Thiên Nộ liếc Tân Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Người này chính là người đả thương Mạc Ngôn bên ngoài Đằng Long cốc.

Tân Nguyệt ánh mắt hơi biến, kinh ngạc lên tiếng:

- Chính là ngươi.

Còn đang nói, Tân Nguyệt chầm chậm bước thẳng đến bóng đen, nhưng lại bị Thiên Lân nắm chặt tay kéo về.

- Không cần phải nóng nảy, có một số chuyện hỏi rõ rồi mới ra tay cũng không muộn.

Tân Nguyệt dừng lại, hai mắt chăm chú nhìn bóng đen hỏi:

- Ngươi vì sao muốn đến Đằng Long cốc đánh người bị thương?

Cái đầu khẽ lay động, bóng đen dường như đang nhìn Tân Nguyệt, giọng âm hiểm lạnh lẽo nói:

- Ta thích, đây chính là nguyên nhân.

Tân Nguyệt trầm giọng nói:

- Các hạ gan cũng không nhỏ, nhưng vì sao không dám dùng mặt thật để gặp người?

Bóng đen đáp:

- Ta cao hứng đó, thế nào?

Tân Nguyệt bật cười khinh thị nói:

- Ta thấy ngươi chính là sợ hãi, sợ người khác biết được thân phận của mình.

Bóng đen cười lớn tiếng, hơi cuồng vọng nói:

- Khiếp hãi? Ha ha ha … Quả thật là đáng cười. Nếu ta gan nhỏ thì sao lại chạy đến sinh sự với Đằng Long cốc? Ngu xuẩn.

Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lại, muốn nổi giận lại bị Thiên Lân ngăn lại.

Nhìn bóng đen, Thiên Lân hỏi:

- Các hạ nếu hoàn toàn không phải hạng khiếp sợ, thế thì sao không nói rõ chuyện tuyết sâm.

Bóng đen thôi cười lớn, hỏi lại:

- Ngươi cũng cảm thấy có hứng thú?

Thiên Lân cười nói:

- Ta chỉ hiếu kỳ một chút, bất quá bọn họ cảm thấy hứng thú, thế là đủ rồi. Nói đi, ngươi vì sao lừa bọn họ, nói nơi này có được tuyết sâm ngàn năm?

Bóng đen nói:

- Không phải lừa, mà thật sự có tuyết sâm, bất quá bị cất kỹ ở dưới đáy hẻm băng.

Thiên Lân cau mày, hoài nghi nói:

- Tuyết sâm đặc sản từ Băng Nguyên, hấp thu linh khí trời đất, cuối cùng ngàn năm có thể ảo hóa thành người, công hiệu thần kỳ. Một khi bị người phát hiện đều bị đoạt lấy, làm sao lại bị người phong ấn mà không bị người cướp đi, câu này của ngươi rõ ràng là có mâu thuẫn.

Bóng đen cười lạnh nói:

- Có cái gì mà mâu với thuẫn. Tuyết sâm lúc đó bị phong ấn mới có hình người sơ sơ, người phong ấn đó dự tính qua một thời gian mới tới lấy. Ai ngờ xuất hiện biến cố, người phong ấn tuyết sâm chịu tai họa bất ngờ, vì thế tuyết sâm mãi đến nay vẫn nằm ở đáy hẻm băng này.

Thiên Lân phản bác lại:

- Cho là ngươi nói thật, thế thì ngươi sao lại có lòng tốt đem tin tức này cho người khác biết?

Tiếu Tam Sát hừ giọng nói:

- Ngươi sao lại tốt như vậy được? Cho bọn ta là hạng ngu ngốc.

Bóng đen hừ lạnh trả lời:

- Ta cho các ngươi biết chuyện này tự nhiên có nguyên nhân. Năm đó, người phong ấn tuyết sâm thực lực vô cùng kinh người, phong ấn của hắn vô cùng kiên cố, cơ hồ không người nào có thể đủ sức giải khai bao gồm cả ta. Ta truyền tin này ra không gì khác hơn là muốn nhờ sức mạnh của các ngươi, đợi có người giải mở được phong ấn rồi, ta mới dùng thực lực đoạt lấy tuyết sâm, chuyện đó thì dễ dàng thôi.

Hắc Ưng cười lạnh nói:

- Cuồng vọng, ngươi ngay cả phong ấn này cũng không giải được, còn dám coi thường người khác.

Hoa Vũ Tình cười duyên nói:

- Có một số người thích coi người khác là trẻ ngốc, vì thế luôn bị mơ hồ một ít.

Tiếu Tam Sát hừ giọng nói:

- Người tự cho là đúng đều không biết thế nào là thông minh.

Bóng đen dường như hơi nổi nóng, giọng âm hiểm lạnh lùng nói:

- Xem ra ba vị không phải đến tìm tuyết sâm mà muốn tìm cái chết.

Hắc Ưng tuổi nhỏ ngông cuồng, nghe vậy nổi giận nói:

- Thật là lớn lối, ta muốn thử qua cho biết, xem loại giấu đầu lòi đuôi của ngươi có bản lĩnh gì?

Bóng đen cười lạnh nói:

- Muốn biết cũng không khó, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận.

Hắc Ưng khinh thường nói:

- Với dạng như ngươi, bổn thiếu chủ còn chưa coi vào đâu.

Bóng đen cười ha hả quay đầu nhìn quanh, hỏi lại:

- Còn có vị nào cũng muốn thử qua cho biết không?

Hoa Vũ Tình cười dịu dàng nói:

- Ta muốn thử qua, bất đắc dĩ ngươi đen quá, không phải loại ta thích.

Tiếu Tam Sát lạnh lùng nói:

- Ta từ trước đến nay đều không chấp nhất với người luôn cho là đúng.

Thiên Nộ không nói, lão biết thực lực của bóng đen, vì thế đứng yên tại chỗ.

Hoàng Kiệt, người áo đen thản nhiên bất động, Phiêu Linh khách, Ứng Thiên Tà, Vô Tướng khách vẻ mặt lạnh lùng.

Thiên Lân cau mày, Tân Nguyệt lại vẻ mặt hận thù.

Bóng đen cười âm hiểm không thôi, ha hả nói:

- Nếu mọi người thích chuyện ly kỳ, thế ta cho mọi người được mở mắt. Đến đây, tiểu tử, có bản lĩnh gì cứ thể hiện ra đi, chạm lại không kịp đó.

Hắc Ưng âm hiểm nói:

- Không cần ngông cuồng, xem ta một hồi đánh ngươi phải quỳ xuống xin tha.

Thanh âm lạnh lẽo ẩn chứa vài phần sát khí tràn ra khắp hẻm băng, khiến khí hậu quanh đó thoáng cái đã hạ thấp xuống.

Bốn phía, những người quan sát chia nhau lùi lại, để một không gian rộng rãi cho hai người.

Một lời bất hòa tạo nên chiến tranh.

Không thể bỏ qua mặt mũi được hay còn có dụng ý khác?

Tiếp theo, bóng đen thần bí và thiếu chủ Hắc Ưng của Ma Ưng môn chiến đấu sẽ có tình hình như thế nào?...

Buổi sáng sớm, hoa tuyết một đêm tung bay dần dần tan đi, trong không khí ngập đầy khí tức lạnh như băng.

Đứng trên đài cao, Trương Trọng Quang nhìn núi tuyết xa xa, cảm xúc nói;

- Sư đệ, hôm nay qua đi, Băng Tuyết đại hội sẽ triển khai, đệ lúc này có tâm tình như thế nào?

Đinh Vân Nham vẻ mặt lo lắng, than nhẹ:

- Tâm tình rất phức tạp, luôn có cảm giác bất an. Có lẽ Băng Tuyết đại hội lần nay sẽ phát sinh một số chuyện không ngờ được.

Trương Trọng Quang cười khổ nói:

- Cuộc sống bình thường thích kích thích, nhưng khi kích thích chân chính thì có mấy người chịu được đây?

Đinh Vân Nham gật đầu nói:

- Đúng thế, Băng Nguyên vắng lặng cô đơn, đúng là hy vọng náo nhiệt một chút. Nhưng như hiện giờ, đệ lại không biết vì sao mong muốn được như dĩ vãng, đều đều tĩnh… Ồ … Sư huynh xem kìa, đó chính là người của Ly Hận thiên cung phải không?

Trương Trọng Quang nghe vậy, ngửng đầu nhìn, chỉ thấy một hàng vài người từ phía Tây Bắc bay lại.

- Không sai, chính là người của Ly Hận thiên cung. Nhanh đi nghênh đón.

Còn đang nói, Trương Trọng Quang và Đinh Vân Nham bay lên không trung tiến lên nghênh đón.

Lần này Ly Hận thiên cung chính là do Ly Hận Thiên Tôn Công Dương Thiên Tung thống lĩnh, người đi theo có Tuyết Ny, Tam trưởng lão Lộc Di Phong cùng với bốn đệ tử khoảng hơn ba mươi tuổi.

Tiết Phong không hề đi theo, xem ra phải đến ngày đại hội chính thức khai mạc hắn mới xuất hiện,

Bên ngoài Đằng Long cốc, Công Dương Thiên Tung mất người gặp Trương Trọng Quang, Đinh Vân Nham, hai bên chào hỏi mấy câu, Công Dương Thiên Tung hỏi:

- Lệnh sư truyền tin nói chuyện tình cấp bách, không biết tình hình hiện nay thế nào rồi?

Trương Trọng Quang than nhẹ một tiếng, trả lời:

- Thiên Tôn có điều chưa biết, ngày hôm qua có một bóng đen thần bí đến đây làm loạn, Mạc đại hiệp hiện nay đang hôn mê, sư đệ Lý Phong thiếu chút nữa phát điên, tiểu bối cũng chút nữa đã chết rồi.

Công Dương Thiên Tung vẻ mặt biến sắc, hỏi tới:

- Người đó là ai mà thực lực kinh người như vậy?

Trương Trọng Quang vừa dẫn mọi người đi vào, vừa trả lời:

- Người đó toàn thân bao trùm ánh đen, không thấy được hình dạng. Quan trọng là khi tam sư thúc tiểu bối xuất hiện mới có thể khiến hắn thất kinh bỏ đi. Còn về tin tức cụ thể, Thiên Tôn chút nữa có thể thảo luận với sư phụ.

Trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh đã sớm cảm ứng được khí tức của Công Dương Thiên Tung, vì thế đứng ở cửa vào nghênh tiếp.

Sau khi chào hỏi, Triệu Ngọc Thanh bảo Trương Trọng Quang và Đinh Vân Nham đi trước, dặn bọn họ ra ngoài chờ đợi tin tức của Thiên Tà tông.

Ngồi trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi ưu tư, nhẹ giọng nói:

- Lần này thỉnh Thiên Tôn đến đây chủ yếu là muốn bàn luận tình thế của Băng Nguyên hiện nay để chúng ta hiểu rõ được tình huống.

Công Dương Thiên Tung cau mày nói:

- Nghe ý của cốc chủ dường như tình hình của Băng Nguyên không ổn thế nào à?

Triệu Ngọc Thanh than nhẹ:

- Đúng thế, tình hình không ổn, nếu không ta cũng không thỉnh các vị đến đây. Bây giờ, ta trước hết nói đơn giản qua tình hình trước mắt, … Ồ … Thiên Tà tông chủ đến rồi.

Đứng lên, Triệu Ngọc Thanh nhìn về phía cửa vào, chỉ thấy Đinh Vân Nham đang dẫn Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào và năm cao thủ Thiên Tà tông đi vào.

Trong năm người đi theo Mã Vũ Đào, có một người trung niên âm lạnh tuổi chừng bốn mươi tám bốn mươi chín, đây chính là Thiên Tà tông Tam đại hộ pháp, đứng hàng thứ ba Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành.

Mỉm cười tiến lên, Triệu Ngọc Thanh sau khi chào hỏi vài câu, ba người đứng đầu liền tập họp lại bắt đầu đàm luận tình thế.

Triệu Ngọc Thanh nói tiếp chuyện lúc nãy:

- Trước đây Băng Nguyên có vài nhóm nhân sĩ tu đạo đến, chuyện này hai vị đã có biết rồi. Bây giờ ta nói điểm quan trọng nhất, ngày hôm qua phát sinh một số chuyện … Tuyết Ẩn Cuồng Đao xuất hiện, đến đây vô cùng quái dị … Bóng đen thần bí kia tu vi kinh người, mục đích không rõ … Ta mời các vị đến đây chủ yếu là muốn đàm luận chuyện liên quan đến Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào cau mày nói:

- Tuyết Ẩn Cuồng Đao cái tên này dường như rất xa lạ, tựa hồ chưa từng nghe người đề cập đến.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Cốc chủ nhắc đến người này hẳn nhất định có biết, không biết hắn là thần thánh phương nào?

Triệu Ngọc Thanh không lập tức trả lời vấn đề này mà lại chăm chú nhìn hai người một lúc, rồi mới nặng nề lên tiếng:

- Nói ra có lẽ các vị không tin, Tuyết Ẩn Cuồng Đao này ngoại trừ tu vi kinh người ra, sự xuất hiện của hắn còn biểu thụ cho một loại tai nạn phát sinh.

Phát hiện vẻ mặt không ổn của Triệu Ngọc Thanh, Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào hỏi:

- Tai nạn cốc chủ nói không biết là chuyện thế nào?

Triệu Ngọc Thanh nhìn hai người, nghiêm túc trả lời:

- Sự xuất hiện của Tuyết Ẩn Cuồng Đao là dự báo cho sự hủy diệt của ba phái Băng Nguyên.

- Thế nào! Có chuyện này sao?

Trong tiếng la thất thanh, Công Dương Thiên Tung vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Mã Vũ Đào vẻ mặt kinh hãi, trầm giọng nói:

- Cốc chủ, chuyện này không phải trò đùa, cốc chủ đừng dọa bọn ta phát sợ.

Triệu Ngọc Thanh bật cười cay đắng, than nhẹ:

- Các vị biết Tuyết Ẩn Cuồng Đao là ai chăng?

Mã Vũ Đào lắc đầu, Công Dương Thiên Tung lại hỏi:

- Hắn là ai? Hắn có bản lĩnh tiêu diệt ba phái Băng Nguyên?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt ưu tư nói:

- Tuyết Ẩn Cuồng Đao bản tính cuồng ngạo si mê võ học, đã từng là đệ nhất cuồng nhân ở biên thùy Tây Bắc, dùng một thanh Lạc Nhạn đao giết chết người thiên hạ cúi đầu xưng thần. Nghe nói, cao thủ tu chân chết trong tay hắn nhiều vô số, trong đó cao thủ cảnh giới Quy Tiên cũng không ít hơn tám người.

Công Dương Thiên Tung vẻ mặt kinh hãi, thất thanh la lên:

- Cao thủ đáng sợ như vậy vì sao chúng ta chưa từng nghe thấy?

Triệu Ngọc Thanh trầm giọng nói:

- Bởi vì hắn không phải là người thời đại của chúng ta.

Mã Vũ Đào không hiểu, hỏi lại:

- Cốc chủ nói vậy là có ý gì?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt quái dị, khẽ lẩm bẩm:

- Theo bí sử của Đằng Long cốc ta ghi lại, ba ngàn ba trăm năm trước đây, ở biên thùy Tây Bắc xuất hiện một cao thủ kinh người, được xưng là Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hắn trong ba năm đã giết vô số người, khiến cả Tu Chân giới đều khiếp sợ. Nhưng khi mọi người chuẩn bị liên thủ loại trừ, hắn lại hệt như sao chổi rơi xuống từ đó biệt tích không nghe tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện