngày trước trên Băng Nguyên, hai bên thế không cùng sống, hiện nay quyết chiến ở trung thổ tự nhiên không đội trời chung. Thân là một trong chín đại cao thủ năm xưa, Bạch Đầu Thiên Ông với Nghịch Thiên Pháp giới có uy lực vô cùng, Tiết Phong và Phỉ Vân tuy thực lực phi thường nhưng nếu chỉ nói thuần về tu vi, đơn đả độc đấu thì ai cũng không hơn được Bạch Đầu Thiên Ông. Nhưng hiện nay tình hình bây giờ có phần khác biệt, Bạch Đầu Thiên Ông đối mặt với tình thế bị vây khốn, trong lòng có áp lực vô cùng to lớn. Tiết Phong và Phỉ Vân hai người lòng đầy tự tin, khí thế trong vô hình đã tăng cường rất nhiều. Ngoài ra, Tiết Phong do bởi cừu hận mà thi triển Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu cực mạnh, chỉ muốn tự tay diệt địch để báo huyết hải thâm thù. Suy nghĩ của Phỉ Vân khác với Tiết Phong, hắn và Bạch Đầu Thiên Ông không có cừu hận quá lớn, nhưng do bởi trước mặt Liệt Phong, hắn muốn thừa dịp thể hiện bản thân, vì thế cũng xuất toàn lực ra, đẩy uy lực của Long Văn Kim Địch phát huy đến mức cực hạn. Như vậy, ba người toàn lực ứng phó, ba luồng thế công mạnh mẽ lập tức tác dụng tại một điểm tạo nên vụ nổ có tính hủy diệt.

Thời khắc đó, Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt đầy thất vọng, tuy toàn lực thúc đẩy Nghịch Thiên Pháp giới, lại vẫn không thể nào thoát khỏi kết quả trọng thương. Tiết Phong khóe miệng tươm máu, vẻ mặt lạnh lẽo, cừu hận trong lòng nồng đậm vô cùng, khiến cho Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu của hắn phát huy uy lực siêu mạnh. Phỉ Vân tung mình lùi lại, thương thế nghiêm trọng, Long Văn Kim Địch phát xuất sức mạnh thần thánh tuy không giống thế công có sức phá hủy như Tiết Phong, lại vững vàng hạn chế được phạm vi hoạt động của Bạch Đầu Thiên Ông, khiến cho lão phải trực tiếp chịu đựng một chiêu không gì chống nổi của Tiết Phong. Bạch Đầu Thiên Ông lơ lửng giữa không trung, thân thể khẽ run lên, khóe miệng máu tươi chói mắt, vẻ mặt tái nhợt với đôi mắt ảm đạm, mơ hồ toát ra vài phần đau thương tang tóc.

Từ từ bay đến gần, Phỉ Vân chăm chú nhìn địch nhân trước mắt, giọng nói lạnh lẽo phát ra:

- Thẳng đường trốn chạy, cuối cùng phải đối mặt. Hôm nay chính là ngày báo ứng đổ xuống đầu của ngươi, hãy chịu mạng đi thôi.

Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy cười lớn, có phần điên cuồng đáp:

- Thắng làm vua thua làm giặc không có đúng sai, Chỉ cần các ngươi có được năng lực đó, lão phu há có phải hạng tham sống sợ chết?

Tiết Phong tức giận nói:

- Ngươi khi ở trên Băng Nguyên không điều ác nào không làm, lúc này còn dám nói bừa lung tung, ngươi căn bản không có tư cách.

Bạch Đầu Thiên Ông tức giận cười nói:

- Sai và đúng, phải và trái, há chỉ phải theo góc nhìn phiến diện của các ngươi mà xét đoán được? Hôm nay, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi, sống và chết hãy theo ý trời, thể hiện bản lĩnh của ngươi ra đi.

Lời còn vang bên tai, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên bắn mình lên cao, toàn thân hào quang tụ lại thể hiện một khí thế kinh người.

Lúc này đây, Bạch Đầu Thiên Ông không có chọn lựa, chỉ có duy nhất liều mạng, vì thế lão cũng không tiếc gì cả, đem tất cả tu vi cả đời đề thăng đến cực hạn, dự tính quyết một trận sinh tử với Tiết Phong, Phỉ Vân.

Phát hiện được lòng quyết tâm không sợ chết của Bạch Đầu Thiên Ông, Tiết Phong kêu dài một tiếng, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, lại tiếp tục thi triển tuyệt kỹ Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu lần nữa. Phỉ Vân thấy vậy vẻ mặt hơi kinh hãi, khuyên bảo:

- Tiết Phong, không đáng liều mạng với lão ta, chúng ta có thể thay ...

Tiết Phong cắt ngang lời của Phỉ Vân, trầm giọng nói:

- Đây là một sự tôn trọng bản thân, tuy chết mà vinh.

Phỉ Vân nghe vậy biến hẳn sắc mặt, tuy không đồng ý lắm, nhưng cũng không tiện nói nhiều, lập tức thu thế chuẩn bị, dự tính hỗ trợ từ bên cạnh.

Lại nói Thiện Từ và Thanh Ảnh Lưu Quang giao chiến, từ khi bắt đầu đã kinh tâm động phách, phương thức công kích hai người áp dụng hoàn toàn giống nhau, đều dùng tốc độ đánh nhanh, kết hợp thân pháp, chưởng pháp, kiếm pháp cùng một thể, chỉ trong chớp mắt đã giao tranh vài chục hiệp. Kiếm quyết của Thiện Từ sắc bén mà tàn độc, sát khí đầy đủ. Thân pháp của Thanh Ảnh Lưu Quang biến hóa khó lường, có thể di chuyển trong chớp mắt, hai bên đều có đặc sắc của mình. Vừa mới bắt đầu, Thanh Ảnh Lưu Quang do bởi biến hóa thân pháp khó lường mà chiếm được ưu thế, ổn định chiếm lấy thượng phong áp chế Thiện Từ. Nhưng chốc lát sau, Thiện Từ dần dần thích ứng được, triển khai phản công, thần kiếm huyền diệu uy lực tuyệt luân phát ra khí lệ sát đâm vào hồn người, phối hợp với phòng ngự nghiêm mật của Phật môn pháp quyết, nhanh chóng vãn hồi được thế yếu, hai bên giao chiến ngang tay.

Mất đi ưu thế của thân pháp, Thanh Ảnh Lưu Quang bị ép phải giao tranh chính diện với Thiện Từ, hai bên lần đầu đấu thẳng, Thanh Ảnh Lưu Quang bị hất bay cả vài trượng, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Thiện Từ mặt mày lạnh lẽo, thần kiếm trong tay giơ cao khỏi đầu, toàn thân ánh vàng kim vây phủ hệt như một chiến thần mang giáp vàng, khiến người ta phải chấn động tâm thần. Thanh Ảnh Lưu Quang gầm nhẹ một tiếng, hai mắt khép hờ chăm chú nhìn Thiện Từ, trong lòng suy tính đối sách. Chốc lát sau, Thanh Ảnh Lưu Quang bóng người lay động, cả người lập tức hóa thành mười hai bóng hình, vây phủ lấy quanh Thiện Từ thành một vòng tròn, đồng thời triển khai tiến công. Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Thiện Từ khóe miệng khẽ động, đợi khi tiến công của địch nhân đến gần, thân thể liền xoay tròn một vòng tại chỗ, thi triển thức thứ nhất trong Vô Cực bát thức. Chỉ thấy thần kiếm trong tay của Thiện Từ run lên kịch liệt, âm thanh rung hồn đoạt phách cùng với ngàn vạn làn kiếm lập tức tản ra, hệt như một đóa hoa hồng nở rộ, trong kiều diễm lại có mấy phần gai sắc, trong thơm ngát lại ẩn chứa giết chóc.

Sau một chiêu, ánh nhạt lấp lánh, hình bóng phiêu hốt chuyển động khắp nơi, vô số hoa lửa rơi rụng trong cuồng phong. Thanh Ảnh Lưu Quang xuất hiện bên trái của Thiện Từ, toàn thân có ánh xanh lưu động, vẻ mặt tái nhợt ánh mắt đầy cừu hận. Thiện Từ mặt mày lạnh lùng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, tay phải nắm chắc kiếm từ từ giơ lên. Thanh Ảnh Lưu Quang con ngươi co rút, thần tình nghiêm túc, hai tay từ từ giang ra, thể hiện một tư thế tiến công. Thời khắc đó, Thanh Ảnh Lưu Quang không hề né tránh mà ngược lại thể hiện bộ mặt hung hãn, điều này khiến cho Thiện Từ có phần bội phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện