Ngày hôm sau Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan liền cáo từ Hoàng hậu, Tiêu Thương Hải cũng không giữ lại, để Cấm vệ quân hộ tống bọn họ về.
Dương Tĩnh sau khi hạ triều mới biết được việc này, trở về Phượng Nghi cung liền cười nói với Tiêu Thương Hải:
“Như vậy, ngươi đã yên tâm rồi chứ?”
Tiêu Thương Hải trừng mắt liếc hắn:
“Ngươi đã sớm biết được quyết định của Tiêu gia rồi đi?”
Dương Tĩnh nói:
“Ít nhiều cũng có suy đoán.”
Chính là khi ở Xuân Hoa lâu thì phát hiện ra. Bình thường Tiêu Thương Hải cũng sẽ không làm nũng với mình khi ở trước mặt người khác, làm như thế, nhất định là có mục đích khác. Còn là mục đích gì, Dương Tĩnh mắt sắc như thế sao có thể không đoán ra được? Vì vậy sau đó không đề cập với huynh muội Tiêu thị, trực tiếp tứ hôn cho trưởng nữ của Tiêu Bá Nguyên, cũng không phải là không để ý đến thể diện của người làm cô cô như Tiêu Hiền Lan, mà là đang cảnh cáo Tiêu gia, có một số việc không nên vọng tưởng làm chủ, bằng không Hoàng thượng tự có biện pháp không để lại thể diện cho các ngươi.
Loại sinh vật giống như Hoàng đế, là chí tôn thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh, không cho phép làm trái. Ai khiến Hoàng thượng khó chịu, Hoàng thượng liền khiến ngươi khó chịu cả đời.
Nhưng Dương Tĩnh cũng không quá quyết tuyệt với Tiêu gia, chỉ là chút cảnh cáo nho nhỏ, ngày sau hôn sự của Tiêu Hiền Lan được định, hắn cũng sẽ tự mình tứ hôn, cho Tiêu gia chút mặt mũi.
Trải qua việc này, Tiêu gia hoàn toàn hết hy vọng, không hề đưa thêm con cháu Tiêu thị vào cung, nếu không không chỉ đắc tội Hoàng đế, ngay cả Hoàng hậu là chỗ dựa lớn nhất của Tiêu gia cũng sẽ có tâm xa lánh gia tộc, như vậy thì cái được không đủ bù cho cái mất.
Tiêu Thương Hải tuy rằng đã bỏ đi ý niệm vì gia tộc ở trong đầu, nhưng cũng bị việc này khiến cho đau lòng, tự nhiên không vui vài ngày, còn bất chợt té xỉu.
Dương Tĩnh còn đang thượng triều, nghe được tin tức này không khỏi kinh hãi, vội vã bãi triều chạy về Phượng Nghi cung, thế nhưng lại chiếm được một tin vui.
“Chúc mừng bệ hạ, Hoàng hậu là có hỉ.”
Hoàng Tử Quy cung kính nói.
Dương Tĩnh hoảng hốt một hồi, mới phục hồi tinh thần, không khỏi cực kỳ vui mừng:
“Có thật không?”
Hoàng Tử Quy nói:
“Cực kỳ chính xác. Nhưng Hoàng hậu mới mang thai được hơn nửa tháng, thai khí còn chưa ổn định, mấy ngày này cần nằm trên giường nghỉ ngơi, cẩn thận an thai, đợi qua ba tháng đầu mới ổn thỏa.”
Dương Tĩnh vô cùng lo lắng, vội vã để hắn đi viết phương thuốc, lại cẩn thận hỏi han các mục phải kiêng cữ một hồi, lúc này mới thả hắn đi chuẩn bị thuốc dưỡng thai.
Hắn đi vào tẩm điện, thấy Mặc Hương đang bê chậu nước vòng qua bình phong đi ra, thấy Hoàng đế vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Dương Tĩnh khoát tay, nhẹ giọng nói:
“Hoàng hậu đã tỉnh rồi?”
Mặc Hương nói:
“Vâng. Hoàng hậu vừa rửa mặt bằng nước nóng, lúc này đang nghỉ ngơi.”
“Ừ, ngươi đi xuống được đi. Còn nữa, kêu Ngự thiện phòng chuẩn bị cháo tổ yến cho Hoàng hậu, xong rồi bưng đến đây.”
Dương Tĩnh đi vòng qua bình phong, thấy Tiêu Thương Hải đang hữu khí vô lực nằm nghiêng trên giường, sắc mặt có hơi tái nhợt, vừa rửa mặt xong, tóc cũng tản ra, thái dương có chút ẩm ướt, càng khiến người ta cảm thấy yếu đuối.
Dương Tĩnh rất đau lòng, vài bước chạy đến bên giường, ngồi xuống cầm tay y nói:
“Trên người còn khó chịu sao? Sắc mặt sao lại kém như thế chứ?”
Sắc mặt Tiêu Thương Hải tuy rằng không tốt, nhưng nét mặt lại mang theo ý cười, con ngươi đen láy dịu dàng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Hoàng thượng, ngươi đã biết rồi?”
“Hoàng Tử Quy vừa nói cho trẫm biết.”
Khóe miệng Dương Tĩnh cũng không che giấu nổi ý cười, nắm lấy tay y thật chặt, nói:
“Thương Hải, trong lòng ta thực sự vui vẻ, vẫn là khiến ngươi khổ cực rồi.”
Tiêu Thương Hải đặt tay lên bụng, cười khanh khách nói:
“Khổ cực thì khổ cực, nhưng cũng là cam tâm tình nguyện mà.”
Dương Tĩnh vui mừng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, lại nhớ đến lời của Hoàng Tử Quy, nói:
“Hoàng Tử Quy nói ngươi thai khí bất ổn, mấy ngày nay cần cẩn thận nằm tĩnh dưỡng trên giường. Chuyện hậu cung cứ giao cho Đức phi và Thục tần đi, hai người các nàng cũng ổn thỏa. Thái tử đã vào học, cũng nên sớm chuyển sang Đông cung ở. Kiện nhi cũng nên chuyển đến cung riêng ở đi, mấy ngày nữa trẫm bảo Nội Vụ phủ chuẩn bị…”
Tiêu Thương Hải nghe hắn liên tiếp sắp xếp, không khỏi có chút buồn cười, nói:
“Ngươi cũng quá lo lắng rồi. Việc này đâu phải mấy ngày là có thể làm tốt? Vội vã lăn qua lăn lại như vậy, còn khiến người khác mệt mỏi. Việc ở trong hậu cung cứ giao cho Đức phi và Thục tần, những chuyện khác để qua mấy ngày nữa hãy nói đi.”
Dương Tĩnh vỗ trán, nói:
“Ngươi nói rất đúng, là ta vội đến hồ đồ rồi. Ngươi hiện tại mới mang thai được không lâu, thời gian mang thai không thích hợp động thổ. Đông cung còn cần tu sửa sắp xếp, cũng không phải là chuyện tức thời nửa khắc.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Thái tử và Kiện nhi đều rất ngoan, sẽ không làm ta mệt, ngươi không cần khẩn trương như thế.”
“Còn nói không khẩn trương? Ngươi còn ngất xỉu đấy. Trước đó vài ngày còn cố sức… cái đó, có lẽ là bởi vì vậy nên thai khí mới bất ổn.”
Tiêu Thương Hải nhớ đến mấy ngày trước áp Dương Tĩnh lăn qua lăn lại một đêm, lúc này cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Lúc đó y sợ mình lại lần nữa ‘tinh lực không đủ’, vậy nên đã lén ăn dược thiện tráng dương. Cũng may không phải là thứ thuốc gì, chỉ là phối hợp các món ăn, nhưng miệt mài như vậy, chỉ sợ cũng không tốt với thai nhi.
Cũng bởi vì ngày còn quá ít, vậy nên y cũng không phát hiện ra.
Nhưng y ngược lại nghĩ đến một chuyện, nói:
“Ký Nô, ta gần đây thân thể không tiện, sợ rằng ngươi ở lại cũng không tốt. Bằng không ngươi chuyển về Bàn Long điện?”
Dương Tĩnh nói:
“Đâu cần phải phiền phức như vậy. Thu dọn lại thiên điện đi, ta ở lại ngay cạnh phòng ngươi, có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Khóe miệng Tiêu Thương Hải nhếch lên:
“Ngươi thân là vua một nước, sao có thể ở lại thiên điện chứ.”
Dương Tĩnh cười nói:
“Trẫm thân là vua một nước, đương nhiên muốn nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ở đó, ai dám có ý kiến chứ?”
Tiêu Thương Hải lúc này mới cười, không nói nữa.
Tiêu Thương Hải năm nay vừa tròn ba mươi tư tuổi. Kiếp trước y cũng là lúc này mang thai hài tử, cuối cùng lại thê lương qua đời.
Thời cổ đại sinh đẻ bất lợi, đừng nói nam tử, ngay cả nữ nhân qua ba mươi tuổi, cũng sẽ vô cùng cẩn thận, dứt khoát không để mang thai, tránh khó sinh mà tổn thương thân thể, thậm chí là chết.
Bởi vậy Dương Tĩnh vô cùng khẩn trương với lần mang thai này của Tiêu Thương Hải, lệnh cho ngự y trong Thái y viện lấy Hoàng Tử Quy dẫn đầu, hai người một nhóm, một ngày luân phiên hai nhóm, canh giữ mười hai canh giờ ở Phượng Nghi cung.
Mấy ngày nay Tiêu Thương Hải đều nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, mỗi ngày đều cực kỳ buồn chán. Nằm ở trên giường không được làm gì cả, chỉ có buổi chiều thì Đức phi và Thục tần đến thăm, nói chuyện với y một chút về sự vụ trong ngày, lại nói chuyện phiếm vài câu.
Nhưng chỉ như thế này, Dương Tĩnh đã ngại các nàng quấy rầy Tiêu Thương Hải nghỉ ngơi.
Tiêu Thương Hải vô cùng bất đắc dĩ với việc này.
“Sách không thể xem, sự vụ trong cung cũng không được xử lý, nói chuyện với người khác cũng không cho phép? Tiếp tục như vậy chẳng phải là muốn ta buồn chết?”
“Nào nào nào, đừng có nói cái chữ kia.”
Dương Tĩnh nói:
“Nếu như ngươi thấy tịch mịch, không phải là còn có trẫm ở cùng ngươi sao?”
Tiêu Thương Hải bĩu môi, nói:
“Ngươi không cần vào triều? Không cần xử lý chính vụ à? Cả ngày ở cạnh ta định làm gì? Hơn nữa, ta nhìn ngươi cũng thấy phiền.”
Dương Tĩnh cười ha ha nói:
“Vậy để Vinh nhi và Kiện nhi đến thăm ngươi. Chỉ là hai tiểu tử này đang tuổi bướng bỉnh, ngươi nghìn vạn lần không thể để mình mệt nhọc.”
Tiêu Thương Hải không vui nói:
“Vinh nhi và Kiện nhi đều rất hiểu chuyện, nào có bướng bỉnh? Ta biết ngươi là quan tâm ta, nhưng ta cũng rất hiểu y thuật, tự có chừng mực, ngươi cũng không cần phải dài dòng.”
“Được được được, ta không dài dòng nữa. Ngươi muốn ăn cái gì? Ta bảo Ngự thiện phòng đi làm.”
Tiêu Thương Hải miễn cưỡng nói:
“Không muốn ăn cái gì cả. Mệt mỏi, muốn ngủ một chút, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”
Dương Tĩnh nhìn y nằm xuống ngủ, lúc này mới rời khỏi Phượng Nghi cung, đến Ngự thư phòng.
Dương Tĩnh sau khi hạ triều mới biết được việc này, trở về Phượng Nghi cung liền cười nói với Tiêu Thương Hải:
“Như vậy, ngươi đã yên tâm rồi chứ?”
Tiêu Thương Hải trừng mắt liếc hắn:
“Ngươi đã sớm biết được quyết định của Tiêu gia rồi đi?”
Dương Tĩnh nói:
“Ít nhiều cũng có suy đoán.”
Chính là khi ở Xuân Hoa lâu thì phát hiện ra. Bình thường Tiêu Thương Hải cũng sẽ không làm nũng với mình khi ở trước mặt người khác, làm như thế, nhất định là có mục đích khác. Còn là mục đích gì, Dương Tĩnh mắt sắc như thế sao có thể không đoán ra được? Vì vậy sau đó không đề cập với huynh muội Tiêu thị, trực tiếp tứ hôn cho trưởng nữ của Tiêu Bá Nguyên, cũng không phải là không để ý đến thể diện của người làm cô cô như Tiêu Hiền Lan, mà là đang cảnh cáo Tiêu gia, có một số việc không nên vọng tưởng làm chủ, bằng không Hoàng thượng tự có biện pháp không để lại thể diện cho các ngươi.
Loại sinh vật giống như Hoàng đế, là chí tôn thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh, không cho phép làm trái. Ai khiến Hoàng thượng khó chịu, Hoàng thượng liền khiến ngươi khó chịu cả đời.
Nhưng Dương Tĩnh cũng không quá quyết tuyệt với Tiêu gia, chỉ là chút cảnh cáo nho nhỏ, ngày sau hôn sự của Tiêu Hiền Lan được định, hắn cũng sẽ tự mình tứ hôn, cho Tiêu gia chút mặt mũi.
Trải qua việc này, Tiêu gia hoàn toàn hết hy vọng, không hề đưa thêm con cháu Tiêu thị vào cung, nếu không không chỉ đắc tội Hoàng đế, ngay cả Hoàng hậu là chỗ dựa lớn nhất của Tiêu gia cũng sẽ có tâm xa lánh gia tộc, như vậy thì cái được không đủ bù cho cái mất.
Tiêu Thương Hải tuy rằng đã bỏ đi ý niệm vì gia tộc ở trong đầu, nhưng cũng bị việc này khiến cho đau lòng, tự nhiên không vui vài ngày, còn bất chợt té xỉu.
Dương Tĩnh còn đang thượng triều, nghe được tin tức này không khỏi kinh hãi, vội vã bãi triều chạy về Phượng Nghi cung, thế nhưng lại chiếm được một tin vui.
“Chúc mừng bệ hạ, Hoàng hậu là có hỉ.”
Hoàng Tử Quy cung kính nói.
Dương Tĩnh hoảng hốt một hồi, mới phục hồi tinh thần, không khỏi cực kỳ vui mừng:
“Có thật không?”
Hoàng Tử Quy nói:
“Cực kỳ chính xác. Nhưng Hoàng hậu mới mang thai được hơn nửa tháng, thai khí còn chưa ổn định, mấy ngày này cần nằm trên giường nghỉ ngơi, cẩn thận an thai, đợi qua ba tháng đầu mới ổn thỏa.”
Dương Tĩnh vô cùng lo lắng, vội vã để hắn đi viết phương thuốc, lại cẩn thận hỏi han các mục phải kiêng cữ một hồi, lúc này mới thả hắn đi chuẩn bị thuốc dưỡng thai.
Hắn đi vào tẩm điện, thấy Mặc Hương đang bê chậu nước vòng qua bình phong đi ra, thấy Hoàng đế vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Dương Tĩnh khoát tay, nhẹ giọng nói:
“Hoàng hậu đã tỉnh rồi?”
Mặc Hương nói:
“Vâng. Hoàng hậu vừa rửa mặt bằng nước nóng, lúc này đang nghỉ ngơi.”
“Ừ, ngươi đi xuống được đi. Còn nữa, kêu Ngự thiện phòng chuẩn bị cháo tổ yến cho Hoàng hậu, xong rồi bưng đến đây.”
Dương Tĩnh đi vòng qua bình phong, thấy Tiêu Thương Hải đang hữu khí vô lực nằm nghiêng trên giường, sắc mặt có hơi tái nhợt, vừa rửa mặt xong, tóc cũng tản ra, thái dương có chút ẩm ướt, càng khiến người ta cảm thấy yếu đuối.
Dương Tĩnh rất đau lòng, vài bước chạy đến bên giường, ngồi xuống cầm tay y nói:
“Trên người còn khó chịu sao? Sắc mặt sao lại kém như thế chứ?”
Sắc mặt Tiêu Thương Hải tuy rằng không tốt, nhưng nét mặt lại mang theo ý cười, con ngươi đen láy dịu dàng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Hoàng thượng, ngươi đã biết rồi?”
“Hoàng Tử Quy vừa nói cho trẫm biết.”
Khóe miệng Dương Tĩnh cũng không che giấu nổi ý cười, nắm lấy tay y thật chặt, nói:
“Thương Hải, trong lòng ta thực sự vui vẻ, vẫn là khiến ngươi khổ cực rồi.”
Tiêu Thương Hải đặt tay lên bụng, cười khanh khách nói:
“Khổ cực thì khổ cực, nhưng cũng là cam tâm tình nguyện mà.”
Dương Tĩnh vui mừng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, lại nhớ đến lời của Hoàng Tử Quy, nói:
“Hoàng Tử Quy nói ngươi thai khí bất ổn, mấy ngày nay cần cẩn thận nằm tĩnh dưỡng trên giường. Chuyện hậu cung cứ giao cho Đức phi và Thục tần đi, hai người các nàng cũng ổn thỏa. Thái tử đã vào học, cũng nên sớm chuyển sang Đông cung ở. Kiện nhi cũng nên chuyển đến cung riêng ở đi, mấy ngày nữa trẫm bảo Nội Vụ phủ chuẩn bị…”
Tiêu Thương Hải nghe hắn liên tiếp sắp xếp, không khỏi có chút buồn cười, nói:
“Ngươi cũng quá lo lắng rồi. Việc này đâu phải mấy ngày là có thể làm tốt? Vội vã lăn qua lăn lại như vậy, còn khiến người khác mệt mỏi. Việc ở trong hậu cung cứ giao cho Đức phi và Thục tần, những chuyện khác để qua mấy ngày nữa hãy nói đi.”
Dương Tĩnh vỗ trán, nói:
“Ngươi nói rất đúng, là ta vội đến hồ đồ rồi. Ngươi hiện tại mới mang thai được không lâu, thời gian mang thai không thích hợp động thổ. Đông cung còn cần tu sửa sắp xếp, cũng không phải là chuyện tức thời nửa khắc.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Thái tử và Kiện nhi đều rất ngoan, sẽ không làm ta mệt, ngươi không cần khẩn trương như thế.”
“Còn nói không khẩn trương? Ngươi còn ngất xỉu đấy. Trước đó vài ngày còn cố sức… cái đó, có lẽ là bởi vì vậy nên thai khí mới bất ổn.”
Tiêu Thương Hải nhớ đến mấy ngày trước áp Dương Tĩnh lăn qua lăn lại một đêm, lúc này cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Lúc đó y sợ mình lại lần nữa ‘tinh lực không đủ’, vậy nên đã lén ăn dược thiện tráng dương. Cũng may không phải là thứ thuốc gì, chỉ là phối hợp các món ăn, nhưng miệt mài như vậy, chỉ sợ cũng không tốt với thai nhi.
Cũng bởi vì ngày còn quá ít, vậy nên y cũng không phát hiện ra.
Nhưng y ngược lại nghĩ đến một chuyện, nói:
“Ký Nô, ta gần đây thân thể không tiện, sợ rằng ngươi ở lại cũng không tốt. Bằng không ngươi chuyển về Bàn Long điện?”
Dương Tĩnh nói:
“Đâu cần phải phiền phức như vậy. Thu dọn lại thiên điện đi, ta ở lại ngay cạnh phòng ngươi, có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Khóe miệng Tiêu Thương Hải nhếch lên:
“Ngươi thân là vua một nước, sao có thể ở lại thiên điện chứ.”
Dương Tĩnh cười nói:
“Trẫm thân là vua một nước, đương nhiên muốn nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ở đó, ai dám có ý kiến chứ?”
Tiêu Thương Hải lúc này mới cười, không nói nữa.
Tiêu Thương Hải năm nay vừa tròn ba mươi tư tuổi. Kiếp trước y cũng là lúc này mang thai hài tử, cuối cùng lại thê lương qua đời.
Thời cổ đại sinh đẻ bất lợi, đừng nói nam tử, ngay cả nữ nhân qua ba mươi tuổi, cũng sẽ vô cùng cẩn thận, dứt khoát không để mang thai, tránh khó sinh mà tổn thương thân thể, thậm chí là chết.
Bởi vậy Dương Tĩnh vô cùng khẩn trương với lần mang thai này của Tiêu Thương Hải, lệnh cho ngự y trong Thái y viện lấy Hoàng Tử Quy dẫn đầu, hai người một nhóm, một ngày luân phiên hai nhóm, canh giữ mười hai canh giờ ở Phượng Nghi cung.
Mấy ngày nay Tiêu Thương Hải đều nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, mỗi ngày đều cực kỳ buồn chán. Nằm ở trên giường không được làm gì cả, chỉ có buổi chiều thì Đức phi và Thục tần đến thăm, nói chuyện với y một chút về sự vụ trong ngày, lại nói chuyện phiếm vài câu.
Nhưng chỉ như thế này, Dương Tĩnh đã ngại các nàng quấy rầy Tiêu Thương Hải nghỉ ngơi.
Tiêu Thương Hải vô cùng bất đắc dĩ với việc này.
“Sách không thể xem, sự vụ trong cung cũng không được xử lý, nói chuyện với người khác cũng không cho phép? Tiếp tục như vậy chẳng phải là muốn ta buồn chết?”
“Nào nào nào, đừng có nói cái chữ kia.”
Dương Tĩnh nói:
“Nếu như ngươi thấy tịch mịch, không phải là còn có trẫm ở cùng ngươi sao?”
Tiêu Thương Hải bĩu môi, nói:
“Ngươi không cần vào triều? Không cần xử lý chính vụ à? Cả ngày ở cạnh ta định làm gì? Hơn nữa, ta nhìn ngươi cũng thấy phiền.”
Dương Tĩnh cười ha ha nói:
“Vậy để Vinh nhi và Kiện nhi đến thăm ngươi. Chỉ là hai tiểu tử này đang tuổi bướng bỉnh, ngươi nghìn vạn lần không thể để mình mệt nhọc.”
Tiêu Thương Hải không vui nói:
“Vinh nhi và Kiện nhi đều rất hiểu chuyện, nào có bướng bỉnh? Ta biết ngươi là quan tâm ta, nhưng ta cũng rất hiểu y thuật, tự có chừng mực, ngươi cũng không cần phải dài dòng.”
“Được được được, ta không dài dòng nữa. Ngươi muốn ăn cái gì? Ta bảo Ngự thiện phòng đi làm.”
Tiêu Thương Hải miễn cưỡng nói:
“Không muốn ăn cái gì cả. Mệt mỏi, muốn ngủ một chút, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”
Dương Tĩnh nhìn y nằm xuống ngủ, lúc này mới rời khỏi Phượng Nghi cung, đến Ngự thư phòng.
Danh sách chương