Bật cười nho nhỏ, Băng Tuyết lão nhân nói:

- Nếu ta đã nói cho các ngươi biết, cũng chứng minh ta đã nghĩ thông rồi. Đã nhiều năm trôi qua rồi, ta còn sợ cái gì đây? Bây giờ, trước hết để ta kết nối hoàn chỉnh những phần Phi Long thân pháp và Phi Long kiếm quyết ta đã truyền dạy trước đây cho các con, các con phải cố gắng tập trung tu luyện. Còn về Lâm Phàm, bắt đầu từ ngày mai, phải theo ta tu luyện Phi Long quyết. Thời gian ba ngày có được thành tựu thế nào thì phải trong vào cơ duyên của con mà thôi.

Lâm Phàm và Linh Hoa nghe vậy rất mừng, đưa mắt cho nhau rồi đồng thanh nói:

- Người yên tâm, chúng con sẽ toàn lực ứng phó.

Băng Tuyết lão nhân bật cười mừng rỡ, lập tức tự mình chỉ điểm cho hai người luyện công.

Sáu trăm năm sau, Phi Long lại hiện ra.

Băng Tuyết thịnh hội lần này, Lâm Phàm có thể nổi tiếng được hay không?

Phía Nam Đằng Long cốc một trăm dặm, Lý Phong và Chu Kiệt đang đứng trên một ngọn núi băng, nhìn về phía xa xa.

Dưới chân núi, mười hai đệ tử Đằng Long cốc chia nhau tản ra, chờ đợi nhận lệnh, bản thân đều phủ kín hoa tuyết.

Cụp mắt lại, Chu Kiệt nói:

- Sư huynh, nhóm nhân sĩ tu chân này đã tiến vào phạm vi hai trăm dặm của Đằng Long cốc, đến lúc chúng ta xuất hiện ra mặt.

Lý Phong suy nghĩ một lúc, nhỏ nhẹ nói:

- Hiện nay Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông còn chưa có tin tức, chúng ta tốt nhất nên đợi thêm một lúc.

Chu Kiệt lo lắng nói:

- Với tình hình chúng ta nắm được hiện nay, nhóm nhân sĩ tu đạo chia thành ba phương hướng khác nhau cùng đến, một khi bọn bọ đều đến rồi, chúng ta có thể đáp ứng không xuể được.

Lý Phong sắc mặt nặng nề lên tiếng:

- Chuyện này ta đã suy tính qua rồi. Nhưng trước mắt nếu có thể được sự hỗ trợ của hai phái kia, đối với chuyện phát sinh sau này sẽ có lợi ích to lớn vô cùng. Theo phân tích phán đoán của ta, những người tu đạo xâm phạm Băng Nguyên này bất quá chỉ là mới khởi đầu mà thôi. Những nhân vật thật sự lợi hại còn đang lục tục xuất hiện sau này. Đến lúc đó, nếu chúng ta đơn độc tác chiến thì tiến thối lưỡng nan.

Nghĩ lại những điều ông ta nói, Chu Kiệt phát hiện cũng có đạo lý, không khỏi than nhẹ:

- Nói như vậy, lần này nếu không xử lý cho tốt, rất có khả năng sẽ tạo nên một cơn bão lớn.

Lý Phong cười khổ, không hề đáp lời.

Lúc này, một bóng hình xuất hiện xa xa lọt vào tầm nhìn, chớp mắt đã đến được ngọn núi băng.

- Khải bẩm hai vị sư thúc, Ly Hận thiên cung đã phái cao thủ tiến đến hỗ trợ, sẽ lập tức đến nơi này.

Chu Kiệt vẻ mặt vui mừng, hỏi đệ tử truyền tin liền:

- Biết được ai thống lĩnh chăng?

Đệ tử đó trả lời:

- Nghe nói là một trong bốn đại cao thủ của Ly Hận thiên cung, Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn tiền bối.

Phát tay cho đệ tử truyền tin lùi đi, Chu Kiệt nói:

- Sư huynh, Ly Hận thiên cung có Mạc Ngôn ra mặt, xem ra bọn họ rất coi trọng chuyện này, điều này cũng tính là một tin tức tốt cho chúng ta.

Lý Phong khổ sở nói:

- Coi trọng còn có một ý nghĩa khác, đó là tình hình không ổn.

Chu Kiệt sửng sốt một lúc, tỉnh ngộ nói:

- Cũng đúng, bọn họ phần lớn đã thấy được điều gì đó không đúng đắn.

Lý Phong nói:

- Thôi, đừng nghĩ quá nhiều, Mạc Ngôn sắp đến rồi, chúng ta cùng nhau đi nghênh đón thôi.

Nói xong bay đi liền, được vài dặm nghênh đón Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn và chín vị môn hạ Ly Hận thiên cung đến nơi.

Bởi hai bên đều là người quen, mọi người chào hỏi vài câu liền đi vào vấn đề chính.

Trước hết, Mạc Ngôn hỏi:

- Tình hình hiện nay thế nào rồi?

Lý Phong trả lời:

- Tình hình hơi phức tạp, nhưng trước mắt những người đó còn chưa có hành động, vì thế mọi thứ đều còn trong giai đoạn suy đoán mà thôi.

Chu Kiệt bổ sung thêm:

- Theo tin tức mới nhất, phía Nam có một số nhân sĩ tu đạo đi lên phía trước, hiện nay cách đây không tới trăm dặm, còn hai nhóm nhân mã kia đang trên đường đến, phương hướng và tuyến đường tiến lên đều có chút khác biệt nhưng không lâu cũng sẽ đến.

Mạc Ngôn nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Trước mắt các vị có tính toán thế nào?

Lý Phong trả lời;

- Những người từ xa đến là khách, trước khi bộc lộ ý đồ chúng ta còn chưa tiện biểu hiện quá nhạy cảm. Vì thế ta dự tính đi đến thăm dò trước, tiên lễ hậu binh, xem thử bọn họ có thái độ thế nào.

Mạc Ngôn điềm nhiên đáp:

- Suy nghĩ này cũng không tồi, nếu có thể sớm dẹp được náo loạn, không ảnh hưởng đến việc cử hành Băng Tuyết thịnh hội là tốt nhất. Đi thôi, chúng ta đi xem thử những nhân sĩ tu đạo ở trung thổ đó có nhân vật nào đặc sắc không.

Gật nhẹ đầu, Lý Phong dẫn mấy người Mạc Ngôn chạy thẳng về phía Nam, Chu Kiệt lại gọi mười hai cao thủ đi theo, gấp rút theo sát phía sau.

Trên đường đi, người hai phái nhanh chóng phát hiện được mục tiêu, chỉ thấy vài chục cao thủ tu đạo, người thì ngự kiếm phi hành, người thì ngự khí lăng không, tất cả đang bay thẳng về hướng này.

Dừng lại, Lý Phong và Mạc Ngôn, Chu Kiệt nhỏ giọng trao đổi một chút, dặn dò đệ tử đi theo ở nguyên tại chỗ chờ lệnh, ba người họ lại tiếp tục tiến lên mãi đến khi gặp những nhân sĩ tu đạo đó mới dừng lại.

Liếc những người mới đến, Lý Phong vẻ mặt mỉm cười lên tiếng:

- Hoan nghênh các vị đồng đạo tu chân đến Băng Nguyên, ta đại biểu cho ba phái Băng Nguyên hoan nghênh mọi người. Trước hết, ta tự giới thiệu về mình, ta là Lý Phong môn hạ của Đằng Long cốc, hai người phía sau một người là Chu Kiệt sư đệ của ta, người kia là Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn Mạc đại hiệp của Ly Hận thiên cung. Lần này các vị đồng đạo đến Băng Nguyên không biết là chỉ đi ngang qua hay là đặc biệt đến đây?

Bị ba người ngăn lại giữa đường, rất nhiều nhân sĩ tu đạo ào ào tản ra, ánh mắt khác nhau nhìn ba người, cùng suy tính tình hình trước mắt.

Một lúc sau, một hòa thượng to lớn từ trong đám người bay ra, chính là Sát Phật Thiên Nộ.

Hắn liếc ba người, hỏi thẳng mặt:

- Nghe nói Đằng Long cốc có một cái Phi Long đỉnh, trên bề mặt đỉnh này có khắc kỳ học thời thượng cổ, chuyện này có thật hay không?

Lý Phong đánh giá hắn rồi mỉm cười trả lời:

- Vị đại sư này xưng hô thế nào? Từ đâu mà biết chuyện Đằng Long cốc ta có Phi Long đỉnh vậy?

Thiên Nộ đĩnh đạc trả lời:

- Phật gia là Thiên Nộ, còn về chuyện Phi Long đỉnh cũng là nghe người ta nói lại, vì thế muốn tới nhìn cho biết một chuyến.

Lý Phong hơi kinh ngạc, la nhẹ:

- Té ra là Sát Phật đỉnh đỉnh đại danh đến đây, quả thật là thất lễ. Nhưng ta muốn hỏi đại sư một chút, đại sư có thể khẳng định lời truyền miệng đó là thật chăng?

Thiên Nộ hỏi ngược lại:

- Nếu như không thật thì những người này chạy đến đây làm gì?

Lý Phong nghe vậy không chút kinh hoàng, trấn định đáp:

- Đại sư hỏi như vậy rất đúng, mọi người nếu đã chạy đến đây, nhất định có chứng cứ, nhưng ta muốn hỏi một lần, chư vị có mặt ở đây có ai đã từng đi qua Băng Nguyên chăng?

Nhân sĩ tu đạo ở quanh đó kể cả Thiên Nộ tổng cộng có sáu mươi ba người, sau khi nghe Lý Phong hỏi chuyện này, ai nấy nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu, ra dấu chưa từng bước chân đến Băng Nguyên.

Thấy vậy, Lý Phong cười nói:

- Nếu như mọi người đều chưa từng đi qua Băng Nguyên, thế ta nói cho các vị biết, hoa mẫu đơn trên vùng Băng Nguyên nở ra hết sức xinh đẹp, mọi người cho là như thế nào?

Thiên Nộ trả lời:

- Nói năng lung tung, Băng Nguyên lạnh lẽo vô cùng, căn bản không thích hợp cho mẫu đơn sinh trưởng, thế hoa mẫu đơn từ đâu có được?

Lý Phong cười nói:

- Các vị chưa từng đi qua Băng Nguyên, lại nghe theo người khác đồn, từ đó nhận định Đằng Long cốc có Phi Long đỉnh, chuyện này không phải đạo lý cũng giống như Băng Nguyên có hoa mẫu đơn sao?

Thiên Nộ bị ông hỏi đến á khẩu cứng miệng, vẻ mặt lộ ra sự giận dữ, lại không biết trả lời thế nào.

Vừa đúng lúc đó, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân từ trong đám người bay ra, vừa phe phẩy cây quạt ngọc ra vẻ tiêu sái, vừa lên tiếng:

- Lý đại hiệp đưa ra ví dụ này không thỏa đáng lắm. Hoa mẫu đơn không chịu được lạnh người đời ai cũng biết, nhưng Phi Long đỉnh lại không phải là sinh vật, nó dung thân chỗ nào không được? Đương nhiên, ta nói vậy không chỉ Phi Long đỉnh nhất định ở Đằng Long cốc, mà chỉ muốn nói rõ, trước khi có bằng chứng thật sự, chỉ bằng một câu của Lý đại hiệp cũng rất khó khiến người ta tin phục được.

Lý Phong nhìn hắn, cau nhẹ mày nói:

- Vị đạo hữu này xem ra tu vi bất phàm, không biết xưng hô thế nào đây?

Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân cười nhẹ đáp:

- Tại hạ Cao Vân, ngoại hiệu là Ngọc Phiến Đoạt Hồn, xin được chỉ giáo nhiều hơn.

Lý Phong ánh mắt hơi biến, khẽ liếc qua mọi người, rất nhanh phát hiện được Vân Yên cư sĩ và Hắc Ưng, cùng với hai nhân vật đáng chú ý khác.

Hai người đó một phía Đông, một phía Tây. Người phía Đông toàn thân thô xấu, xem ra vô cùng phổ thông lại mang nón cỏ trên đầu vừa hay che dấu khuôn mặt, chỉ có thể thấy được cái cằm mà thôi.

Người phía Tây chưa đến ba mươi tuổi, vẻ mặt hơi anh tuấn có một chút âm hiểm, hai tay ôm một thanh đoản kiếm vào lòng, khiến người ta cảm thấy âm lạnh.

Người này toàn thân mặc áo dài màu xanh lam, ngang eo mang một chuỗi xương là do mười hai cái đầu lâu to chừng ngón tay cái tạo thành, không lưu ý thì rất khó mà phát giác được.

Quay trở lại, Lý Phong nhìn Cao Vân bình tĩnh nói:

- Trên thế gian rất nhiều chuyện đều khó mà làm chứng được. Đặc biệt là một số lời đồn đại không tồn tại, bất luận là phía nào cũng đều rất khó đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục được chứng minh là nó có tồn tại hay không.

Hiện nay theo lời truyền về Phi Long đỉnh, các vị trong lòng cho rằng nó có tồn tại. Nhưng trong lòng bọn ta lại cho đây là chuyện hư vô ảo vọng. Đương nhiên, câu này chỉ từ phía ta mà thôi, không đủ để khiến mọi người tin tưởng được. Nhưng ta tới đây là muốn nói với mọi người một câu, các vị tin có Phi Long đỉnh hay không đã không còn quan trọng, quan trọng chính là các vị phải kiềm chế hành vi bản thân mình như thế nào. Băng Nguyên không phải là nhà mà mọi người muốn đến thì chúng ta cũng không can thiệp. Nhưng Băng Nguyên ba phái cũng hoàn toàn không phải nhà của vị, ở đây không cho phép người ngoài tùy ý làm gì, hy vọng mọi người nhớ kỹ lời nói của ta.

Cao Vân hừ nhẹ nói:

- Ý của Lý đại hiệp là cảnh cáo chúng ta phải không?

Lý Phong điềm nhiên đáp:

- Đây là cảnh báo, hoàn toàn không phải cảnh cáo. Mọi người nếu thấy chói tai, có thể coi như gió thổi qua tai các vị. Còn về hậu quả sẽ như thế nào, thế thì mời mọi người tự mình cân nhắc lại. Ngoài ra, Băng Nguyên trời rét đông lạnh, không thích hợp ở lại dã ngoại, hy vọng các vị tự thu xếp cho mình. Cáo từ.

Nói rồi xoay người gọi Chu Kiệt và Mạc Ngôn về theo lối cũ bay đi.

Thấy ba người rời đi, trong đám người vang lên một thanh âm:

- Lý đại hiệp đi chậm đã, chúng ta có một số lời không biết có hỏi được hay không.

Lý Phong nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn người cất tiếng, chỉ thấy người này hơn bốn mươi tuổi, toàn thân mang đạo bào, lưng đeo một cây trường kiếm, xem ra hẳn là môn hạ Đạo giáo.

- Đạo hữu có gì cứ nói thẳng ra đừng ngại, chúng ta có thể trao đổi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện