“Đi họp muộn, lúc đang họp thì ngủ gật, còn thất thần, đúng không?”

Lư Tỉnh Trần cúi thấp đầu, gương mặt đầy khổ sở, không dám hé răng.

Lư Tỉnh Thế ngồi ở phía đối diện, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh:

“Anh đang nói chuyện với em đấy, em điếc sao? Ngẩng đầu! Nhìn anh!”

Lư Tỉnh Trần bị anh trai anh quát đến phát run, ngẩng đầu lên.

“Anh…”

Lư Tỉnh Thế nghiến răng nói:

“Em muốn anh phải nói em đến thế nào nữa! Em cũng đã hai mươi sáu rồi, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học Harvard, sao cứ không biết tốt xấu như thế! Công việc ở công ty em thật sự không hiểu sao? Hay chỉ là không muốn để tâm? Hử?”

“Không có….Em có làm việc mà.”

“Em làm việc gì!? Mỗi ngày mười hai giờ trưa mới đến công ty, buổi chiều bốn giờ đã mất dạng, em đi làm cái gì! Lần trước Lưu Trình muốn em phê duyệt tài liệu, em ném lên bàn bỏ quên một tuần, nếu không phải Mark tìm được anh ở đây, suýt nữa thì đã bị bỏ lỡ một hạng mục lớn!”

Lư Tỉnh Trần bĩu môi, thấp giọng nói:

“Dù có bị lỡ thật, cứ đền thật nhiều tiền là được chứ gì? Chúng ta còn ngại tiền không đủ nhiều sao.”

“Em câm miệng!”

Lư Tỉnh Thế nổi điên:

“Kiếm tiền là việc nhỏ, anh là muốn em làm việc! Con mẹ nó em còn dám tranh luận, xem anh có đánh chết em không!”

Lư Tỉnh Trần đã quen với lối ăn nói thô bạo cùng hình tượng bạo lực của ông anh anh, trong lòng cũng buồn bực, gân cổ lên cãi:

“Anh đánh đi, đánh rồi em liền mách mẹ cho xem.”

“Nhóc con chết tiệt, còn dám chơi xấu anh sao!”

“Hừ, đừng cho là em đánh không lại anh.”

“Còn dám tranh luận! Hử?”

Lư Tỉnh Thế quả thực là sẽ không đánh anh. Thực ra từ nhỏ đến lớn, anh ta vô cùng yêu thương cậu em trai này. Chỉ bởi vì hai người kém nhau không ít tuổi, ở nước Mỹ cũng quan tâm đến anh không ít, liền có loại cảm giác anh cả thay cha.

Không có cách nào. Ai kêu cha anh cưng chiều con trai út quá làm chi. Anh em hai người từ nhỏ đã hưởng nền giáo dục khác hẳn nhau.

Ví dụ như cha mẹ anh giao cho hai cậu con trai việc gì đó, sẽ nói với con trai lớn: “Nhớ chăm sóc em trai cẩn thận. Đừng để nó chạy loạn, đừng để ai bắt nạt em. Có việc gì thì con đi làm.” Còn chắc chắn sẽ nói với con trai út là: “Phải nghe lời anh nói. Đừng một mình chạy loạn, đi theo anh. Muốn ăn cái gì thì ăn, muốn làm cái gì thì làm.”

Cứ kéo dài như vậy, anh em hai người được ‘phân công’ khác nhau, tự nhiên cũng hình thành tính cách khác nhau.

Thực ra trong hai bọn họ, Lư Tỉnh Thế lớn lên giống mẹ, ngũ quan đẹp đẽ, gương mặt thanh tú, có thể được xưng là một người đàn ông đẹp. Nhưng đầu óc bình tĩnh, mạnh mẽ độc đoán, tác phong vô cùng dứt khoát, tính cách có thể nói là lạnh lùng thâm trầm, thường khiến người khác bỏ qua vẻ ngoài của anh ta.

Lư Tỉnh Trần thì lại là kết hợp của cả cha và mẹ, thuộc loại anh tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời, khi phóng túng thì trông mười phần nam tính. Hơn nữa nằm dưới sự bảo vệ của cha mẹ và anh trai một thời gian dài, hình thành nên loại tính cách nhị thế tổ không để ý đến thứ gì cả, việc gì cũng lười biếng, nhưng giơ tay nhấc chân đều có quý khí trời sinh cùng với sự cao nhã được gia đình dạy dỗ từ nhỏ, lại lắm tiền nhiều của, bất kể là với nam hay nữ đều có sức quyến rũ vô cùng lớn.

Lư Tỉnh Thế hung hăng mắng Lư Tỉnh Trần hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy em trai cúi đầu cũng không biết là có nghe vào không, nhưng thời gian quý giá, không có thì giờ để lằng nhằng với anh nữa.

“Dựa vào chuyên ngành em học trước đây thì không thể để phí hoài được. Suốt ngày ở tổng công ty cũng không hay, cũng phải để em làm được cái gì đó. Hai công ty Thành Minh và Anh Thiên, em chọn một nơi rồi đến đó làm CEO[1]đi.”

“Đừng mà!”

Lư Tỉnh Trần bi ai kêu lên một tiếng. Anh còn chưa chơi đã mà. Đi làm giám đốc điều hành, mỗi ngày phải họp, nghe báo cáo, phê văn kiện, xem bản báo cáo của tài vụ, chẳng phải là muốn anh chết sao? “Đừng cái gì mà đừng! Tập đoàn lớn như thế, công ty trực thuộc nhiều như vậy, em một cái cũng không quản lý, muốn anh trai em mệt chết sao?”

Lư Tỉnh Thế trừng mắt, khí thế bức người.

Anh không phải là cuồng công việc sao.

Lư Tỉnh Trần nói thầm trong lòng.

Anh em hai người tính cách lệch pha nhau, nhưng Lư Tỉnh Trần vô cùng tôn trọng anh trai mình. Hơn nữa hiện tại cha cơ bản đã tiến vào trạng thái nửa về hưu, công ty cùng nhà máy đại thể đều do anh trai anh quản lý một mình.

Trước đây nhà họ Lư lập nghiệp từ công việc đóng thuyền, sau đó phấn đấu không ngừng trên chiến trường chế tạo ô tô. Nhưng vài chục năm gần đây, lại chuyển sang làm bất động sản cùng ngành giải trí. Tập đoàn không ngừng mở rộng, chuyện phải làm cũng ngày càng nhiều, năng lực của Lư Tỉnh Thế dù có mạnh thế nào, cũng khó tránh khỏi có lòng mà không đủ sức.

Lư Tỉnh Trần suy nghĩ một lát, nói:

“Anh, em đến Anh Thiên.”

Anh Thiên là công ty điện ảnh và truyền hình mười hai năm trước anh trai anh ở Mỹ đầu tư sáng lập ra, sau đó tiến quân vào trong nước, hiện tại quy mô rất lớn. Thành Minh lại chuyên về bất động sản. Xét ra thì tình hình hiện nay của bất động sản khá phức tạp, Lư Tỉnh Trần không muốn nhúng tay vào lĩnh vực mình không được chuẩn bị nhiều từtrước lắm.

Lư Tỉnh Thế nhìn anh một cái, nói:

“Em đừng có tơ tưởng đến mấy ngôi sao nhỏ trong công ty đấy.”

Lư Tỉnh Trần bĩu môi, nói:

“Em sẽ không làm loạn. Lúc làm việc sẽ không nói chuyện yêu đương đã được chưa?”

Lư Tỉnh Thế cười lạnh lùng, nói:

“Yêu đương trong lúc làm việc anh không phản đối. Nếu em muốn đi Anh Thiên thì cứ đi, anh sẽ để cho em làm. Đây là khảo nghiệm đối với em. Nếu em làm không tốt….”

Anh ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống em trai đang ngồi trên sofa, chậm rãi nói:

“Thì cứ triệt để làm một nhị thế tổ đi, thực tế thì anh cùng cha mẹ vẫn có thể nuôi nổi em.”

Ngữ khí coi thường như thế này, nhất thời khơi lên lửa giận của Lư Tỉnh Trần. Nhưng anh cũng không tức giận, chỉ đứng lên nhìn thẳng Lư Tỉnh Thế, nói:

“Anh, em sẽ làm tốt.”

Lư Tỉnh Thế có chút ngoài ý muốn. Anh rõ ràng vừa nhìn thấy lửa giận vì bị coi khinh ở trong mắt Lư Tỉnh Trần, lại không ngờ rằng em anh lại có thể nén giận được.”

“Được, vậy giao cho em.”

Bàn bạc với anh trai xong, không biết là do quá mệt mỏi, hay là vì ngủ gật trong cuộc họp lúc chiều bị khí lạnh quấn quanh, đầu Lư Tỉnh Trần có hơi choáng váng, không được thoải mái, cũng không đi ra ngoài xã giao, quay về nhà sớm.

Bác Trần hầm cho anh một bát canh gừng theo phương pháp Đông y bí truyền. Anh bịt mũi uống hết canh, mười giờ đã lên giường ngủ.

Nhưng sinh vật được hình thành thói quen suốt một năm như anh không phải có thể thay đổi trong một thoáng, nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, cuối cùng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Chính là cảnh trong mơ kia.

Trong mơ anh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước chân vừa nhanh vừa vội, mọi người bị bỏ rơi lại đằng sau.

Anh đi vào một nơi được dựng lên giống như trướng bồng, người ở bên trong đều quỳ rạp trên mặt đất, xung quanh còn có mấy binh sĩ đang đứng.

Trên mặt đất có dựng một tấm bình phong rất lớn, đằng trước có một người nằm vắt ngang, ngực cắm một thanh kiếm.

Anh dường như hơi kinh ngạc một chút, trừng mắt nhìn người không biết là còn sống hay đã chết kia, trong lòng tuôn ra hận ý ngập trời.

Sau đó anh nhanh chóng ngẩng đầu, đằng sau bình phong có một chiếc giường lộng lẫy, hoa văn điêu khắc tinh xảo, cổ kính, phía trên còn buông màn.

Trước giường có một người đang đứng thẳng, mặc áo dài màu trắng của người Hồ, bên hông có thắt đai lưng bằng vàng, phía trên còn được khảm các loại bảo thạch.

Đai lưng kia tuy rằng rất đẹp, nhưng dường như lại không thể thắt vừa vòng eo nhỏ nhắn, gầy yếu đến không thể chịu nổi của người kia.

Anh nhìn thẳng người nọ, trong lòng đau đớn.

Loại đau đớn này, khiến anh muốn giết người, muốn gào thét….muốn túm lấy người kia ôm chặt vào trong lòng.

Lư Tỉnh Trần vì cảnh trong mơ mà cuộn mình, lông mày nhíu lại, hai tay siết chặt lấy áo ngủ trước ngực.

Chú:

[1]CEO (viết tắt của Chief Excutive Officer): là tổng giám đốc, hay còn gọi là giám đốc điều hành, điều hành toàn bộ mọi hoạt động của công ty theo các chính sách của Hội đồng quản trị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện