Tiêu Thương Hải vô cùng tán thành việc này, lại thấy hắn rất có chủ kiến, trong lòng cũng thấy vui mừng. Dù sao cũng là đệ đệ ruột, cũng hy vọng tương lai hắn có tiền đồ.
“Đệ làm cách này rất đúng, không uổng công phụ thân đã từng tự mình dạy dỗ đệ vài năm. Chỗ mẫu thân đệ cứ yên tâm, ta sẽ đến nói chuyện. Nhân dịp hiện tại trời còn chưa lạnh, nhanh đi sớm một chút mới đúng.”
Tiêu Tử Thành nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, không ngờ tam ca sẽ dứt khoát đồng ý với mình như vậy. Hắn vui vẻ trong lòng, trên mặt mang theo vài phần thân thiết, cũng nói chuyện với Tiêu Thương Hải nhiều hơn.
Người đã không còn ngăn cách trong lòng, vẻ mặt của Tiêu Thương Hải với đệ đệ này cũng ôn hòa hơn vài phần.
Tiêu Tử Thành thấy tâm tình y không tệ, chần chừ một chút, liếc mắt nhìn cái bụng của y, cuối cùng lắp ba lắp bắp hỏi vấn đề mình tò mò đã lâu:
“Tam ca, cái kia… Nam tử mang thai có cảm giác thế nào?”
Tiêu Thương Hải vuốt ve bụng mình cười hỏi:
“Đệ hỏi cái này làm gì? Lẽ nào sau này còn muốn xuất giá sao? Đại Thịnh hiện nay còn chưa có tiền lệ nam tử xuất giá được làm quan đâu.”
Tiêu Tử Thành đỏ mặt lên, lúng ta lúng túng nói:
“Đệ chỉ là tò mò… Tam ca là một nhân vật như thế, nhưng lại nguyện ý hoài thai sinh con cho bệ hạ, không biết là cảm giác thế nào?”
Tiêu Thương Hải thấy hắn chỉ đơn thuần là tò mò, liền trầm tư trong chốc lát, nói:
“Nam nhân sinh con tự nhiên không phải là cảm giác gì tốt, ta đã chịu tội hai lần, nếu không phải vì bệ hạ, tuyệt sẽ không làm như thế. Nói đi nói lại thì, sinh con dưỡng cái vốn là thiên chức của nữ nhân, nếu không phải vì người mình yêu, lại có nam nhân nào nguyện ý chịu tội này chứ?”
Tiêu Tử Thành nghe xong, có chút đứng ngồi không yên, nói:
“Vậy tam ca chẳng phải là rất khổ cực? Bệ hạ không phải là đã lệnh cho ngự y một ngày mười hai canh giờ phải canh giữ ở nơi này của tam ca sao? Dược liệu bí truyền trong cung có rất nhiều, chẳng lẽ không giúp được gì cho tam ca?”
Tiêu Thương Hải thấy hắn là thật lòng quan tâm đến mình, không khỏi có chút cảm động, cười nói:
“Cũng không có khổ cực đến mức như vậy, thực ra cũng không khác nữ nhân mang thai là bao nhiêu. Vật này là vật còn sống, ở trong cơ thể mình chậm rãi lớn lên, chờ mong nó sớm ngày đi ra, lại không biết sẽ có dáng dấp như thế nào. Có lúc nó động đậy, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ vui mừng.”
Đang nói, Tiêu Thương Hải liền cảm thấy trong bụng bị đẩy một cái, cười vuốt ve, nói:
“Vừa nói xong thì nó liền động đậy, thực sự là một hài tử thích góp vui.”
Tiêu Tử Thành cũng cười, có chút kính nể nhìn bụng của Tiêu Thương Hải.
Buổi tối Dương Tĩnh trở về, Tiêu Thương Hải liền nói ra quyết định của Tiêu Tử Thành, Dương Tĩnh cười nói:
“Không muốn dựa vào ơn huệ của tổ tiên, muốn tự mình trải nghiệm một lần, hiếm có hắn cũng có được chí khí này.”
Tiêu Thương Hải cực kỳ tán thành, nói:
“Đáng tiếc khi đó ta không được trải nghiệm. Nếu không cũng muốn thi thử một lần, chẳng biết có thể trúng được chức Trạng nguyên hay không.”
Dương Tĩnh quan sát toàn thân trên dưới của y một lần, trêu đùa:
“Nếu như ngươi tham gia khoa cử, vào thi đình tuyệt đối không thành vấn đề. Đến lúc đó trẫm nhất định phải điểm ngươi làm Thám hoa.”
Tiêu Thương Hải có chút không vui nói:
“Vì sao lại chỉ là Thám hoa?”
Dương Tĩnh cười mà không nói.
Bởi vì theo Đường chế, Thám hoa lang chính là người phong lưu phóng khoáng, trẻ trung tuấn tú nhất trong đám tiến sĩ. Nếu như là một lão nhân, trên đầu cài bông hoa đỏ tươi đi ra dạo phố, chẳng phải là làm người ta cười chết? Chỉ là lời này không thể nào giải thích, không thể làm gì khác hơn là dùng những lời khác dỗ dành Tiêu Thương Hải một hồi.
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Tiêu Thương Hải lại nghĩ đến một chuyện:
“Ngày hôm nay Kiện nhi đột nhiên chạy đến nói với ta là muốn học võ.”
Dương Tĩnh đáp:
“Nó và Thái tử đều không phải là có thái phó dạy cưỡi ngựa bắn cung sao? Sở Tướng quân dạy không tốt?”
“Này cũng không phải.”
Tiêu Thương Hải cười cười, nói:
“Là mấy ngày hôm trước Dương Cẩn nói chuyện với hai đứa, Khang Vương mời cho hắn một lão sư phụ có công phu nội công dạy hắn học võ, liền bộc lộ khả năng cho Thái tử và Kiện nhi xem. Thái tử thật ra không bận tâm lắm, Kiện nhi lại ghi nhớ, một lòng muốn học. Thế nhưng Sở Tướng quân chỉ dạy hai đứa học cưỡi ngựa bắn cung, những thứ như công phu nội công sẽ không truyền ra ngoài. Kiện nhi biết đạo lý này, liền chạy đến cầu ta.”
Dương Cẩn là thứ trưởng tử của Khang Vương Dương Việt, lớn hơn Thái tử hai tuổi. Năm đó Dương Tĩnh không quá quan tâm đến việc trong nhà của đệ đệ, khi được Tiêu Thương Hải nhắc nhở mới nhớ đến hắn còn có một thứ trưởng tử, liền để Tiêu Thương Hải rảnh rỗi thì gọi hài tử kia tiến cung nói chuyện, làm bạn với Thái tử và Kiện nhi.
Sau đó đích nữ của Vương thị Thông Sơn được gả cho Dương Việt làm vợ kế, Dương Tĩnh biết được thủ đoạn của vị Vương Quý phi này từ kiếp trước, sợ nàng ta gây bất lợi với thứ trưởng tử của Dương Việt, liền cố ý dặn dò Tiêu Thương Hải một lần.
Tiêu Thương Hải ghi nhớ, liền gọi hài tử kia tiến cung vài lần. Có lẽ vì là thứ xuất, hài tử này ngược lại có chút ổn trọng hữu lễ, Tiêu Thương Hải dần dần có chút thích, năm ngoái liền để hắn tiến cung đọc sách cùng Thái tử. Khang Vương phi Vương thị năm kia đã sinh được trưởng tử, năm ngoái lại sinh thêm một nhi tử, có hai nhi tử bên cạnh, địa vị vững chắc, thấy Dương Cẩn rất được Hoàng hậu yêu thích, ngược lại cũng không gây khó dễ cho thứ trưởng tử này.
Dương Cẩn học võ công nội gia, tự nhiên là thú vị hơn công phu cưỡi ngựa bắn cung mà Sở Tướng quân dạy nhiều, Dương Kiện nhìn mà ghen tị, liền đến năn nỉ Tiêu Thương Hải tìm cho hắn một sư phụ chuyên dạy võ công.
Dương Tĩnh nghe vậy, không khỏi trầm tư trong chốc lát.
Thân là Hoàng tử của Đại Thịnh, thân phận tôn quý, cũng không cần dùng đao thật thương thật mà lên ngựa giết định. Học thuật cưỡi ngựa bắn cung và đao kiếm, cũng chỉ là một môn học mà thân là nam tử nhất định phải học mà thôi. Giống như Dương Tĩnh tắm máu nơi chiến trường, trở thành đế vương của thiên hạ, người được như vậy ngoài Hoàng đế khai quốc ra thì ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn đế vương dù có ngự giá thân chinh, cũng không tự mình ra trận.
Thế nhưng thân phận của Dương Kiện có chút khó xử. Hiện tại Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải đều còn tại thế, tự nhiên có thể bảo vệ hắn. Tương lai cho dù Thái tử kế vị, hắn là đệ đệ cùng mẹ khác cha với Thái tử, địa vị cũng vô cùng thoải mái. Nếu tương lai hắn là kẻ vô tích sự, giống như Khang Vương Dương Việt làm một Vương gia thanh nhàn, tự nhiên sẽ bình an một đời. Nhưng nếu tương lai hắn muốn tạo nên chút thành tựu, thân phận của hắn sẽ trở nên khó xử.
Dương Tĩnh bống dưng phát hiện, đây là thời gian để chọn một con đường cho hài tử này. Hài tử một ngày nào đó sẽ trưởng thành, nếu như không dạy cho nó ban lĩnh để sinh tồn trong xã hội này, tương lai gặp phải ngã rẽ trong cuộc sống, sẽ bị nhầm lạc phương hướng.
Dương Tĩnh trầm giọng nói:
“Chuyện này để ta cẩn thận nghĩ lại.”
Tiêu Thương Hải không ngờ hắn lại thận trọng với chuyện này như vậy, không khỏi hơi sửng sốt, nhưng cũng lập tức hiểu được.
“Ký Nô…”
Y có chút lo lắng mà nhìn hắn.
Dương Tĩnh vỗ vỗ tay y, mỉm cười, nói:
“Đừng lo lắng, trong lòng ta đều hiểu rõ.”
Tiêu Thương Hải hơi mỉm cười, không nói nhiều thêm nữa.
Về vấn đề của Kiện nhi, người thân là cha sinh ra hắn như y ngược lại không có quyền lên tiếng nhất. Mấy năm nay Dương Tĩnh cưng chiều Kiện nhi như thế nào y đều nhìn thấy trong mắt, nguyên nhân chính là vì như vậy, y mới không thể làm thêm việc gì khác cho hài tử này.
Ngày hôm sau Dương Tĩnh gọi Kiện nhi đến trước mặt, hỏi:
“Sao lại đột nhiên muốn học võ? Võ công không thể so với công phu cưỡi ngựa bắn cung, còn phải rất khổ công, luyện nội công càng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được.”
Dương Kiện nói:
“Phụ hoàng, con sẽ chăm chỉ học. Con chịu được khổ.”
Thấy hài tử mới lớn được một chút như thế lại nói mình chịu được khổ, Dương Tĩnh không khỏi bật cười, nói:
“Trước tiên nói xem vì sao con lại đột nhiên muốn học võ? Là vì ghen tị với Dương Cẩn sao?”
Dương Kiện suy nghĩ một chút, có hơi ngập ngừng nói:
“Lúc đầu là có chút ghen tị, tưởng tượng Cẩn ca ca lại lợi hại như thế. Nhưng sau đó con đã hỏi qua Sở Tướng quân. Sở Tướng quân nói học nội công rồi mới học cưỡi ngựa bắn cung đao kiếm, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Con và Thái tử ca ca không giống nhau, tương lai Thái tử ca ca làm Hoàng đế, con sẽ làm Chiếu tướng. Giống như Sở Tướng quân vậy, giúp đỡ phụ hoàng và ca ca mở mang bờ cõi, bảo vệ Đại Thịnh.”
Nói rồi liền vung nắm tay nhỏ lên, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, cực kỳ quyết tâm.
“Đệ làm cách này rất đúng, không uổng công phụ thân đã từng tự mình dạy dỗ đệ vài năm. Chỗ mẫu thân đệ cứ yên tâm, ta sẽ đến nói chuyện. Nhân dịp hiện tại trời còn chưa lạnh, nhanh đi sớm một chút mới đúng.”
Tiêu Tử Thành nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, không ngờ tam ca sẽ dứt khoát đồng ý với mình như vậy. Hắn vui vẻ trong lòng, trên mặt mang theo vài phần thân thiết, cũng nói chuyện với Tiêu Thương Hải nhiều hơn.
Người đã không còn ngăn cách trong lòng, vẻ mặt của Tiêu Thương Hải với đệ đệ này cũng ôn hòa hơn vài phần.
Tiêu Tử Thành thấy tâm tình y không tệ, chần chừ một chút, liếc mắt nhìn cái bụng của y, cuối cùng lắp ba lắp bắp hỏi vấn đề mình tò mò đã lâu:
“Tam ca, cái kia… Nam tử mang thai có cảm giác thế nào?”
Tiêu Thương Hải vuốt ve bụng mình cười hỏi:
“Đệ hỏi cái này làm gì? Lẽ nào sau này còn muốn xuất giá sao? Đại Thịnh hiện nay còn chưa có tiền lệ nam tử xuất giá được làm quan đâu.”
Tiêu Tử Thành đỏ mặt lên, lúng ta lúng túng nói:
“Đệ chỉ là tò mò… Tam ca là một nhân vật như thế, nhưng lại nguyện ý hoài thai sinh con cho bệ hạ, không biết là cảm giác thế nào?”
Tiêu Thương Hải thấy hắn chỉ đơn thuần là tò mò, liền trầm tư trong chốc lát, nói:
“Nam nhân sinh con tự nhiên không phải là cảm giác gì tốt, ta đã chịu tội hai lần, nếu không phải vì bệ hạ, tuyệt sẽ không làm như thế. Nói đi nói lại thì, sinh con dưỡng cái vốn là thiên chức của nữ nhân, nếu không phải vì người mình yêu, lại có nam nhân nào nguyện ý chịu tội này chứ?”
Tiêu Tử Thành nghe xong, có chút đứng ngồi không yên, nói:
“Vậy tam ca chẳng phải là rất khổ cực? Bệ hạ không phải là đã lệnh cho ngự y một ngày mười hai canh giờ phải canh giữ ở nơi này của tam ca sao? Dược liệu bí truyền trong cung có rất nhiều, chẳng lẽ không giúp được gì cho tam ca?”
Tiêu Thương Hải thấy hắn là thật lòng quan tâm đến mình, không khỏi có chút cảm động, cười nói:
“Cũng không có khổ cực đến mức như vậy, thực ra cũng không khác nữ nhân mang thai là bao nhiêu. Vật này là vật còn sống, ở trong cơ thể mình chậm rãi lớn lên, chờ mong nó sớm ngày đi ra, lại không biết sẽ có dáng dấp như thế nào. Có lúc nó động đậy, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ vui mừng.”
Đang nói, Tiêu Thương Hải liền cảm thấy trong bụng bị đẩy một cái, cười vuốt ve, nói:
“Vừa nói xong thì nó liền động đậy, thực sự là một hài tử thích góp vui.”
Tiêu Tử Thành cũng cười, có chút kính nể nhìn bụng của Tiêu Thương Hải.
Buổi tối Dương Tĩnh trở về, Tiêu Thương Hải liền nói ra quyết định của Tiêu Tử Thành, Dương Tĩnh cười nói:
“Không muốn dựa vào ơn huệ của tổ tiên, muốn tự mình trải nghiệm một lần, hiếm có hắn cũng có được chí khí này.”
Tiêu Thương Hải cực kỳ tán thành, nói:
“Đáng tiếc khi đó ta không được trải nghiệm. Nếu không cũng muốn thi thử một lần, chẳng biết có thể trúng được chức Trạng nguyên hay không.”
Dương Tĩnh quan sát toàn thân trên dưới của y một lần, trêu đùa:
“Nếu như ngươi tham gia khoa cử, vào thi đình tuyệt đối không thành vấn đề. Đến lúc đó trẫm nhất định phải điểm ngươi làm Thám hoa.”
Tiêu Thương Hải có chút không vui nói:
“Vì sao lại chỉ là Thám hoa?”
Dương Tĩnh cười mà không nói.
Bởi vì theo Đường chế, Thám hoa lang chính là người phong lưu phóng khoáng, trẻ trung tuấn tú nhất trong đám tiến sĩ. Nếu như là một lão nhân, trên đầu cài bông hoa đỏ tươi đi ra dạo phố, chẳng phải là làm người ta cười chết? Chỉ là lời này không thể nào giải thích, không thể làm gì khác hơn là dùng những lời khác dỗ dành Tiêu Thương Hải một hồi.
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Tiêu Thương Hải lại nghĩ đến một chuyện:
“Ngày hôm nay Kiện nhi đột nhiên chạy đến nói với ta là muốn học võ.”
Dương Tĩnh đáp:
“Nó và Thái tử đều không phải là có thái phó dạy cưỡi ngựa bắn cung sao? Sở Tướng quân dạy không tốt?”
“Này cũng không phải.”
Tiêu Thương Hải cười cười, nói:
“Là mấy ngày hôm trước Dương Cẩn nói chuyện với hai đứa, Khang Vương mời cho hắn một lão sư phụ có công phu nội công dạy hắn học võ, liền bộc lộ khả năng cho Thái tử và Kiện nhi xem. Thái tử thật ra không bận tâm lắm, Kiện nhi lại ghi nhớ, một lòng muốn học. Thế nhưng Sở Tướng quân chỉ dạy hai đứa học cưỡi ngựa bắn cung, những thứ như công phu nội công sẽ không truyền ra ngoài. Kiện nhi biết đạo lý này, liền chạy đến cầu ta.”
Dương Cẩn là thứ trưởng tử của Khang Vương Dương Việt, lớn hơn Thái tử hai tuổi. Năm đó Dương Tĩnh không quá quan tâm đến việc trong nhà của đệ đệ, khi được Tiêu Thương Hải nhắc nhở mới nhớ đến hắn còn có một thứ trưởng tử, liền để Tiêu Thương Hải rảnh rỗi thì gọi hài tử kia tiến cung nói chuyện, làm bạn với Thái tử và Kiện nhi.
Sau đó đích nữ của Vương thị Thông Sơn được gả cho Dương Việt làm vợ kế, Dương Tĩnh biết được thủ đoạn của vị Vương Quý phi này từ kiếp trước, sợ nàng ta gây bất lợi với thứ trưởng tử của Dương Việt, liền cố ý dặn dò Tiêu Thương Hải một lần.
Tiêu Thương Hải ghi nhớ, liền gọi hài tử kia tiến cung vài lần. Có lẽ vì là thứ xuất, hài tử này ngược lại có chút ổn trọng hữu lễ, Tiêu Thương Hải dần dần có chút thích, năm ngoái liền để hắn tiến cung đọc sách cùng Thái tử. Khang Vương phi Vương thị năm kia đã sinh được trưởng tử, năm ngoái lại sinh thêm một nhi tử, có hai nhi tử bên cạnh, địa vị vững chắc, thấy Dương Cẩn rất được Hoàng hậu yêu thích, ngược lại cũng không gây khó dễ cho thứ trưởng tử này.
Dương Cẩn học võ công nội gia, tự nhiên là thú vị hơn công phu cưỡi ngựa bắn cung mà Sở Tướng quân dạy nhiều, Dương Kiện nhìn mà ghen tị, liền đến năn nỉ Tiêu Thương Hải tìm cho hắn một sư phụ chuyên dạy võ công.
Dương Tĩnh nghe vậy, không khỏi trầm tư trong chốc lát.
Thân là Hoàng tử của Đại Thịnh, thân phận tôn quý, cũng không cần dùng đao thật thương thật mà lên ngựa giết định. Học thuật cưỡi ngựa bắn cung và đao kiếm, cũng chỉ là một môn học mà thân là nam tử nhất định phải học mà thôi. Giống như Dương Tĩnh tắm máu nơi chiến trường, trở thành đế vương của thiên hạ, người được như vậy ngoài Hoàng đế khai quốc ra thì ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn đế vương dù có ngự giá thân chinh, cũng không tự mình ra trận.
Thế nhưng thân phận của Dương Kiện có chút khó xử. Hiện tại Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải đều còn tại thế, tự nhiên có thể bảo vệ hắn. Tương lai cho dù Thái tử kế vị, hắn là đệ đệ cùng mẹ khác cha với Thái tử, địa vị cũng vô cùng thoải mái. Nếu tương lai hắn là kẻ vô tích sự, giống như Khang Vương Dương Việt làm một Vương gia thanh nhàn, tự nhiên sẽ bình an một đời. Nhưng nếu tương lai hắn muốn tạo nên chút thành tựu, thân phận của hắn sẽ trở nên khó xử.
Dương Tĩnh bống dưng phát hiện, đây là thời gian để chọn một con đường cho hài tử này. Hài tử một ngày nào đó sẽ trưởng thành, nếu như không dạy cho nó ban lĩnh để sinh tồn trong xã hội này, tương lai gặp phải ngã rẽ trong cuộc sống, sẽ bị nhầm lạc phương hướng.
Dương Tĩnh trầm giọng nói:
“Chuyện này để ta cẩn thận nghĩ lại.”
Tiêu Thương Hải không ngờ hắn lại thận trọng với chuyện này như vậy, không khỏi hơi sửng sốt, nhưng cũng lập tức hiểu được.
“Ký Nô…”
Y có chút lo lắng mà nhìn hắn.
Dương Tĩnh vỗ vỗ tay y, mỉm cười, nói:
“Đừng lo lắng, trong lòng ta đều hiểu rõ.”
Tiêu Thương Hải hơi mỉm cười, không nói nhiều thêm nữa.
Về vấn đề của Kiện nhi, người thân là cha sinh ra hắn như y ngược lại không có quyền lên tiếng nhất. Mấy năm nay Dương Tĩnh cưng chiều Kiện nhi như thế nào y đều nhìn thấy trong mắt, nguyên nhân chính là vì như vậy, y mới không thể làm thêm việc gì khác cho hài tử này.
Ngày hôm sau Dương Tĩnh gọi Kiện nhi đến trước mặt, hỏi:
“Sao lại đột nhiên muốn học võ? Võ công không thể so với công phu cưỡi ngựa bắn cung, còn phải rất khổ công, luyện nội công càng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được.”
Dương Kiện nói:
“Phụ hoàng, con sẽ chăm chỉ học. Con chịu được khổ.”
Thấy hài tử mới lớn được một chút như thế lại nói mình chịu được khổ, Dương Tĩnh không khỏi bật cười, nói:
“Trước tiên nói xem vì sao con lại đột nhiên muốn học võ? Là vì ghen tị với Dương Cẩn sao?”
Dương Kiện suy nghĩ một chút, có hơi ngập ngừng nói:
“Lúc đầu là có chút ghen tị, tưởng tượng Cẩn ca ca lại lợi hại như thế. Nhưng sau đó con đã hỏi qua Sở Tướng quân. Sở Tướng quân nói học nội công rồi mới học cưỡi ngựa bắn cung đao kiếm, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Con và Thái tử ca ca không giống nhau, tương lai Thái tử ca ca làm Hoàng đế, con sẽ làm Chiếu tướng. Giống như Sở Tướng quân vậy, giúp đỡ phụ hoàng và ca ca mở mang bờ cõi, bảo vệ Đại Thịnh.”
Nói rồi liền vung nắm tay nhỏ lên, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, cực kỳ quyết tâm.
Danh sách chương