"Bơi bướm".Lệ Dạ Kỳ lặp lại một lần.

"Cho nên cô ấy không thể sợ nước"
Ý muốn nói, một đạp này của Lê Trang Trang là cố tình.
Ngôn Lạc Hi cúi đầu, nhìn tấm chăn màu xanh da trời, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Ai nói, anh bị che mắt không thấy rõ hành động của Lê Trang Trang, trong lòng anh giống như gương sáng.

Chẳng qua giữa cô và Lê Trang Trang, anh lựa chọn bảo vệ Lê Trang Trang.
Hai ngày sau, Ngôn Lạc Hi thân thể khỏi hẳn xuất viện, bởi vì cô nằm viện đã làm chậm trễ toàn bộ tiến độ của chương trình.
Tuy Lý Gia Hòa cam đoan chờ cô trở về quay tiếp nhưng chủ đầu tư không thể để hàng chục nhân viên ở lại Đồng Thành chỉ để đợi một mình cô.
Khi xuất viện, đoàn chương trình đã ghi hình xong tập thứ ba và thứ tư, vội vã đến cố đô lịch sử tiếp theo, Lăng Thành, để quay tập thứ năm và thứ sáu.

Cô đáp chuyến bay đêm khuya đến Lăng Thành.

Lệ Dạ Kỳ đưa cô ra sân bay, trong chiếc xe màu đen, Lệ Dạ Kỳ lo lắng nhìn cô:"Sức khỏe chỉ vừa mới ổn, thật sự không cần nghỉ ngơi mấy ngày mới đi làm sao?"
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi từ ngoài cửa sổ xe lung linh thu hồi lại, cô nghịch ngợm nháy mắt nhìn anh:"Không làm em lấy đâu ra tiền xài đây?"
"Anh có".Lệ Dạ Kỳ buồn bực nói.

Ngôn Lạc Hi bật cười, nói:"Anh có là của anh, em kiếm được mới là của em, phụ nữ nên tự chăm sóc bản thân"
Từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị Lục Chiêu Nhiên phản bội, cô ý thức sâu sắc, phụ nữ độc lập tự chủ phải kiếm nhiều tiền, là rất nhiều tiền.

Với lại, thân phận anh trưng bày nơi đó, cô càng phải cố gắng trở nên ưu tú, thật ưu tú hơn mới có thể công khai ở cạnh anh.
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, đem cô bắt vào lòng ngực, bá đạo tuyên bố:"Cả người anh đều là của em, tiền của anh tại sao không phải của em?"
Ngôn Lạc Hi nép vào trong ngực anh, thấy quai hàm anh căng ra, đôi môi mỏng mím chặt, trông rất không vui.

Cô đưa tay, tinh nghịch nâng khóe miệng đang hạ xuống của anh.
Người đàn ông này từ trước đến nay đều nghiêm túc, giờ phút này lại có chút vui mừng khó hiểu, cô hì hì cười rộ lên
"Em biết, em biết, Lệ tiên sinh nhà em rất giàu, của cải đều là của em"
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô chằm chằm, "Nếu em cảm thấy công việc mệt mỏi, không sao, về nhà anh nuôi em"
Giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, nhưng Ngôn Lạc Hi lắc đầu, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô sáng lấp lánh, "Lệ đại thần, em nghĩ ra một cách tốt nhất để anh đưa tiền cho em."
"Cách nào?"
Nhìn bộ dáng quỷ linh tinh của cô, không biết lại nghĩ ra thứ gì kỳ lạ.
"Anh đầu tư một bộ phim truyền hình, để em làm nữ chính, như vậy vừa tạo thành tựu sự nghiệp cho em, anh chính đáng đưa tiền em xài, mà còn là em dùng sức lao động đạt được, nhất cử tam tiện, anh nói có phải hay không?"
Cô gái ranh mãnh nháy mắt với anh, một đôi mắt biết nói nhìn anh, cô lấy lại sự nhanh nhẹn và sinh lực trước khi bị bệnh.
Lêk Dạ Kỳ mê hoặc nhìn cô, lúc này cho dù cô muốn lấy mạng anh, anh cũng không chút do dự trao cho cô, cúi người cắn một cái vào chiếc cằm trắng nõn sạch sẽ của cô.

Ánh mắt si mê quấn lấy:"Bà xã nói rất đúng, có kịch bản nào hay không?"

Ngôn Lạc Hi sờ sờ cái cằm đau nhức vì bị cắn, nghĩ đến vài kịch bản Cố Thiển đưa cô hai ngày trước.

Trong đó có một kịch bản nhân vật nữ chính đầy đặn rất thích hợp với cô, khiến cô muốn diễn vai này.
Cô bảo Cố Thiển đi hỏi thăm tình hình một chút, kịch bạn này vẫn chưa có nhà đầu tư nào nguyện ý vì thế cô lại chuyển hướng đến Lệ Dạ Kỳ.
"Có chứ, Thiển Thiển, đưa kịch bản cho chị"
Ngôn Lạc Hi chui ra khỏi lòng Lệ Dạ Kỳ, nhận kịch bản Cố Thiển đưa tới, cô nói:" Kịch bản em đã chọn xong, nữ chính cũng có rồi, về phần đầu tư và đạo diễn phụ thuộc vào anh"
Lệ Dạ Kỳ nhận kịch bản cũng không mở ra xem, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô:"Em muốn bàn chuyện làm ăn với anh?"
Ngôn Lạc Hi kéo cánh tay anh làm nũng lắc lắc.
"Đúng vậy, em nghĩ kỹ rồi, em không cần thù lao đóng phim, anh trực tiếp lấy 30% tiền lời của bộ phim cho em, như vậy bán quyền phát sóng một lần, em sẽ có một lần tiền lời, anh nói được không?"
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười:"Bà xã, em rất thông minh, sao không dỗ dành anh, em muốn cái gì có cái đó?"
Ngôn Lạc Hi nhìn anh, ánh mắt rõ ràng mang theo nụ cười lại cất giấu một tia lạnh lùng sắc bén, chút tâm tư nhỏ bé này ở trước mặt anh căn bản chưa đủ, thật sự đã chọc giận anh rồi.
Cô đá giày cao gót, quỳ xuống ghế da rồi đè lên lá chắn ngăn trước và sau mà không để lại dấu vết.
Sau khi khoang trước và khoang sau được lá chắn hoàn toàn nâng lên, cô hơi nghiêng đầu nghiêng người tới, thận trọng nói: "Anh tức giận à?"
Lệ Dạ Kỳ bị cô làm cho tức giận đến không còn tính tình, vốn tưởng rằng ngày đó sau khi hai người thành thật trong phòng bệnh, tình cảm giữa bọn họ nên có nhảy vọt về chất, nhưng vừa rồi cô oán giận anh, lại là từng câu từng chữ không lưu tình.
Nói đến từ "đỗi" trên mạng này,  cũng là gần đây lên weibo nhiều lần, mới học được.
Anh ngạo kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt như viết lên đầy chữ "Anh Không Vui, Mau Tới Dỗ Anh, Anh Sẽ Tha Thứ Cho Em"
Nhìn anh thật sự tức giận, Ngôn Lạc Hi tiến đến trước mặt, cái đầu lông xù cọ vào cằm cương nghị của anh, tựa như một con mèo tơ nhu thuận làm nũng với chủ nhân.

"Em không phải cố ý cùng anh phân rõ như vậy, chỉ muốn nói mỗi người đều có giá trị riêng, anh mỗi ngày cố gắng làm việc chăm chỉ, lại bắt em ở sau lưng anh yên tâm thoải mái xài tiền của anh sao?"
"Chúng mình là vợ chồng, thưa cô."
Ngôn Lạc Hi gật gật đầu, nhìn anh vẫn không nhìn cô, cô nổi gan bò lên đùi anh, ngồi đối diện anh, hai tay ôm cổ anh, "Nhưng ý nghĩa vợ chồng, không phải là cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ hay sao?"
Lệ Dạ Kỳ lo lắng cô bị ngã, hai tay không tự chủ đỡ lấy eo cô,  lại nhớ trên lưng còn vết thương, nên cẩn thận tránh đi.
 "Cho nên trong nhà có cây đại thụ tốt không ôm, lại cứ thích ra ngoài chịu khổ, sao em không giết anh luôn đi"
Anh là đau lòng, lần này không phải cấp cứu kịp thời, chỉ sợ lúc gặp lại cô, cô đã lạnh như băng nằm ở nơi đó.

Cho nên, anh làm sao còn dám mạo hiểm mạng sống của cô?
Đau lòng đến mức chỉ muốn đặt cô dưới mí mắt, bảo vệ thật tốt.
"Em còn đây, sao anh nỡ chết chứ?" Ngôn Lạc Hi hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng nói ngọt ngào, nhìn anh vẫn xụ mặt như cũ, cô lại gần, hôn lên khóe môi anh.
Trong lòng Lệ Dạ Kỳ rất thoải mái nhìn cô lại gần lấy lòng, anh làm sao còn tức giận được, anh bất đắc dĩ chỉ vào chóp mũi nhỏ mượt mà của cô, ngữ điệu mềm mại đến kỳ"Phu nhân, anh vĩnh viễn ở phía sau em, chỉ cần em cần anh, anh sẽ xuất hiện bên cạnh em trước tiên.
_____________________________________.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện