Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Tân Nguyệt, cảm xúc nói:

- Mạng vận của con thật sự kỳ diệu, có lẽ bởi vì con và Thiên Lân có duyên chăng. Nhớ lại bí sử ghi lại, ba ngàn năm trước, vị thiên tài tổ sư kia sở dĩ tu luyện thành Đằng Long Cửu Biến trong thời gian ngắn bởi vì ông cũng gặp được một con rồng. Hiện nay, con cũng có kinh nghiệm tương tự ông ấy, ta tin tưởng không lâu sau con tất sẽ trở thành một nhân vật truyền kỳ thời đại mới của Đằng Long cốc. Nỗ lực lên Tân Nguyệt, đừng khiến ta phải thất vọng.

Tân Nguyệt gật đầu nói:

- Sư tổ yên tâm, Tân Nguyệt sẽ nỗ lực.

Triệu Ngọc Thanh vui mừng nói:

- Có được câu này của con là ta cao hứng lắm. Chỉ có một câu con phải nhớ kỹ, Thiên Lân đời này bị đào hoa, con nhớ không được kềm chế hắn quá mức.

Tân Nguyệt vẻ mặt hơi đỏ, cúi đầu nói:

- Sư tổ … con …

Triệu Ngọc Thanh cười nói:

- Không cần phải thẹn thùng, Thiên Lân thay đổi cuộc đời của con, thì con cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của hắn. Bỏ hết tạp niệm, phải yêu thì yêu, không cần phải làm cho mình bị nuối tiếc, sư tổ chúc phúc cho các con.

Tân Nguyệt vẻ mặt xấu hổ dần mất đi, cả người trở lại thần thái lạnh lùng, nhẹ giọng nói:

- Đa tạ sư tổ đã ưu ái.

Triệu Ngọc Thanh ánh mắt phức tạp, điềm nhiên nói:

- Được rồi, con đã lâu không đến chỗ này, hãy lợi dụng thời cơ mà nhìn cho rõ, biết đâu có thể hỗ trợ cho tu vi của con. Buối tối ta sẽ đến dẫn con đi.

Ánh sáng lóe lên, Triệu Ngọc Thanh liền biến mất.

Tân Nguyệt bỏ hết tạp niệm, chầm chậm bước đi trong Huyền Long động thiên, vừa quan sát những hình vẽ pháp quyết trên vách tường, vừa nhớ lại các loại tư thế của Băng Dực Thiền Long tối qua, kết hợp đặc điểm của hai cái, nàng nhanh chóng có cái nhìn mới về pháp quyết “Đằng Long Cửu Biến”.

Theo thời gian, Tân Nguyệt y theo lý giải mới để tu luyện Đằng Long Cửu Biến, kết quả tiến bộ thần tốc, điều này khiến nàng khá ngạc nhiên, toàn thân tâm đều chìm vào trong tu luyện.

Đón gió đứng thẳng nhìn về phía xa, Giang Thanh Tuyết xinh đẹp nở nụ cười mỉm vài phần.

Mười năm rồi, Đằng Long cốc năm xưa bây giờ có biến hóa thế nào không?

Trong lúc suy tư, một âm thanh vang vọng bên tai nàng.

- Sư tỷ, chúng ta vì sao lại sớm chia tay với người của Trừ Ma liên minh?

Người hỏi tướng mạo đàng hoàng, tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn, toàn thân mặc áo xanh, chính là Trần Phong, đệ tử kiệt xuất trong Âm viện của Dịch viên.

Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông tuổi hãy còn nhỏ, nhân phẩm cũng vậy, mặc áo đỏ, chính là Dương viện Quách Kiến, phụng mệnh đi theo Giang Thanh Tuyết điều tra tình hình của Băng Nguyên.

Mỉm cười lạnh nhạt, Giang Thanh Tuyết nói:

- Sớm chia tay một chút để tiện hành sự, phát huy mức lớn nhất tài năng của mỗi người để thăm dò tình hình Băng Nguyên. Lần này đến đây, nói thật là nguy hiểm không nhỏ, chúng ta phải cẩn thận hành sự, tận hết khả năng làm chuyện cho tốt.

Trần Phong nói:

- Đệ hiểu rõ ý của sư tỷ, nhưng lần này đi cùng về phía Đằng Long cốc, chia ra hay không đều đi cùng một tuyến đường, như vậy không phải là trùng lắp sao?

Giang Thanh Tuyết quay người nhìn hắn, vẻ mặt nở nụ cười mỉm, điềm nhiên nói:

- Đệ hãy còn nhỏ, rất nhiều chuyện đệ chưa từng trải qua, vì thế còn chưa biết được xảo diệu ẩn bên trong.

Quách Kiến nói:

- Chúng đệ theo sư tỷ chính là muốn có thêm kiến thức, tỷ có thể giải thích cho bọn đệ được không.

Giang Thanh Tuyết l;iếc về phía Bắc, sau đó bay lên, vừa tiến tới vừa nói:

- Có một số thứ có thể học được từ người khác, nhưng có một số thứ lại chỉ có thể tự mình trải qua mới hiểu rõ được.

Trần Phong và Quách Kiến nhìn nhau, vẻ mặt hơi hoang mang, sửng một chút liền nhanh chóng đuổi theo.

Trên đường đi, Giang Thanh Tuyết dẫn hai sư đệ ngự khí bay đi, xuyên qua gió tuyết.

Đối mặt với rét lạnh của Băng Nguyên, Trần Phong, Quách Kiến trước giờ vẫn ở Tây Thục hơi không thích ứng, hai chân bị đông cứng ngắc.

Giang Thanh Tuyết nhìn thấy, vốn định nhắc nhở một chút, nhưng nghĩ lại liền nhịn, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ.

Như vậy, ba người trên đường không ngừng, sau khi bay được hai canh giờ, Trần Phong và Quách Kiến cuối cùng không chịu nổi, mở miệng kêu dừng lại.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt như thường, nhìn hai vị sư đệ, lắc đầu nói:

- Người tu đạo ngay cả một chút sương gió cũng không chịu nổi, các đệ sau này đường đi còn rất dài đó.

Trần Phong hổn hển nói:

- Sư tỷ, chúng đệ mới lần đầu đến Băng Nguyên, còn chưa thích ứng với tình hình nơi này. Nghe sư phụ nói, sư tỷ trước đây ở Phi Yến môn cũng là chỗ rất lạnh, vì thế tỷ từ nhỏ đến lớn đã thành tập quán, chúng đệ lại mới lần đầu gặp.

Quách Kiến phụ họa:

- Trần sư huynh nói đúng đó. Cái địa phương quỷ quái này không khí mỏng manh, gió lạnh thấu xương, chúng đệ còn chưa kịp thích ứng được.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Người tu đạo luyện khí nuôi dưỡng cơ thể, vốn là để thích ứng hoàn cảnh mà kéo dài tuổi thọ. Hai đệ không biết vận dụng linh hoạt pháp quyết, phải chịu tội ở đây mà còn mạnh miệng.

Trần Phong vẻ mặt uất ức, nhỏ giọng nói:

- Sư tỷ, chúng đệ từ nhỏ ở Dịch viên học nghề, sư phụ chưa từng dạy dỗ qua nơi này.

Quách Kiến nói:

- Sư tỷ, xin tỷ chỉ dạy cho chúng đệ, để tránh việc sau này khiến Dịch viên mất mặt.

Giang Thanh Tuyết trừng hai người, cười mắng:

- Đứng lên, chúng ta tiếp tục tiến lên, hai ngươi cẩn thận nghe ta chỉ huy.

Trần Phong và Quách Kiến vội vàng vâng dạ, ba người liền tiếpc tục tiến lên.

Lần này, có được chỉ điểm của Giang Thanh Tuyết, Trần Phong và Quách Kiến nhanh chóng hiểu rõ được xảo diệu bên trong, lập tức không khỏi ngầm mắng bản thân trước đây thật ngu xuẩn.

Thấy hai người đã thích ứng, Giang Thanh Tuyết kêu nhẹ một tiếng, trường kiếm tùy thân rít lên ra khỏi vỏ hóa thành một vết sáng lưu động màu xanh đỡ lấy thân thể nàng lóe lên bay đi liền.

Trần Phong và Quách Kiến thấy vậy, trường kiếm cả hai cùng thét lên, rồi cả hai thi triển ngự kiếm phi hành, một xanh một đỏ hai thanh phi kiếm đỡ lấy thân thể hai người đi cùng Giang Thanh Tuyết.

Trong gió tuyết, ba người nhanh chóng tiến lên, không bao lâu liền phát hiện vài bóng người đang từ phía trước lại nghênh đón, ba người lập tức giảm tốc độ tiến lên.

- Sư tỷ, đây là những người nào, có cần phải đến hỏi không?

Chăm chú nhìn người đến, Quách Kiến cất tiếng hỏi.

Giang Thanh Tuyết điềm nhiên nói:

- Đi đi, hỏi một câu bọn họ vì sao bỏ đi.

Quách Kiến vâng một tiếng, tăng tốc tiến lên vài chục trượng, ngăn những người trước mặt rồi mở miệng hỏi:

- Quấy rầy quý vị, tại hạ là Quách Kiến môn hạ Dịch viên, muốn hỏi một câu thôi, mọi người vì sao bỏ đi?

Những người đến tổng cộng là bảy, vẻ mặt đều thất vọng, trong đó có một lão già tuổi chừng năm mươi trả lời:

- Chúng ta đến đây vốn vì Phi Long đỉnh, ai ngờ một đoàn gần hai trăm người, ngoại trừ bọn ta thoát ra, người còn sống đã không còn đủ mười lăm người. Đây mới là chưa đến ba ngày, mười người đi hết chín. Ồ, Băng Nguyên không phải bình yên như trong tưởng tượng.

Quách Kiến vẻ mặt thất kinh, hỏi lại:

- Phi Long đỉnh thế nào, người khác vì sao lại chết đi?

Lão già năm mươi tuổi cười khổ nói:

- Phi Long đỉnh hình dạng thế nào chúng ta còn chưa biết được. Chỉ là truyền ngôn nói ở Đằng Long cốc, thật ra đúng sai chúng ta căn bản không biết. Còn những đồng đạo tu chân cũng có cùng mục đích với chúng ta tiến lên đoạt bảo vật, có một số táng thân trong tuyết, có một số lại bị một số cao thủ thần bí giết chết, tổng cộng khó mà nói hết được. Xin khuyên tiểu huynh đệ một câu, không bằng quay về đi.

Nói xong lắc đầu thở dài cùng những người đồng hành rời đi.

Quách Kiến không hiểu, quay về bên Giang Thanh Tuyết thuật lại một lượt những lời của lão già, hỏi tiếp:

- Sư tỷ, chúng ta có phải đến trễ một chút không?

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Lúc này nói chuyện đ1o hãy còn quá sớm, chúng ta đi nhanh một chút.

Trần Phong và Quách Kiến vâng một tiếng, cùng tăng nhanh tốc độ theo sau Giang Thanh Tuyết, loáng cái đã biến mất trên vùng đất trời đầy tuyết.

Giờ ngọ, Giang Thanh Tuyết dẫn hai vị sư đệ, sau khi bay được vài trăm dặm tuyết, cuối cùng đến vùng quanh Đằng Long cốc.

Nhìn thấy bốn ngọn núi làm tiêu chí xa xa, Giang Thanh Tuyết giảm tốc độ tiến lên, cười nói:

- Không thấy gì cả, đó chính là Đằng Long cốc, nằm ở trong bốn ngọn núi, trong cốc bốn mùa như xuân.

Trần Phong và Quách Kiến nghe vậy hơi mừng, Quách Kiến cười nói:

- Cuối cùng đến rồi, thật là tốt quá.

Giang Thanh Tuyết mắng:

- Một chút khổ cũng không chịu nỗi, các đệ quả thật phải tu luyện khó nhọc hơn mới được. Thôi, đi thôi, ở đó hẳn có người thật sự đang chờ đợi chúng ta.

Bay đi trước, Giang Thanh Tuyết hình bóng phiêu dật hệt như Phượng Hoàng từ chín tầng trời, toàn thân toát ra khí tức thánh khiết cao quý.

Trần Phong nhìn theo bóng nàng, nhỏ giọng nói:

- Sư đệ, sư tỷ xinh đẹp như vậy, vì sao đến lúc này vẫn một thân một mình?

Quách Kiến chần chừ một lúc, nhỏ giọng trả lời:

- Đệ nghe Y Tuyết sư muội nói, sư tỷ dường như có ý trung nhân, nhưng giữa hai bên dường như có ngăn cách nào đó, quan hệ vẫn rất phức tạp, vì thế …

Trần Phong ồ một tiếng, gật đầu ra dấu hiểu rõ, sau đó kéo Quách Kiến vội vàng truy đuổi về phía trước.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bên ngoài Đằng Long cốc, Thiên Lân lúc này đang cùng Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền nói chuyện huyên thuyên, chủ đề xoay quanh Băng Tuyết thịnh hội.

Trước đây, Thiên Lân từ Đằng Long phủ đi ra, vừa lúc ba người Hắc Tiểu Hầu bị phái ra ngoài phòng ngự địch.

Bốn người vài ngày không gặp, lập tức tụ lại một chỗ nói chuyện này kia.

Đinh Vân Nham thấy vậy cũng không để ý, bản thân cũng tán dóc với sư huynh Trương Trọng Quang và lưu ý động tĩnh bốn phía.

Rất nhanh, giờ ngọ đến.

Thiên Lân sau một lúc tán dóc, đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Lâm Phàm tình hình hai ngày nay thế nào rồi?

Hắc Tiểu Hầu liếc sư phụ cách vài trượng, hạ nhỏ giọng nói:

- Linh Hoa nói sư huynh đang bế quan tu luyện, phải tối ngày mai mới có thể ra được.

Gật nhẹ đầu, Thiên Lân chuyển sang chuyện khác:

- Đại hội lần này vừa lúc Băng Nguyên loạn động, chuyện này rất bất lợi cho việc tỉ thí.

Bàn Tử Tiết Quân nói:

- Ai nói không phải. Chúng ta vốn còn đặt kỳ vọng ở sư huynh rất cao, hy vọng huynh ấy bỗng nhiên nổi tiếng. Nhưng hiện tại nhìn lại, huynh ấy cho dù đoạt được giải, cũng rất khó mà được sư tổ coi trọng.

Đào Nhâm Hiền nói:

- Cũng không nhất định như vậy. Sư huynh nếu quả thật có thể đoạt giải, lại đúng lúc Băng Nguyên có chuyện, huynh ấy tất có thể đảm đương trọng trách, từ đó mà dương danh Băng Nguyên, mang đến vinh quang cho chúng ta.

Hắc Tiểu Hầu nói:

- Cho dù thắng thua, chúng ta chỉ cần hết sức ủng hộ huynh ấy là được rồi.

Hắc Tiểu Hầu trầm giọng nói:

- Đúng, chúng ta chính là hậu thuẫn của sư huynh.

Thiên Lân thấy vậy, vẻ mặt hiện lên nụ cười, đang định khoa trương bọn họ vài câu, đột nhiên cảm ứng được ba luồng khí tức từ xa đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện