Đã vào thu, buổi tối đến rất sớm, Ngôn Lạc Hi về đến nhà, bốn phía tối đen như mực, duy chỉ có trong biệt thự Bán Sơn đèn đuốc sáng trưng, cô chậm rãi bước xuống xe, lảo đảo đi vào trong nhà.

"Lệ đại thần, dì Đông, dì Lưu, con về rồi đây" Ngôn Lạc Hi đỡ cửa đi vào.

Dì Đông nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên sô pha bất động như núi, vội vàng đi về phía hành lang, cách rất gần, ngửi thấy mùi rượu hun người trên người Ngôn Lạc Hi khẽ nhíu mày:"Cô chủ, sao lại uống nhiều rượu vậy?"
Ngôn Lạc Hi tựa vào vai dì Đông, say đến ngã trái ngã phải, ngay cả giọng nói cũng run rẩy không lưu loát.

"Con rất vui"
Lời còn chưa dứt, cô vấp chân trên bậc thang, cả người xông về phía trước, dì Đông vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, đã bị dọa đến mồ hôi lạnh trên trán.

"Cô chủ, cẩn thận một chút"
Uống nhiều như vậy, đi còn không vững, người ngồi trên sô pha kia cũng không đi tới đỡ giúp một tay, hai vợ chồng này không phải cãi nhau nữa chứ?
"Dì Đông, dì đừng lo, con không thể ngã được" Ngôn Lạc Hi say đến rối tinh rối mù.

Rốt cuộc cũng kết thúc dây dưa với Lục Chiêu Nhiên, nhất thời vui vẻ liền uống thêm mấy chai, Điền Linh Vân khuyên không được cuối cùng đành say theo, phải bảo trợ lý đưa về nhà.

Dì Đông rất bất lực, không khí phòng khách đã hạ xuống mức đóng băng, nhưng con mèo nhỏ say rượu hoàn toàn không chú ý tới điểm đó.

"Cô chủ, cẩn thận dưới chân.

"
Dì Đông đỡ cô vào phòng khách, Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên tránh ra, giống như phát hiện ra đại lục mới, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm người đàn ông đã đen mặt ngồi trên sô pha.


"Lệ đại thần, hôm nay anh về nhà sớm như vậy thật hiếm thấy nha"
Nói xong, cô đứng không vững, ngã lên người Lệ Dạ Kỳ.

Mùi rượu ngút trời trên người cô khiến người đàn ông nhíu mày, vừa rồi vào cửa đã nghe cô nói mình rất vui, vui vui cái gì?
Tình cũ với tên cặn bã Lục Chiêu Nhiên kia lại cháy? Cô đúng là một chút lòng tự trọng cũng không có.

Trong lúc ngây người, cô đã ngồi lên đùi anh, hai tay liều lĩnh ôm lấy cổ anh, nhìn anh nhíu mày, cô nghiêng đầu lại gần:"Lệ đại thần, hôm nay anh không vui sao?"
Lệ Dạ Kỳ giơ tay, nhẹ nhàng buông lỏng cổ tay cô ra, đồng thời vung tay lên, cô liền ngã xuống, sô pha nhúc nhích nửa ngày mới đứng yên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn anh:"Vì cái gì không cho em ngồi trên đùi của anh, anh ở ngoài có người khác rồi phải không?"
“……”
Lệ Dạ Kỳ đen mặt trầm xuống đứng dậy, không nói một lời đi lên lầu một cách vội vàng.

Anh không thể ở lại đây nhìn cô phát cuồng được, nếu không anh sẽ không nhìn được mà thu thập cô.

Rõ ràng có một người chồng tốt nhất thế giới, hết lần này tới lần khác đối với tên người yêu cũ cặn bã nhớ mãi không quên, cô là thiếu ngược hay là thiếu thu thập?
Ngôn Lạc Hi mạnh mẽ đứng lên, kết quả còn say rượu, cô mơ hồ hồ ngã ngồi trở về, miệng lẩm bẩm.

"Sao em mệnh khổ như vậy a, kết hôn ba tháng chồng đi ngoại tình, dì Đông, cầm kéo đến, con muốn cắt đinh nhỏ của anh ấy.

"
Người đàn ông đang đi lên cầu thang nghe được những lời này của cô, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa vấp ngã trên bậc thang, anh quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn cô.

Uống say còn dám trở về càn quấy, còn dám tuyên bố muốn cắt anh!
Nhỏ? Anh nhỏ chỗ nào?
Quả thực buồn cười!
Dì Đông đứng ở bên cạnh sô pha, nhìn người đàn ông mặt u ám, rõ ràng là bị chọc giận, bà vội vàng kéo Ngôn Lạc Hi, "Phu nhân, tiên sinh xuống rồi"
Ngôn Lạc Hi cúi đầu, hiển nhiên say không nhẹ.

"Xuống thì xuống, muốn bắt con quỳ sao?"
Cô thuận thế ngã xuống sô pha, kéo một cái gối ôm nói thầm.

"Dì Đông, dì đi thả Mai Mai vào, tối nay con ngủ với nó, không ngủ với tên đàn ông thối không có lương tâm kia"
"Em nói ai đàn ông thối?"
Bên tai truyền đến một giọng nói âm u, cơ hồ điệu bộ nghiến răng nghiến lợi.

Được rồi! Tốt lắm! Rất tốt! Chê anh nhỏ thì thôi, tình nguyện ngủ với chó cũng không ngủ với anh, xem ra vài ngày không đánh, cô thật sự muốn lên phòng bóc ngói.

Ngôn Lạc Hi nhướng mắt, đập vào mí mắt chính là khuôn mặt tuấn tú u ám sắp nhỏ nước của người đàn ông, cô giật nảy mình, đầu theo bản năng rụt về phía sau, giọng nói mềm mại vô lực, "Sao anh lại gần như vậy, lớn hơn cả mặt?"
Lệ Dạ Kỳ muốn bóp chết người phụ nữ vô tâm vô phế này.

Anh vui vẻ trở về, không nói lời nào, vô tình lướt weibo, người nào đó trở thành chủ đề nóng hổi trên top một tìm kiếm còn là với tên người yêu cũ cặn bã.


Ảnh chụp rất đẹp, một tấm là hai người đứng trên khán đài, Ngôn Lạc Hi trên bậc thang, Lục Chiêu Nhiên cầm cổ tay cô, liếc mắt đưa tình, nhìn nhau trìu mến!
Tấm còn lại Lục Chiêu Nhiên nằm trên mặt đất, ôm eo thon nhỏ của cô, cô gối đầu lên ngực người ta.

.

Tiêu đề weibo "Ngôn Lạc Hi công khai tình yêu".

Anh ở phòng làm việc im lặng cả buổi nhìn hai bức ảnh, lòng như thắt lại, tâm trạng dù tốt đến đâu cũng bị xóa sạch hoàn toàn.

Tâm tư trăm chuyển nghìn hồi, trước mắt cô gái đã nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đều.

Anh tức giận không chỗ phát tiết, đứng thẳng lưng xoay người bỏ đi.

Dì Đông nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất ở lầu hai, bà rũ mắt lại thấy cô gái đã ngáy ngủ.

Bà bất đắc dĩ lắc đầu, cầm tấm chăn mỏng đắp lên cho cô.

Ngôn Lạc Hi mơ một giấc mơ kỳ lạ, cô
chạy bộ ở sân thể dục trường học, chạy tới chạy lui áo ngực rơi xuống, vội vàng quay đầu lại nhặt, kết quả có người nhanh hơn cô một bước.

Cô ngẩng đầu lên thig nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ cầm áo ngực của cô đặt ở chóp mũi ngửi, xấu hổ phẫn nộ đan xen, lập tức nhào về phía anh, kết quả dưới chân bị vấp cái gì đó nhất thời ngã xuống gặm trong bùn.

"Ôi, đau quá đi"
Ngôn Lạc Hi xoa cái mông đau nhức tỉnh lại, mở mắt ra mới phát hiện mình nằm trên thảm phòng khách, nhìn ngoài cửa sổ trời vừa tờ mờ sáng, cô xoa mi tâm, sao lại ngủ ở phòng khách chứ?
Nghĩ trái nghĩ phải cũng không nhớ ra, hình như cô ăn trúng cái gì thì phải.

Đèn cảm ứng cầu thang đột nhiên sáng lên, cô híp mắt nhìn lại, người đàn mặc ba lỗ đen quần đùi từ trên lầu đi xuống.

Ngôn Lạc Hi quen nhìn thấy anh mặc áo vest quần tây lịch lãm phong độ, kể cả sự gợi cảm khi không mặc quần áo của anh.


Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ăn mặc như thế này.

Thân thể đàn ông cường tráng, đường nét cơ bụng tám múi tuyệt đẹp hiện ra dưới áo làm người ta ngứa ngáy.

Hai chân dài thẳng tắp bước đi như gió, nội tiết tố nam toàn thân toát ra.

Đây chính là loại hormone biết đi thực sự, có thể khiến các ngôi sao nam của giới giải trí phải ganh tị.

Lệ Dạ Kỳ ngay cả khóe mắt cũng không liếc cô một cái, lập tức ra cửa.

Ngôn Lạc Hi trừng to mắt, nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, cô mờ mịt hoang mang.

"Sáng sớm bị mộng du sao? Không được, phải ra ngoài xem"
Ngôn Lạc Hi đứng dậy đi ra ngoài, ở cửa ra vào thay đổi một đôi giày thể thao, đi vào sân, liền nhìn thấy người đàn ông đón ánh nắng ban mai đang chạy bộ buổi sáng.

Chờ anh chạy đến gần, cô vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa nói: "Mỗi sáng anh đều dậy chạy bộ sao? Thói quen này rất tốt, nhưng buổi sáng Đế Đô sương mù dày đặc, hít nhiều sợ rằng chết sớm"
“……”
Ngôn Lạc Hi nói xong, sợ anh cho rằng cô nguyền rủa anh, vội vàng nói lại:"Em không phải có ý nói anh chết sớm, mà là trước đó trên tin tức anh xem qua chưa, một thanh niên mỗi sáng thức sớm chạy bộ, kết quả không lâu sau bị ung thư phổi! chết.

"
“……”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện