Hiểu được ý hai người rồi, Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, điềm nhiên nói:

- Nghe được ý kiến của mọi người, chuyện này ta cũng không phản đối.

Câu này vừa nói ra, Từ Tĩnh cả mừng, Thiên Lân cả kinh.

Nhưng hai người còn chưa kịp biểu hiện ra, câu tiếp theo của Triệu Ngọc Thanh lại khiến trong lòng bọn họ lập tức tỉnh táo lại.

- Bất quá muốn ta tự mình ban hôn sự, Từ Tĩnh phải hoàn thành hai điều kiện của ta mới được. Nếu như không cách nào hoàn thành thì chuyện này coi như bỏ đi, từ nay về sau không được nhắc đến nữa.

Từ Tĩnh vẻ mặt hơi biến, trầm giọng nói:

- Sư tổ xin nói ra điều kiện, bất luận chuyện thế nào con cũng nhất định hoàn thành, tuyệt đối không phụ tấm lòng sư muội.

Trương Trọng Quang kinh ngạc, thất thanh la lên:

- Sư phụ …

Điền Lỗi cũng hơi bất ngờ, kêu lên:

- Sư huynh, huynh đây là …

Phất tay, Triệu Ngọc Thanh cắt ngang hai người, nhìn Từ Tĩnh nói:

- Con phải suy xét cẩn thận, cơ hội chỉ có một lần. Con và Tân Nguyệt có duyên hay không, phải trông vào vận khí của con.

Từ Tĩnh không do dự chút nào, nói:

- Vì sư muội, con chuyện gì cũng đều tình nguyện.

Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:

- Được, có chí khí. Bây giờ con nghe cho rõ, điều kiện thứ nhất, ngày mai con phải lấy được danh hiệu đệ nhất.

Từ Tĩnh tự phụ đáp:

- Sư tổ yên tâm, cho dù vì sư muội hay vì Đằng Long cốc, con đều nhất định sẽ đoạt lấy danh hiệu đệ nhất.

Triệu Ngọc Thanh cười cười, ánh mắt hơi kỳ dị tiếp tục nói:

- Điều kiện thứ hai, tìm cho ra được người đứng đàng sau lời rao truyền Phi Long đỉnh.

Từ Tĩnh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, tự tin vô cùng nói:

- Sư tổ yên tâm, chuyện này con nhất định hoàn thành.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Hai điều kiện này, thiếu một cái cũng không được, nhớ kỹ đó!

Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào nghe đến đó liền xen vào:

- Cốc chủ, điều kiện này của cốc chủ không biết Hạ Kiến Quốc môn hạ của ta có thể tham dự hay không? Hắn cũng vô cùng ngưỡng mộ Tân Nguyệt.

Câu này vừa phát ra, mọi người thất kinh, Công Dương Thiên Tung hừ lạnh một tiếng, Trương Trọng Quang vẻ mặt không vui.

Triệu Ngọc Thanh vẻ bình thản, khẽ cười nói:

- Nếu như tông chủ có lòng tham dự, ta tự nhiên cũng đối xử như vậy. Vẫn là hai điều kiện này thiếu một cái cũng không được.

Mã Vũ Đào cười nói:

- Điều này tự nhiên như vậy, cốc chủ an tâm.

Giang Thanh Tuyết nghe đến đây, ngầm đẩy Thiên Lân một cái, ám chỉ:

- Đệ còn không lợi dụng cơ hội tham dự.

Thiên Lân liếc nàng, trầm ngâm đáp:

- Không cần, ngôi đệ nhất ngày mai không phải dễ dàng có được.

Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:

- Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc có thể nói là những đệ tử có hy vọng đoạt giải nhất của Đằng Long cốc và Thiên Tà tông, nếu đệ đặt hết hy vọng vào môn hạ Ly Hận thiên cung thì xác suất là rất thấp.

Thiên Lân không nói, liếc Tân Nguyệt rồi xoay người yên lặng bỏ đi.

Trong Đằng Long phủ, chuyện giữa Tân Nguyệt và Từ Tĩnh lúc này tạm thời định như vậy.

Mọi người tâm tình khác nhau sôi nổi bàn tán, biểu hiện ra tình cảm khác nhau.

Chu Kiệt đi đến bên Tân Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Tân Nguyệt, con tình nguyện chăng?

Tân Nguyệt điềm nhiên trả lời:

- Tâm tình của đệ tử, sư tổ hiểu rõ.

Chu Kiệt gật đầu, hơi lo lắng nói:

- Nhưng tỷ thí ngày mai…

Tân Nguyệt đáp:

- Tin chắc sư tổ hành động có thâm ý, sư phụ không cần phải lo lắng cho đệ tử.

Bên này, Trương Trọng Quang đang dặn dò đồ đệ:

- Tĩnh nhi, ngày mai con nhất định phải cẩn thận.

Từ Tĩnh trong bụng đã ngầm tính đáp:

- Sư phụ yên tâm, trải qua mười năm khổ luyện, đệ tử có lòng tin tuyệt đối có thể đánh bại Tiết Phong và Hạ Kiến Quốc để đoạt giải nhất.

Sở Văn Tân cười nói:

- Ở đây, ta hãy cầu chúc cho đệ ngày mai đoạt giải trước đã.

Từ Tĩnh cười đáp:

- Cám ơn, ngày mai đệ nhất định sẽ không để cho huynh phải thất vọng.

******

Đứng trên ngọn Tây Thiên Trụ ở cửa Đằng Long cốc, Thiên Lân vô tình nhìn về phía trước, vẻ mặt nặng nề.

Rõ ràng việc sáng sớm nay Trương Trọng Quang trước mặt mọi người đề nghị kết hôn cho Tân Nguyệt đã là một đả kích rất lớn cho Thiên Lân.

Thời khắc này, hắn cảm nhận được sự cô đơn, có một loại cảm giác là người ngoài, bị người coi thường.

Tuy cuối cùng việc hôn sự không được thông qua thuận lợi, nhưng sự thất vọng trong lòng vẫn rõ ràng như vậy.

Trên đỉnh núi băng, khí lạnh khiếp người.

Thiên Lân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trong mắt lóe lên ánh sáng chói lọi khác thường.

Sự kiện lần này tạo hành một sự đả kích nhất định đối với hắn, khiến tính cách của hắn có thay đổi, cũng đã hiểu được cái gì gọi làm mà không tự chủ được.

Bắt đầu từ giờ phút này, cách làm của Thiên Lân do sự thay đổi tính cách mà trở thành chững chạc hơn, hắn không còn dễ dàng để lộ sở trường của bản thân, trở nên có vài phần thần bí.

Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên trời cao, khóe miệng hơi nhếch lênh để lộ một nụ cười mỉm cao thâm khó lường, hệt như đang miêu tả điều gì đó trong lòng.

Giây lát sau, Thiên Lân thôi cười, đưa mắt nhìn về phía xa xa, vẻ mặt hơi kinh ngạc, tự nói:

- Khí tức này hơi quen thuộc, là ai đây?

Hơi có tò mò, Thiên Lân lóe lên đi liền, một lúc sau đã xuất cách đó vài dặm, chỉ thấy trên mặt tuyết gập ghềnh không bằng phẳng, một vết sâu kéo dài mãi về phía Tây Bắc.

Đi dọc theo vết sâu đó, Thiên Lân đi đến không trung một hẻm núi tuyết cách đó hơn mười dặm, phát hiện trên mặt đất lại có một huyệt động lớn đường kính hơn trượng, điều này khiến hắn vô cùng kinh dị.

Nhẹ nhàng hạ xuống lân cận huyệt động, Thiên Lân liếc nhìn thăm dò tình hình bên dưới, phát hiện động này rất sâu, ít nhất khoảng hai trăm trượng, thật ra nó được tạo thành như thế nào?

Thôi không nhìn nữa, Thiên Lân thúc động pháp quyết trong cơ thể phát xuất vài ngàn luồng sóng thăm dò không cùng tần suất hạ xuống dọc theo cửa động, thăm dò tình hình bên trong.

Rất nhanh, Thiên Lân nắm được một số tin tức, hiểu được huyệt động này sâu khoảng chừng một trăm tám mươi chín trượng, cách mặt đất chừng một trăm sáu mươi trượng có ba đường rẽ, chia thành ba hướng đi thẳng.

Thông qua thăm dò, trong ba đường hầm rẽ ra đó, có một chỗ lại có một luồng khí tức rất quỷ dị, có thể ngăn cản sóng thăm dò của Thiên Lân, khiến hắn chỉ có thể đại khái cảm ứng được nơi đó có vấn đề nhưng lại không cách nào hiểu rõ được tình hình cụ thể.

Ngoài ra, trong một đường hầm khác, Thiên Lân cảm ứng được hai luồng khí tức rất mạnh, nó thường xuyên dao động, Thiên Lân suy đoán có khả năng đang giao chiến.

Chỉnh lý suy nghĩ lại một chút, Thiên Lân nhẹ nhàng hạ mình vào trong động, nhanh chóng đi đến ngã rẽ, sau khi suy nghĩ một chút, Thiên Lân tiếng vào đường hầm không có động tĩnh gì.

Một lúc sau, Thiên Lân tiến được vài chục trượng, đến tận đầu, phát hiện nơi này hoàn toàn không khác thường liền nhanh chóng lùi lại.

Lần thứ hai, Thiên Lân chọn đường hầm có hai luồng khí tức kia, sau khi tiến được bốn chục trượng, Thiên Lân thấy được hai luồng sáng đang tung bay cuồn cuộn trong động, thỉnh thoảng lại đụng nhau, tiến hành một loạt công kích kỳ quái.

Theo ánh mắt của Thiên Lân, hai luồng sáng kia một đỏ một xanh lục, khí tức âm hiểm mà tà ác, tất cả đều không có đường lối nào cả.

Quan sát một lúc, Thiên Lân phát hiện công kích do hai luồng sáng này phát ra âm độc vô cùng, bề ngoài nhìn có vẻ đều đều bình thản, nhưng thực tế lại hung hiểm vô cùng.

Ngoài ra, có một điểm Thiên Lân không hiểu, đó là hai người này tu vi rất mạnh, nhưng đều ẩn giấu thực lực, có cần phải làm như vậy không?

Suy nghĩ một lát, Thiên Lân vẫn chưa nắm được mấu chốt liền âm thầm lùi ra, đi thẳng về phía đường hầm còn lại.

Thăm dò trước kia, Thiên Lân tỏ ra vô cùng cẩn thận, nhờ vào sự thần diệu của Băng Thần quyết, hoàn toàn che dấu vết tích của bản thân, dùng phương thức âm thầm để đi vào bên trong đường hầm.

Lần này, cảnh tượng hiện ra trước mắt Thiên Lân khiến hắn cảm thấy rất thần kỳ.

Chỉ thấy trong đường hầm, một cửa thời không lấp lánh ánh sáng vô cùng bất ổn, phảng phất tùy lúc đều có thể vỡ nát.

Phân tích cửa thời không đó, Thiên Lân phát hiện khí tức chung quanh rất cổ quái, một loại hình mà hắn chưa từng tiếp xúc bao giờ.

Kết quả này khiến Thiên Lân thất kinh, hắn dự tính tiến thêm bước nữa thăm dò bí ẩn của cửa thời không.

Nhưng đúng lúc đó, cửa thời không vô cùng bất ổn đột nhiên vỡ nát, để lộ ra một bóng người.

Cảnh tượng này nhanh đến vô cùng, nhưng bóng người vừa mới lộ ra một nửa lại đột nhiên lùi về, phảng phất có một loại sức mạnh trói buộc vững vàng thân thể của nó.

Thiên Lân trong lúc vội vàng không nhìn rõ được tình hình cụ thể, chỉ mơ hồ thấy đó là một người, trên trán dường như có khắc một hình vẽ giống như là một hình xăm con rắn độc.

Một lúc sau, cửa thời không đột nhiên vỡ nát tạo thành xung lực mạnh mẽ hất bắn thân thể Thiên Lân bay ra ngoài.

Ổn định được thân thể, Thiên Lân mở mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước một vùng đen ngòm, cửa thời không lúc đó đã sớm không còn vết tích, hệt như một giấc mộng, khiến cho người ta không rõ là hoa mắt hay là thật sự có thật.

Lúc này, một tiếng vang lớn truyền đến tai của Thiên Lân, khiến hắn tỉnh lại.

Lắc mình đi ra, Thiên Lân chỉ thấy hai luồng sáng một đỏ một xanh lục đang bay thẳng lên trời, chớp mắt đã biến mất không còn hình bóng.

Ra khỏi huyệt động rồi, Thiên Lân dừng lại giữa không trung, vẻ mặt có vài phần mơ hồ, đang suy xét xử lý huyệt động này như thế nào.

Giây lát sau, Thiên Lân có quyết định, hắn dùng Băng Thần quyết đông kín huyệt này, từ bên ngoài không nhìn ra được một chút vết tích nào.

Xoay người, Thiên Lân bỏ đi.

Nhưng vừa rời khỏi hẻm núi tuyết, hắn liền cảm ứng được phía Bắc cách vài dặm xuất hiện rất nhiều dao động của chân nguyên, chuyện này khiến hắn lập tức đổi đường, bay thẳng về phía Bắc.

Rất nhanh chóng, một trận hỗn chiến trên mặt tuyết đập vào mắt của Thiên Lân.

Chỉ thấy hai luồng sáng một đỏ một xanh lục bay ra từ trong huyệt động, không ngờ bị Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Hoàng Kiệt, người áo đen vây vào giữa, hai bên kịch chiến.

Bên cạnh còn có hai người đứng quan sát, chính là Tây Bắc Cuồng Đao và Chiếu Thế Cô Đăng.

Ngừng lại giữa không trung, Thiên Lân nhìn tình hình giao chiến, phát hiện Hoàng Kiệt và người áo đen ra tay tùy ý, nhưng uy lực lại vô cùng kinh người, lúc nào cũng hất hai luồng sáng kia quay lại vào đúng lúc mấu chốt.

Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách thế công sắc bén, hai người phối hợp xảo diệu với Hoàng Kiệt và người áo đen, tạo thành một kết giới đóng kín ở giữa, vây lấy hai địch nhân.

Lúc này, người áo đen mở miệng hỏi:

- Hai vị là ai? Lúc trước xông vào trong Đằng Long cốc có phải là hai vị không?

Ở trong trận chiến, luồng sáng màu xanh lục vừa né tránh vừa đáp lời:

- Ngươi cũng là ai, thế thì tin tức Phi Long đỉnh có phải do ngươi truyền ra không?

Người áo đen cười lạnh đáp:

- Muốn biết được đáp án, ngươi trước tiên hãy trả lời vấn đề của ta.

Luồng sáng màu xanh lục đáo:

- Muốn uy hiếp ta, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.

Bên cạnh, Hoàng Kiệt hỏi luồng sáng màu đỏ:

- Ngươi đến đây có mục đích thế nào?

Luồng sáng màu đỏ cười lạnh đáp:

- Ngươi dùng thuốc che dấu khuôn mặt thật là vì điều gì?

Hoàng Kiệt trong lòng chấn động, hừ giọng nói:

- Đây là chuyện riêng của ta, không cần phải nói cho ngươi biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện