Thiên Lân bật cười thần bí, chớp mắt với Giang Thanh Tuyết, giọng có mấy phần kỳ dị hỏi:

- Tỷ tỷ, chúng ta chơi trò chơi đi. Đệ đứng bất động ở đây, nếu tỷ có thể vây khốn được đệ trước một bước, đệ sẽ để tỷ xử trí thế nào cũng được. Nếu như đệ vây khốn được tỷ trước, tỷ tỷ phải để cho đệ hôn một cái, tỷ có dám thử không.

Giang Thanh Tuyết thở hổn hển trừng hắn, quát lên:

- Chơi với đệ chỉ có quỷ mới có thể thắng được. Ta không mắc lừa đệ đâu, đệ bớt diễn trò đi.

Thiên Lân thất vọng nói:

- Té ra tỷ tỷ sợ thua, không dám so tài với đệ.

Giang Thanh Tuyết cắn đôi môi, tuy biết hắn đang thi triển phép khích tướng, nhưng do không hiểu rõ tu vi của Thiên Lân, vì thế chần chừ một lúc, phản bác lại:

- Ai nói ta sợ đệ?

Thiên Lân nghe vậy cười nói:

- Nếu không sợ, chúng ta tỉ thí một lần.

Giang Thanh Tuyết nói:

- So thì so, nếu như đệ thắng, ta sẽ bỏ qua cho đệ. Nhưng nếu đệ dám làm chuyện xấu, ta sẽ không tha cho đệ.

Thiên Lân liếc nhìn kết giới ánh sáng bên ngoài cơ thể, cười nói:

- Tỷ tỷ bây giờ rất có ưu thế đó.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy, vẻ mặt cười cười, đắc ý nói:

- Vì thế đệ tốt nhất là bó tay chịu trói, như vậy ta sẽ phạt nhẹ. Nếu không … A… Đệ …

Giọng nói biến hẳn, Giang Thanh Tuyết còn chưa hoàn chỉnh câu nói, cả người đã bị đóng băng tại chỗ, gào lên một tiếng liền rơi thẳng xuống mặt đất.

Té ra, Thiên Lân sớm đã nghĩ ra đối sách, lợi dụng lúc Giang Thanh Tuyết đắc ý, âm thầm phát động Băng Thần quyết dễ dàng đóng băng thân thể nàng.

Đương nhiêng, công kích như vậy chỉ có thể tạm thời vây khốn Giang Thanh Tuyết, bất quá đối với Thiên Lân cũng đã quá thừa rồi.

Thân thể loáng lên, Thiên Lân đỡ lấy thân thể Giang Thanh Tuyết, chớp mắt đã làm tan băng tuyết trên người nàng, mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ, tỷ thua rồi.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt ửng hồng, cãi lại:

- Đệ giở trò, lần này không tính, chúng ta tỉ thí lại từ đầu.

Thiên Lân vẻ mặt bình thản cười nói:

- Tỷ tỷ có thể nói có tiếng là nữ hiệp của Tu Chân giới, sao lại cũng nói không giữ lời thế kia, muốn làm trò à? Chuyện này truyền ra ngoài có thể khiến người ta cười nhạo đó.

Giang Thanh Tuyết nóng bừng mặt, cãi lại:

- Nói loạn, ta nói không giữ lời lúc nào? Cùng lắm ta bỏ qua cho đệ, coi như chuyện lúc trước chưa hề có. Đệ còn không nhanh bỏ tay buông ta ra.

Thấy nàng giãy dụa đứng lên, Thiên Lân lập tức thu chặt vòng tay, hai người mặt đối mặt ép chặt vào nhau, thân thể mềm mại động lòng người của Giang Thanh Tuyết liền ép chặt vào trong lòng của hắn.

Phát hiện tình hình bất nhã giữa hai người, Giang Thanh Tuyết ánh mắt phức tạp trừng Thiên Lân một lúc, giọng mềm mại nói:

- Thiên Lân nghe lời, không được hồ đồ, buông tỷ tỷ ra.

Thiên Lân không đồng ý, nhỏ giọng nói:

- Buông tỷ tỷ ra được, nhưng tỷ tỷ phải để cho đệ hôn một cái mới được. Nếu không đệ sẽ không buông tay.

Giang Thanh Tuyết mặt ửng hồng, vừa xấu hổ vừa giận trừng hắn, hỏi lại:

- Thiên lân, đệ nói cho tỷ biết, vì sao muốn … hôn … tỷ tỷ.

Nói xong chữ hôn, nàng rõ ràng hơi ngượng ngùng.

Thiên Lân sửng người một lúc, hơi mơ mơ hồ hồ nói:

- Đệ cũng không nói rõ được, ngược lại rất thích mùi vị trên người tỷ tỷ, rất muốn thân cận với tỷ tỷ, muốn gần tỷ tỷ hơn một chút.

Giang Thanh Tuyết nhìn hắn, mơ hồ hiểu được vài phần tâm tình của hắn, êm ái nói:

- Thiên Lân, yêu cái đẹp người người ai cũng có. Đệ hiện tại đang ôm tỷ tỷ, muốn gần gũi với tỷ tỷ, chính là ẩn chứa một loại bản tính cuốn hút trời sinh của mỗi cá nhân, chính là một loại cảm tình rất thuần khiết. Đương nhiên, bên trong có lẽ còn một nhân tố khác, ví dụ như đệ thấy tỷ tỷ thương đệ, vì thế đệ cũng thương tỷ tỷ, muốn dùng một động tác thân mật để biểu lộ tình cảm trong lòng của đệ. Nhưng đệ kinh nghiệm đời còn chưa nhiều, không biết tình cảm thuần khiết này thông thường sẽ tạo nên rất nhiều hiểu lầm, từ đó mà hại người hại mình.

Thiên Lân nghe vậy liền chìm vào trầm tư, trong não xuất hiện vô số vấn đề khó có thể giải đáp được.

Đối với Thiên Lân, hắn thông minh từ nhỏ, nhưng dù sao hắn theo Điệp Mộng từ nhỏ đến lớn, trong quá trình phát triển trưởng thành của đàn ông, có rất nhiều suy nghĩ và ý niệm kỳ kỳ quái quái hắn không có ý đề cập với Điệp Mộng.

Thời gian trôi qua, hắn có được một bộ ý thức của bản thân mình.

Nhưng đúng hay không, thật ra hắn hoàn toàn không có tiêu chuẩn chính xác.

Giống như hiện tại, hắn thật ra rất thích Giang Thanh Tuyết, nhưng loại thích thú này lại không giống như sự thích đối với Tân Nguyệt, hắn chỉ mơ hồ hiểu một chút, nhưng lại không đủ để hiểu rõ.

Giang Thanh Tuyết để ý vẻ mặt của hắn, thấy hắn chìm vào trầm tư, liền tiếp tục khuyên bảo:

- Thích và yêu là hai loại tương tự nhưng lại không giống nhau. Đệ có thể thích rất nhiều người, bao gồm cả nam và nữ, nhưng đệ lại không cách gì yêu rất nhiều người, bởi vì yêu là duy nhất. Đệ từ nhỏ lớn lên ở Băng Nguyên, tiếp xúc với người và việc rất đơn thầun, hành sự theo lòng mong muốn, lại không biết có rất nhiều chỗ đều không đúng với lễ giáo đạo đức. Đệ thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thích đệ. Nhưng giữa nam và nữ, chỉ có người yêu nhau mới có thể làm một số chuyện thân mật, mà người mình thích lại bị lễ giáo chế định, hiểu rõ chưa?

Thiên Lân nhìn nàng, vẻ mặt sớm đã không còn tươi cười, thất vọng nói:

- Tỷ tỷ, những điều tỷ nói đệ đã hiểu một chút. Nhưng đệ còn có chút không rõ, vì sao người đời lại phải áp chế tình cảm của bản thân mình. Đối với đệ, đệ thích người nào, đệ sẽ muốn có được người đó, để quan tâm, yêu thương người đó, không cần để ý tới người đời làm gì. Mà quan điểm của tỷ hoàn toàn không giống, nếu chiếu theo luân lý đạo đức gì đó, đệ thấy điều này không đúng lắm.

Giang Thanh Tuyết cười khổ nói:

- Đệ còn nhỏ, đợi khi đệ thật sự trưởng thành rồi sẽ hiểu được người thế gian có rất nhiều chuyện đều không thể làm theo ý mình được. Thôi, tỷ tỷ hôn đệ một cái, đệ buông tỷ tỷ ra, chúng ta cùng quay về Đằng Long cốc.

Nói rồi hôn lên má hắn, vẻ tự nhiên bình tĩnh.

Thiên Lân nhìn vào mắt nàng, chần chừ nói:

- Tỷ tỷ, đệ muốn…

Giang Thanh Tuyết nhìn hắn, nhanh chóng đoán được tâm tư của hắn, lắc đầu nói:

- Không được, tỷ tỷ thích đệ, nhưng tỷ tỷ đã yêu thương người khác. Nếu như tỷ tỷ sinh chậm lại mười năm, giữa chúng ta có lẽ sẽ có cơ hội. Nghe lời, đừng để tỷ tỷ mất hứng.

Thiên Lân buông tay, vẻ mặt hơi quái dị, than nhẹ:

- Tỷ tỷ, đệ đã không làm sai chuyện gì chứ?

Giang Thanh Tuyết lui về phía sau vài thước, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Thiên Lân, đệ không hề làm sai điều gì cả, nhưng sau này trước khi đệ làm chuyện gì, phải hiểu rõ đối phương có tình nguyện chấp nhận đệ hay không. Còn nữa, không được dễ dàng cười với con gái, nụ cười của đệ có thể nói là độc dược đối với bọn họ.

Thiên Lân ánh mắt nghi hoặc, không hiểu nói:

- Độc dược? Vì sao vậy?

Giang Thanh Tuyết giải thích:

- Với dung mạo của đệ, rất nhiều phụ nữ thích đệ ngay lần đầu gặp mặt. Mà đệ lại không thể thích từng người được, vì thế lúc đệ vào bọn họ ở chung, trong lúc vô tình để lộ nụ cười ra, thông thường sẽ khiến người khác sinh ra hiểu lầm, từ đó mà xuất hiện gút mắc tình cảm. Vì vậy, đệ ban đầu hoàn toàn không có ý, nhưng chờ đến khi đệ phát hiện được thì đã không còn kịp nữa rồi. Vì thế đệ nhớ những lời tỷ tỷ nói, trừ phi phụ nữ đệ thích hay là yêu, bằng không thì phải cố gắng hết sức né tránh người khác hiểu lầm.

Hiểu rõ ý của Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân chìm vào trầm tư, những lời này từ trước đến giờ chưa có người nào nói với hắn, vì thế trong ý thức của hắn chưa từng có băn khoăn về điều này.

Hiện nay, nghĩ cẩn thận những lời của Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân biết đều có lý. Nhưng có những chuyện biết rồi không nhất định có thể làm được, hắn quả thật có vì buổi nói chuyện này mà thay đổi bản thân không?

Lúc lắc đầu, Thiên Lân bỏ qua mọi thứ, vẻ mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch, điềm nhiên nói:

- Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, sau này đệ sẽ hết sức cố gắng chú ý là được. Bây giờ chúng ta quay về thôi.

Thấy hắn hết trầm tư khôi phục lại tự tin, Giang Thanh Tuyết tự tin nói:

- Đệ đệ, đệ có lẽ không biết được, trên người đệ có một sức hấp dẫn rất kỳ dị đặc biệt, đang biến hóa theo thời gian, hoàn cảnh, tâm tình khác nhau, khiến người ta rất khó mà nhìn thấu được đệ, lại không tự chủ được để đệ hấp dẫn.

Thiên Lân cười cười, không để ý lắm hỏi lại:

- Phải vậy chăng, thế tỷ tỷ có bị đệ hấp dẫn hay không?

Giang Thanh Tuyết sửng sốt một chút, vẻ khác thường đáp:

- Có, bất quá tỷ sẽ chú ý giữ khoảng cách với đệ.

Thiên Lân nghe xong cười lớn, vẻ mặt thần bí nói:

- Khoảng cách cũng tạo ra cái đẹp, tỷ tỷ người phải cẩn thận đó.

Nói rồi tăng tốc tiến lên.

Giang Thanh Tuyết nhìn theo bóng hắn, vừa truy theo khẩn cấp, vừa nhỏ giọng mắng:

- Tiểu bại hoại, muốn thật sự dám gây chú ý với tỷ tỷ, xem tỷ tỷ làm gì với đệ …

******

Buổi tối, Triệu Ngọc Thanh bày tiệc ở Đằng Long phủ, cao thủ ba phái Băng Nguyên và một minh một phái Trung Thổ toàn bộ đều đến, tổng cộng ngồi trên ba bàn, mọi người vừa ăn cơm vừa bàn luận những chuyện phát sinh gần đây trên Băng Nguyên.

Trong đó, bàn thứ nhất tổng cộng có tám người, đứng đầu là Triệu Ngọc Thanh và Mã Vũ Đào, bên trái là Thiên Lân và Sở Văn Tân, bên phải là Giang Thanh Tuyết và Tân Nguyệt, đối diện là Công Dương Thiên Tung và Cơ Tuyết Ny.

Trong tám người, Thiên Lân và Sở Văn Tân vừa gặp đã thân thiết, bởi vì một năm trước Sở Văn Tân đã từng xuất thủ cứu trợ Thiên Lân. Mà Giang Thanh Tuyết cùng Tân Nguyệt mới gặp đã hợp ý, đối với vẻ đẹp của Tân Nguyệt, Giang Thanh Tuyết cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Rượu được ba tuần, Triệu Ngọc Thanh đặt chén rượu trong tay xuống, cười nói:

- Vài trăm năm qua, hôm nay có thể nói là ngày đặc biệt nhất của Đằng Long cốc ta bởi vì có các vị giá lâm. Mấy lời khách sáo giờ ta cũng không muốn nhắc lại, lợi dụng lúc mọi người đều ở đây, ta muốn nói chuyện đến tình hình Băng Nguyên sau này.

Hiện nay, Băng Tuyết thịnh hội sắp sửa xảy ra, chính là một ngày hội truyền thống của ba phái chúng ta, cho dù thế nào chúng ta cũng phải cử hành. Nhưng nhìn đến tình hình trước mắt, chúng ta không thể đem tất cả tinh lực đặt vào đó được. Cho nên phải phân bố nhân lực thế nào, tận sức tổ chức tốt đại hội lần này đều phải cần mọi người thương nghị. Còn về đối phó ngoại địch, đó là chuyện quan trọng nhất, nhưng là một quá trình liên tục, chúng ta phải có sự chuẩn bị lâu dài.

Nghe xong những lời này, Mã Vũ Đào là người lên tiếng đầu tiên.

- Liên quan đến Băng Tuyết thịnh hội, ta thấy hay là cứ cử hành như cũ, nhưng hình thức đơn giản một chút, thời gian cử hành một ngày rút ngắn còn nửa ngày, hơn nữa còn tăng cường phòng ngự. Như vậy thì cho dù ngoại địch lợi dụng thời cơ làm loạn, chúng ta cũng có thể thong dong ứng phó.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Về phần phòng ngự ngoại địch, chúng ta có thể đợi sau khi kết thúc đại hội, chủ động làm rõ mọi chuyện, không để cho những người kia có cơ hội thi triển âm mưu quỷ kế. Đến lúc đó cho dù là liều mạng, với thực lực chúng ta hẳn cũng có thể liều mạng được.

Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:

- Tông chủ và thiên tôn kiến nghị cũng đại khái giống ý ta, chúng ta trước hết toàn lực phòng thủ, đợi đại hội rồi mới phản kích. Còn về Trừ Ma liên minh và Dịch viên, chúng ta còn muốn nghe ý kiến của Sở thiếu hiệp và Giang cô nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện