Khi màn đêm buông xuống, Ngôn Lạc Hi nằm trên sô pha xem, hôm nay chiếu đến tập năm, là sau khi cô rơi xuống nước rồi trở lại quay tiết mục.

Tổ chương trình đã chuẩn bị một món quà ấm lòng do đối tác tặng, Phó Luân đã đưa nó cho cô.

Dù ở trong màn hình, cô cũng cảm giác được sự ngượng ngùng không chỗ nào giấu đi được.

Sau khi trải qua sự kiện rơi xuống nước, giữa cô và Phó Luân có điều gì đó khác thường.

Lúc trước không để ý, cho đến khi anh ta thổ lộ, xem lại tiết mục quay trước, mới phát hiện anh ta nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tình ý ở nơi không người.

Bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng động cơ, cô nhanh chóng tắt TV, chân trần vọt tới cửa ra vào, nghe thấy tiếng bước chân Lệ Dạ Kỳ lên bậc thang, cô "Phanh" một tiếng khóa cửa lại.

Bị nhốt ở ngoài người đàn ông sắc mặt tối sầm, chậm rãi đi tới cửa lớn, cũng không gõ cửa, nặng nề đè nén bão táp thanh âm truyền đến, "Mở cửa!"
Ngôn Lạc Hi khóa trái cửa, cô đặt lưng lên cửa, oán hận nói: "Không mở không mở, tối nay anh ngủ bên ngoài đi"
"Ngôn Lạc Hi!".

Lệ Dạ Kỳ không kiên nhẫn cao giọng:"Tôi lặp lại lần nữa, mở cửa!"
Dì Đông và dì Lưu ở trong bếp làm cơm tối nghe thấy động tĩnh lon ton chạy ra, thấy Ngôn Lạc Hi nhốt Lệ Dạ Kỳ ngoài cửa, vội vàng đi tới khuyên nhủ:"Cô chủ sao có thể để tiên sinh bên ngoài, mau mở cửa ra"
"Con không mở, con không muốn dẫn sói vào nhà"

"!.

.

"
Dì Đông và dì Lưu liếc nhau, sau đó nhìn Ngôn Lạc Hi tức giận, nói: "Phu nhân, tiên sinh làm việc một ngày rất vất vả, mở cửa cho tiên sinh vào, ngoan”.

Ngôn Lạc Hi nghĩ đến buổi chiều anh bắt nạt cô như vậy, hại tư thế đi lại của cô bây giờ còn rất không được tự nhiên, cô mới không cần mở cửa cho anh.

Dì Đông và dì Lưu hai mặt nhìn nhau, nhất thời lo lắng trong lòng, hai vợ chồng nhỏ này càng nháo càng không ra dáng, vậy phải làm thế nào cho phải?
Chuyện giữa chủ thuê, các bà là hạ nhân cũng không tiện miệng, đành phải lắc đầu đi vào phòng bếp.

Ngoài cửa đột nhiên yên ắng, Ngôn Lạc Hi mang lỗ tai dán ở trên cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, anh có vẻ đã đi rồi.

Cô nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị, xoay người trở về tiếp tục xem TV.

Ngồi trên sô pha, không có tâm trạng như trước nữa.

Người này cũng quá không cố chấp, cửa không gõ, uy hiếp cô hai câu liền đi, biết anh nhiều bất động sản, thích đi đâu đi đó, nhưng trong lòng không hiểu phiền não là từ đâu mà đến?
Bỗng nhiên, trên lầu truyền đến một tiếng ”đông" trầm đục, cô hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi ánh sáng lờ mờ.

Cô sợ đến mức ôm lấy chiếc gối ôm vào ngực rồi vung con dao gọt trái cây trên bàn cà phê, nhìn bóng người đó đi từ bóng tối ra ánh sáng, cho đến khi nhìn rõ đối phương, cô mới thở ra một hơi.

"Sao anh lại từ trên lầu đi xuống? Dọa chết người ta rồi”
Người đàn ông đẹp như tranh vẽ, hai tay đút vào trong túi quần, mặt mày anh tuấn, môi mỏng mím chặt, chậm rãi đứng lại trước mặt cô:”Dám nhốt anh ngoài cửa, tính tình phát triển rồi?"
Ngôn Lạc Hi đặt con dao gọt trái cây vào trong đĩa, vùi đầu vào sô pha, căm giận nói: "Ai bảo anh bắt nạt em? Rõ ràng em có cầu xin tha thứ, anh mắt điếc tai ngơ”
Nhìn cô bĩu môi tức giận, vừa rồi còn muốn bóp nát tim cô, bây giờ lập tức dịu lại:
”Không phải em tự viết và cầu xin xé nó ra sao?”.

Giọng nói anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ngôn Lạc Hi hận không thể một cước đá chết đàn ông đáng ghét này, ở trên giường như một tên lưu manh không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, giống như vừa lắp động cơ nhỏ, không biết ngừng nghỉ.


Khó trách lần đầu bị anh cường đến người đầy dấu vết, tựa như bị đủ loại ngược đãi.

Ngôn Lạc Hi nghiến răng, quyết định đổi đề tài:"Sao anh vào được?"
"Hai tầng lầu còn không làm khó được tôi"
Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên TV đang phát chương trình, hình ảnh Phó Luân cầm eo cô, nâng lên đủ
dây tơ đỏ buộc vào trên cây.

Hình ảnh này quá chói mắt!!
Ngôn Lạc Hi hừ lạnh một tiếng:"Leo tường thì leo tường, nói lợi hại như vậy, sau này nếu Lệ thị phá sản, anh có thể trở thành người leo tường chuyên nghiệp"
"Sao em không kì vọng anh tốt hơn?"Trong lòng Lệ Dạ Kỳ tích tụ.

"Em không phải không muốn anh tốt hơn, chỉ thay anh suy nghĩ chu đáo, xem em đối xử với anh tốt thế nào"
“……"
Lệ Dạ Kỳ cầm lấy điều khiển tắt TV, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã mặc kệ cô đi con đường diễn xuất, thậm chí anh còn hỗ trợ hết mình lựa chọn không ít mỹ nam làm bạn diễn cùng cô.

Ngẫm lại tương lai cô sẽ cùng những tên đó đối diễn, trong lòng một trận buồn bực.

"Không muốn đi quay phim nữa?"
Ngôn Lạc Hi hai mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu như giã tỏi, "Muốn a, anh quyết định sẽ đầu tư vào《 Thanh phi truyện 》?"
Nhìn gương mặt phấn khích của cô, tích tụ trong lòng chậm rãi tản đi, nhắc đến quay phim mặt mày cô cong cong đáng yêu như vậy đừng nói để cô đi diễn, cô muốn cả mặt trăng trên trời, anh cũng sẽ chế tạo ra phi thuyền lên đó hái xuống cho cô.

"Ừ"
Ngôn Lạc Hi hưng phấn hét to một tiếng, cô bỗng nhiên đứng dậy nhào về phía anh, ôm mặt anh hôn bẹp một cái:"Lệ đại thần, sao anh lại tốt như vậy, em yêu anh chết đi được"
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt, nhìn dáng vẻ mặt hớn hở của cô, sau đó mới biết cô vừa nói gì.


"Đem câu nói cuối cùng vừa rồi của em lặp lại một lần nữa"
"Cái gì?".

Ngôn Lạc Hi không hiểu ra sao nhìn anh:"Sao anh lại tốt như vậy?"
"Không phải câu này, câu sau.

"
Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh nhìn cô, nhìn cô ngẩn ngơ rồi giật mình, sau đó lại chột dạ, anh nói:"Nếu quên, vậy chờ em nhớ ra rồi mới khởi động máy"
Ngôn Lạc Hi nhào tới, trực tiếp ngồi sau lưng anh, đấm ngực anh:"Anh đang uy hiếp em? Không nói, sẽ không nói"
Lệ Dạ Kỳ bị cô xoay đến cả người đầy lửa, ánh mắt anh cực nóng nhìn chằm chằm cô, rõ ràng chiều hôm qua mới thu thập xong, lúc này lại kìm lòng không đậu, bàn tay to của anh nâng mông cô, ôm cô đứng lên.

"Không nói được vậy làm đi"
"!.

.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện