Mặc Bắc Trần đi vào, nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ ở bên trong hút mây nhả sương, anh dựa vào vách tường, thản nhiên nói:"Nghe nói Ngôn Lạc Hi tỉnh lại rồi?"
"Ừ, tỉnh một lát, lại ngất đi"
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn Mặc Bắc Trần, hai người một ngày một đêm không ngủ, trong mắt đều kéo đầy tơ máu, anh đưa hộp thuốc qua:"Hút không?"
Mặc Bắc Trần ngậm lấy điếu thuốc, Lệ Dạ Kỳ bật lửa đốt lên, không khí vang lên tiếng thuốc cháy xè xè, xuyên thấu qua sương khói mông lung.
Mặc Bắc Trần nhìn chằm Lệ Dạ Kỳ, nói: "Điều tra là ai làm chưa?"
"Tạm thời chưa có tiến triển"
Đoạn đường cao tốc xảy ra tai nạn không có camera giám sát, đường tối tăm rất ít xe ô tô qua lại.


Sau khi sự việc xảy ra, trong vòng mười phút không có bất kì phương tiện nào chạy qua, cũng không tìm được nhân chứng, bọn chúng như những bóng ma trên lãnh thổ của anh biến mất không dấu vết.

Điều này khiến anh tức giận đến mức muốn giết ai đó.
Tưởng rằng, với thế lực hiện tại của mình, anh có thể bảo vệ những người bên cạnh, nhưng thực tế đã trả lời, sinh mệnh con người trước mắt, anh như vậy yếu ớt tầm thường trước cuộc đời.
Lúc trước chỉ định chú Trịnh làm tài xế của Ngôn Lạc Hi, kỳ thật cũng chỉ có ý bảo vệ cô, bởi vì chú Trịnh là quân nhân xuất ngũ, đối với hoàn cảnh chung quanh ở một mức độ nhất định có lực quan sát nhạy bén.
Chỉ là lúc này đây, vẫn không thoát khỏi thủ đoạn tàn ác của những người đó.
Rốt cuộc là ai ra tay tàn nhẫn như vậy?
Theo dấu vết xe ở hiện trường mà cảnh sát giao thông suy đoán, lúc ấy xe bảo mẫu bị đụng vào vai đường, sát vai chạy một đoạn đường, sau đó bị tông ngã vài cái, trượt hơn một trăm mét mới dừng lại.
Điều đó chứng tỏ, đối phương căn bản không muốn người trong xe sống sót!
"Chuyện này nếu không tra rõ, tính mạng Ngôn Lạc Hi sẽ bị uy hiếp, Tiểu Thất, cậu có nghi ngờ ai không?"
Trong lòng Lệ Dạ Kỳ quả thực có mấy người hoài nghi, nhưng những người này có khả năng nhất là hướng về phía anh, mà không phải đi tổn thương vợ anh, anh xoa mi tâm,
"Hiện tại trong đầu tôi rất loạn, tất cả cứ chờ vào kết quả điều tra của Chu Bắc."
Hai người trầm mặc hút xong điếu thuốc, đều tự trở về phòng bệnh, chăm sóc người
phụ nữ của mình.

Lệ Dạ Kỳ ngồi bên giường, nhìn Ngôn Lạc Hi ngay cả ngủ cũng chau mày, anh đưa tay chậm rãi xoa dịu mi tâm cô:"Bà xã, yên tâm ngủ đi, anh nhất định sẽ bắt được những kẻ đằng sau đó"

Sáng sớm hôm sau, Chu Bắc vội vàng chạy tới bệnh viện, trải qua một ngày một đêm điều tra, cậu rốt cục tra ra chút manh mối liền gấp gáp chạy tới tìm Thất gia.

.
Lệ Dạ Kỳ lúc ấy đang đút cháo cho Ngôn Lạc Hi, cô bị chấn động não nghiêm trọng, hai ngày nay vẫn cảm thấy choáng váng buồn nôn, hơn nữa hôm qua tâm tình kích động, đối với sóng điện não xung kích rất lớn.
Vừa ăn vài miếng cháo, liền nôn ra toàn bộ.
Thấy Chu Bắc đi vào, anh nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta một cái, ý bảo ra ngoài chờ, Chu Bắc ngầm hiểu, xoay người đi ra ngoài.
Lệ Dạ Kỳ lấy khăn giấy lau khóe miệng cô, đặt bát không lên đầu giường:"Nằm nghỉ một lát, được không?"
Ngôn Lạc Hi nhìn anh, vội vàng giữ chặt cổ tay anh, cô thấp giọng nói:"Lệ Dạ Kỳ, em muốn biết là ai, anh đừng gạt em"
"Ừ, chờ điều tra rõ ràng anh sẽ nói em biết, nhưng hiện tại nhiệm vụ của em là nghỉ ngơi thật tốt, không được suy nghĩ lung tung"
Lệ Dạ Kỳ cầm tay cô đặt lại vào trong chăn, nghiêng người ấn một nụ hôn lên trán cô.
Ngôn Lạc Hi nhìn bóng lưng anh rời đi, cô hơi nhắm hai mắt lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tàn khốc kia một mực bồi hồi đi vào trong mộng, giống như ma chú gắt gao quấn lấy cô.

Lệ Dạ Kỳ đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn bóng dáng Chu Bắc thẳng tắp trên hành lang, anh hỏi:"Điều tra được gì không?"
"Đối phương lái một chiếc xe bọc thép việt dã, từ vẻ ngoài phán đoán, đã trải qua cải tiến đặc biệt, chống đạn chống sốc chống va chạm, lớp màng bảo vệ trên kính chắn gió phía trước rất tối, có tác dụng chống phát hiện vào ban đêm đến mức thị lực điện tử không có cách nào để trích xuất thông tin đường nét khuôn mặt của người lái xe
biển số chụp được là một bộ bài"
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, chuyên nghiệp tới trình độ này, cũng không phải mưu sát bình thường, mà đã là kế hoạch có tổ chức thậm chí cả lộ tuyến rút lui không chừa giấu vết, tính toán tinh vi như thế, lựa chọn xuống tay ở khu giám sát không có mắt điện tử, còn có cả nội bộ cung cấp lịch trình của vợ anh, người này có thể là ai?
"Thông qua máy ghi chép lái xe đối diện quay được hình ảnh, lúc ấy trong xe là có ba người, nhưng bóng đêm quá sâu, vẫn không thể phán đoán ngũ quan của hắn.

Mặt khác, dấu vân tay lấy được trên cửa xe bị dỡ, tiến hành so sánh trong kho vân tay, vẫn không tìm ra người tương ứng, cho nên tôi bước đầu phán định, đây là một vụ án không đầu không thể bắt được tội phạm"
Lệ Dạ Kỳ híp híp mắt:"Vậy thì chưa chắc"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện