Thiên Lân lắc đầu cười nói:

- Không phải vậy, ta chỉ muốn để nàng hiểu rõ. Nếu nàng quả thật muốn có hoa này, ta cũng tình nguyện đi hái cho nàng.

Tân Nguyệt hỏi lại:

- Chàng không sợ nguyền rủa sao?

Thiên Lân nghiêm túc đáp:

- Cho dù nguyền rủa thế nào, ta đều giữ nàng bên mình vĩnh viễn.

Tân Nguyệt né tránh ánh mắt lấp lánh có thần của hắn, nhẹ lẩm bẩm:

- Tu vi sáu trăm năm đổi lấy tình yêu cả đời, ta sẽ không ngu như vậy. Nhớ kỹ không được ngu như vậy, biết chưa?

Thiên Lân cười nói:

- Nàng thật sự bỏ qua được chăng?

Tân Nguyệt hỏi ngược lại:

- Chàng thấy ta là người truy tìm danh lợi sao?

Thiên Lân hai tay thu lại, ôm nàng vào lòng, cười nhẹ nói:

- Nàng là người coi danh lợi như không, lòng như hoa sen trong băng tuyết, đời này nếu không tình và ái, chuyện gì có thể khiến nàng lo lắng đây?

Tân Nguyệt yên lặng tựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói:

- Thiên Lân, chàng làm sao biết được bí mật có liên quan đến U Mộng Lan?

Thiên Lân cười đáp:

- Vấn đề này tạm thời để đó, đợi sau Băng Tuyết đại hội ta sẽ nói cho nàng hay.

Tân Nguyệt nghe vậy cũng không hỏi nữa, chầm chậm nhắm chặt mắt, vẻ mặt an bình.

Thiên Lân thấy nàng như vậy, không khỏi hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng vài lần, hơn nữa còn nhẹ nhàng buông tay phải vuốt ve mái tóc của nàng, khuôn mặt nở nụ cười đầy thâm tình.

Thời khắc đó, bầy trời hoa tuyết tung bay, hoa tuyết trắng toát rơi trên đầu, nhanh chóng biến đổi bộ dạng bọn họ phảng phất như ông trời chúc phúc, cầu chúc bọn họ sống đến già bạc đầu.

Tân Nguyệt khóe miệng nở nụ cười mỉm yên lành, nàng lạnh lùng cao ngạo lúc này cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.

Thiên Lân thần thái bừng bừng, hắn thiếu niên ánh tuấn hùng tâm vạn trượng, ngoài tình yêu trong lòng còn có một phần ước muốn tung cánh bay cao.

Hắn biết, ngày đó sắp đến, lúc đó điều gì sẽ chờ đợi hắn đây?

Trong lúc suy tư, một luồng khí tức kỳ diệu từ xa truyền đến, rất nhẹ, rất nhạt, cũng không hề thoát khỏi pháp nhãn của Thiên Lân.

Người này là ai, vì sao lại đến?...

Cúi đầu xuống, Thiên Lân hôn lên khuôn mặt mê người của Tân Nguyệt, sau đó nhẹ giọng nói:

- Có người đến rồi.

Tân Nguyệt mở mắt, chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói:

- Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi.

Thiên Lân cười nói:

- Giây phút vui vẻ ta vĩnh viễn không quên, nhưng ta muốn chính là làm bạn vĩnh hằng.

Tân Nguyệt nhẹ mắng:

- Chàng rất tham lam, có biết không?

Thiên Lân cười đáp:

- Đàn ông đều rất tham lam, nhưng phương thức biểu đạt không giống nhau, cách nói cũng không giống nhau. Biểu hiện ra ngoài tốt, lòng tam có thể nói là nguyện vọng, biểu hiện không tốt, lòng tham sẽ biến thành dục vọng.

Tân Nguyệt trừng hắn, nhỏ giọng mắng:

- Ba hoa, sau này không biết chàng sẽ xấu xa đến thế nào.

Thiên Lân cười tinh nghịch nói:

- Ngoại trừ thỉnh thoảng làm chuyện xấu với nàng ra, ta chỉ là người muốn tùy ý mà thôi.

Tân Nguyệt thấy vẻ mặt hắn như vậy, muốn mắng cũng không được gì, không khỏi vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói:

- Thiên Lân, chàng thật ra còn chưa trưởng thành hoàn toàn. Đợi một ngày chàng không còn tinh nghịch nữa, chàng lúc đó có lẽ mới là người khiến ta thích.

Thiên Lân nghe vậy, muốn phản bác lại thì bị ngón tay của Tân Nguyệt ép lên miệng.

- Không cần phải tranh luận, người chàng nói đã đến rồi.

Dứt lời, Tân Nguyệt xảo diệu lùi lại vài thước, tránh khỏi lòng của Thiên Lân, toàn thân chớp mắt đã trở thành lạnh lùng hệt như một đóa hoa sen băng tuyết.

Thiên Lân ánh mắt si mê nhìn nàng, thấy nàng lúc thì lạnh lùng thanh cao như mặt trăng, cao đến không với được, lúc thì ôn nhu xinh đẹp, nhẹ nhàng như nước, trong lòng kích động vô cùng.

Nhớ đến lần đầu tiên thấy nàng, Thiên Lân liền thích sự cao ngạo của nàng, thích khí chất sự cao đến không với được mà thần thánh như tiên của nàng, bởi vì đó là một loại hiện diện cô đơn nhưng lại dụ người vô cùng, càng là người tâm cao khí ngạo, càng khó mà quên được.

Trùng hợp là Thiên Lân cũng là người loại như vậy.

Hiện nay ở chung đã lâu, Thiên Lân phát hiện Tân Nguyệt không những xinh đẹp cao ngạo mà ôn nhu khiến người ta càng thêm động tâm, khiến hắn thiếu chút nữa phát điên lên được.

Thôi không nhìn Tân Nguyệt, Thiên Lân quay nhìn về phía Đông Bắc, chỉ thấy một bóng hình nhàn nhạt lóe lên xông đến, chớp mắt đã đến chân Thiên Nữ phong.

Cẩn thận quan sát thì đó là một người đàn ông áo xanh, tuổi ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, mày kiếm dài mắt sáng, anh tuấn bất phàm, đáng tiếc vẻ mặt lại lạnh lùng một chút.

Người đàn ông này tay trái cầm một thanh trường kiếm, nhìn không có đặc điểm nổi bật nào, trên lưng mang một người, đáng tiếc không phân biệt được nam hay nữ bởi vì không nhìn thấy được khuôn mặt.

Người đàn ông áo xanh ngửng đầu nhìn lên, khi thấy Thiên Lân và Tân Nguyệt, trong mắt rõ ràng lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng chớp mắt liền khôi phục lại bình tĩnh, bay lên đỉnh núi, giọng lạnh nhạt nói:

- Hai vị là ai, nơi đây có phải là Thiên Nữ phong không?

Thiên Lân quan sát người này, phát hiện tu vi hắn kinh người, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, miệng lại cười nói:

- Nơi này chính là Thiên Nữ phong, ta tên Thiên Lân, sống ở gần đây, người này là Tân Nguyệt, chính là môn hạ Đằng Long cốc. Ngươi là ai, xưng hô thế nào đây?

Người đàn ông áo xanh liếc hai người, điềm nhiên nói:

- Ta tên Quý Hoa Kiệt.

Thiên Lân cười cười ôn hòa, hỏi tiếp:

- Quý huynh tu vi xem ra bất phàm, cả người đầy chính khí, hẳn xuất thân từ danh môn rồi, không biết sư phụ là người nào, người mang trên lưng là ai vậy?

Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo trả lời:

- Hạng vô danh không đáng nhắc đến. Còn người trên lưng ta thì không tiện nói cho hai vị. Nghe nói Băng Nguyên có một đóa kỳ hoa, tên là U Mộng Lan, sinh trưởng trên Thiên Nữ phong, chuyện này có thật không?

Thiên Lân thấy người đó nhìn lên bức tượng băng Thần Nữ, mỉm cười đáp:

- Đó là một truyền thuyết của Băng Nguyên, bất quá xem ra hẳn không giả. Quý huynh ta xem ra muốn hái lấy hoa này, sợ là phải trả giá đắt một chút.

Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo nói:

- Có được thì có mất, điểm này ta biết rõ trong lòng. Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.

Thiên Lân cười nói:

- Gặp nhau là có duyên, còn là thiện duyên hay nghiệt duyên thì phải trông vào ý trời. Quý huynh nếu tình nguyện, hay là chúng ta kết làm bằng hữu.

Quý Hoa Kiệt trầm tư một lúc hỏi:

- Ta cả đời này tính lạnh lùng, cả đời không có bằng hữu, ngươi vì sao muốn kết giao với ta.

Thiên Lân cười đáp:

- Ta đời này tính rộng rãi, thích kết giao bằng hữu, bất quá ta thấy nếu muốn thành bằng hữu của ta cũng không phải là đơn giản. Còn kết giao với ngươi, đó là ta thấy giữa chúng ta hẳn có duyên.

Quý Hoa Kiệt cau mày nói:

- Bởi vì chúng ta gặp nhau?

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Không phải, bởi vì ta thấy ngươi không xấu.

Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo nói:

- Xấu và tốt, không phải chỉ nhìn thấy liền có thể biết được.

Thiên Lân mỉm cười nói:

- Muốn trở thành bằng hữu cũng không phải chỉ một lần gặp mặt là có thể được. Trời không còn sớm nữa, ngươi có cần tìm một nơi nghỉ chân không?

Quý Hoa Kiệt nhìn Thiên Lân thật lâu, nhẹ giọng đáp:

- Không cần, ta ở trên đỉnh núi là được.

Thiên Lân cũng không miễn cưỡng, đưa tay kéo Tân Nguyệt, vừa bay lên chầm chậm, vừa nói:

- Cảnh sắc nơi này không tồi, ban đêm rất lạnh. Ngoài ra, U Mộng Lan lại xuất hiện nơi này vài ngày, nếu ngươi quả thật muốn có nó, thì không được rời đi. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể bỏ đi thì tốt hơn, tuy nhiên ngươi sẽ không nghe lời ta.

Quý Hoa Kiệt hơi biến sắc, hỏi lại:

- Ngươi vì sao nói cho ta biết chuyện này?

Thiên Lân vẻ mặt phức tạp đáp:

- Không biết, có lẽ ta nói chính là điều ngươi muốn, không phải vậy sao?

Kêu lên chuyển động, Thiên Lân chớp mắt đã đi xa, để lại Quý Hoa Kiệt lẳng lặng đứng ở đó, nhớ lại những lời của Thiên Lân.

Trên đường, Tân Nguyệt hỏi:

- Thiên Lân, chàng vì sao muốn nói cho hắn biết chuyện có liên quan đến U Mộng Lan mà lại không nói rõ ra?

Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái, nhẹ giọng nói:

- Ta không biết nữa, ta chỉ thấy Quý Hoa Kiệt này có liên quan một chút đến ta. Trên người hắn có một luồng khí tức ta quen thuộc, nhưng có thể là pháp quyết hắn tu luyện hơi cùng loại với ta, cũng có thể ta từ trên người hắn nhìn rõ được một chút gì đó.

Tân Nguyệt cau mày nói:

- Câu này của chàng rất kỳ quái, bất quá ấn tượng Quý Hoa Kiệt với ta, hắn là người xấu hay tốt ta không dám khẳng định, nhưng tu vi hắn vô cùng kinh người, điểm này ta có thể cảm ứng được.

Thiên Lân gật đầu nói:

- Đúng thế, hắn rất mạnh, bất quá …

Tân Nguyệt đột nhiên thấy hắn dừng lại, vội vàng hỏi:

- Bất quá thế nào, chàng vì sao đột nhiên không nói nữa?

Thiên Lân cười cười, chuyển sang chuyện khác:

- Không có gì, ta chỉ phát hiện Phi Hiệp đang bay về phía chúng ta mà thôi.

Tân Nguyệt liếc về phía trước, nhẹ nhàng rút tay ngọc lại, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Hắn lúc này chạy tìm chúng ta hẳn có phát hiện nào đó rồi.

Dứt lời, hình bóng Phi Hiệp đã xuất hiện trong mắt hai người.

Bay lên nghênh đón, Tân Nguyệt hỏi:

- Sư đệ, ngươi đi tìm chúng ta phải không?

Phi Hiệp dừng lại, trả lời:

- Đệ phụng mệnh sư tổ đặc biết đi tìm hai người, muốn hai người đi kiểm chứng một tin tức.

Thiên Lân nói:

- Tin tức thế nào, nói rõ đi.

Phi Hiệp đáp;

- Không lâu trước đây, Tiếu Tam Sát, Phiêu Linh khách, Thiên Nộ mấy người chạy thẳng về phía Đông Bắc, mục đích không rõ ràng. Sau đó chúng ta tìm kiếm nhiều phía, mới nghe nói phía Đông Bắc xuất hiện tung tích của tuyết sâm ngàn năm, những người đó đều chạy về phía tuyết sâm. Quay lại cốc, ta nói chuyện này ra, sư tổ thấy có chút kỳ quặc, cho nên sai ta đi tìm hai người, bảo hai người đi truy xét chuyện này, xem thử thật ra là thế nào.

Thiên Lân cau mày nói:

- Trời sắp tối rồi, cốc chủ muốn chúng ta lập tức truy tìm?

Phi Hiệp gật đầu nói:

- Đúng thế, vẻ mặt sư tổ nghiêm túc, nói rõ tuyết sâm căn bản không thể xuất hiện trong lúc này, bên trong tất nhiên có âm mưu, vì thế …

Tân Nguyệt trầm giọng nói:

- Được rồi, chúng ta biết rồi. Đệ quay về đi, ta sẽ truy xét chuyện này.

Phi Hiệp dặn dò:

- Cẩn thận một chút, chú ý đến an toàn.

Nói rồi xoay người quay về biến mất xa xa.

Chỉnh lại phương hướng, Tân Nguyệt nói:

- Đi thôi, chúng ta đi xem thử coi có người nào ở sau bày trò.

Thiên Lân sóng vai đi cùng nàng, vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Cốc chủ phái chúng ta suốt đêm truy tìm, rõ ràng ông biết gì đó, nhưng vì sao không nói rõ, cho chúng ta một câu đố đây?

Tân Nguyệt trầm ngâm nói:

- Có lẽ có một số chuyện sư tổ cũng không dám chắc chắn, vì thế mới bảo chúng ta đi kiểm chứng.

Thiên Lân khẽ thở dài:

- Có lẽ thế.

Dứt lời cũng không nói thêm, hai người đón gió tuyết bay thẳng về phía Đông Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện