Dương Tĩnh cười nói:

“Mẫu hậu nói phải. Bất quá việc lớn như tuyển tú, rất nhiều người đều bắt đầu chuẩn bị từ mấy tháng trước, huống chi còn một số nhóm thần tử ở những nơi bên ngoài, bọn họ đưa nữ nhi vào kinh cũng cần có thời gian. Hiện tại đang là giữa hè, cho dù Lễ Bộ đưa thư, khiến cho những cô nương như hoa này giữa mùa hè nóng bức chạy vào kinh, sợ rằng cũng không thích hợp. Chờ các nàng đến rồi, cũng vào thu, còn phải chuẩn bị đủ loại công việc, sợ rằng thời gian cũng không kịp.”

Hắn vừa nói vừa trộm nhìn sắc mặt Thái hậu, thấy Thái hậu dường như không hờn giận, liền nói tiếp:

“Chỉ là mẫu hậu đã có tâm tư này, không bằng để nhi tử hạ chỉ, sang năm sẽ tuyển tú. Hiện tại thông báo xuống dưới, đến đầu mùa xuân sang năm, cũng có thời gian mấy tháng, những người muốn chọn cũng chờ được. Ngược lại có đủ thời gian chuẩn bị, sẽ không hoang mang rối loạn làm mất thể thống.”

Miệng lưỡi hắn khéo léo, cuối cùng cũng khiến Thái hậu bỏ đi được ý niệm tuyển tú vào mùa thu trong đầu, chỉ là cũng hứa hẹn sẽ tuyển tú vào đầu mùa xuân năm sau.

Dùng xong ngọ thiện, mọi người đều xin cáo lui.

Hiền phi cùng một vài phi tần trong lòng tự nhiên sẽ không vui vẻ. Vốn đã người nhiều phúc ít, hôm nay lại muốn có thêm nhiều người mới tuổi trẻ, hấp dẫn hơn nhiều đến cướp. Hơn nữa Thái hậu còn có ý định tuyển nam phi vào cung cho Hoàng thượng, chỉ sợ thời gian tới sẽ càng khó khăn hơn.

Bất quá với những tần phi vốn không được sủng hạnh sâu đậm, ngược lại cũng không quá để ý.

Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải quay về Phượng Nghi cung.

Sắc mặt Tiêu Thương Hải như thường, vẫn giống như lúc trước giúp hắn thay đổi thường phục, liền phất tay để cung nhân lui ra.

Trong cung của y, ngoại trừ hai nhi tử cùng mấy ma ma và vú em bên cạnh, người hầu hạ bên người phần lớn là thái giám, chỉ có hai đại cung nữ, một người tên Mặc Hương, một người tên Nhiễm Hương. Mặc Hương là y hồi cung năm ngoái mới chọn vào, Nhiễm Hương là ba năm trước đây Tiêu phun nhân đưa từ Giang Nam vào, trước kia vẫn theo Tiêu Uyển Nương, sau này khi Tiêu Thương Hải hồi cung, Tiêu Uyển Nương liền đưa Nhiễm Hương về lại bên người y, thay thế vị trí đại cung nữ trước đây của mình.

Tiêu Thương Hải nhìn bọn họ lui ra, nói với Mặc Hương và Nhiễm Hương:

“Các ngươi đi xem Thái tử và nhị Hoàng tử. Chờ bọn chúng ngủ trưa dậy thì ôm đến đây.”

Hai người nhận lệnh, lui ra.

Dương Tĩnh biết y là có chuyện muốn nói, liền nói:

“Việc ngày hôm nay đến bất chợt, ta nhận được tin tức vội vã chạy qua, bất quá cũng không thể làm trái tâm ý của mẫu hậu được.”

Hắn nhớ kỹ kiếp trước vào lúc này, Tiêu Thương Hải còn lưu lạc trên thảo nguyên, mình thì chưa gượng dậy nổi, Thái hậu quả thực có bù lại một lần tuyển tú. Vương Quý phi chính là nhập cung vào lúc đó.

Tiêu Thương Hải thản nhiên nói:

“Ba năm tuyển một lần, vốn chính là quy củ của triều đình, ta cũng không có ý định làm trái.”

Dương Tĩnh khô khan mỉm cười một chút.

Tròng mắt của Tiêu Thương Hải đột nhiên hơi chuyển, khóe môi hồng nhạt cong lên, con ngươi đen láy tràn đầy tính toán, cười như không cười nói:

“Chỉ là trong lòng không thoải mái, đêm nay liền phiền Hoàng thượng hầu hạ rồi.”

Dương Tĩnh đỡ trán.

Hắn biết mà.

Khi Đại Thịnh vào năm thứ bamở tuyển tú lần đầu tiên, trong lòng Tiêu Thương Hải không thoải mái, trong lòng mình cũng có chút thẹn, liền bị y xoay người đè ép một tháng, vào triều khỏi cần nói có bao nhiêu thống khổ, mông ngồi cũng không ngồi được.

“Thương Hải, việc này… Việc này cũng không phải chủ ý của trẫm. Ngươi xem… ngươi xem…”

Tiêu Thương Hải hừ lạnh một tiếng, tay áo dài phất lên, nghiêng người nằm lên tháp mỹ nhân, vòng eo mảnh khảnh lộ ra một đường cong lưu sướng xinh đẹp.

“Không muốn thì thôi. Thần cũng không dám mạo phạm Hoàng thượng.”

Dương Tĩnh vội vàng đi qua, cẩn thận nịnh nọt nói:

“Trẫm nào có không muốn a. Chỉ là ngươi xem, trẫm mỗi ngày còn phải vào triều mà, ngồi trên ấy vài canh giờ, cái này…”

Tiêu Thương Hải thuận tay cầm lấy quyển sách hôm trước còn chưa xem xong, quay người đi nói:

“Đúng vậy. Thần không cần vào triều, mỗi ngày gần như đều nằm trên giường, đâu có khổ cực giống như Hoàng thượng.”

Dương Tĩnh cắn răng, nói:

“Được. Nếu như ngươi muốn, trẫm thực ra cũng sẽ nguyện ý.”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tiêu Thương Hải liếc nhìn về phía hắn:

“Hoàng thượng nói lời này là thật lòng sao?”

Dương Tĩnh trịnh trọng gật đầu:

“Tuyệt không nói dối!”

Tiêu Thương Hải lúc này mới nhoẻn miệng cười, nói:

“Vậy đêm nay đành để Hoàng thượng khổ cực rồi.”

Dương Tĩnh đáp lại bằng một nụ cười vặn vẹo.

Ai, làm Hoàng đế khó, làm Hoàng đế cưới một lão bà nam càng khó a! Buổi tối Tiêu Thương Hải đã sớm tắm rửa xong, khoanh chân ngồi ở trên giường, vuốt phẳng tấm chăn mềm mại dưới lòng bàn tay khoái trá chờ đợi.

Dương Tĩnh chậm chạp tắm rửa xong, mái tóc ướt sũng xõa ra, giống như dê con chuẩn bị bị mổ thịt, từng bước chậm rãi đi đến bên giường.

Tiêu Thương Hải vẫy tay:

“Mau đến. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a.”

Dương Tĩnh nói:

“Ai nha, đột nhiên nhớ tới còn có mấy quyển tấu chương chưa xem, ta…”

Tiêu Thương Hải chậm rãi nhìn bàn tay trắng nõn của mình, nhẹ giọng nói:

“Tuyển tú a, chẳng biết có bao nhiêu mỹ nhân đây. Ta thích nhất là loại mỹ nữ của Giang Nam, xinh xắn lạnh lợi, dáng điệu mềm mại, da tuyết…”

Dương Tĩnh nhảy qua, một phen ấn y xuống chiếc giường mềm mại, cắn răng nói:

“Ngươi sớm đã là người của ta, còn muốn nữ nhân cái gì!”

Tiêu Thương Hải hừ một tiếng, vòng eo lắc một cái, ngược lại áp đảo Dương Tĩnh, cúi người xuống nói:

“Hoàng thượng diễm phúc tề thiên, còn không cho ta ghen tuông một chút sao?”

Dương Tĩnh nói:

“Được được được. Đêm nay đều tùy ngươi.”

Tiêu Thương Hải lúc này mới mỉm cười.

Y cười rộ lên vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen linh động xinh đẹp sáng rực giống như bảo thạch, bờ môi hồng nhạt cong cong, chiếc cằm thon dài xinh đẹp cân đối.

Y đưa tay vuốt ve gương mặt Dương Tĩnh. Dương Tĩnh bảo dưỡng vô cùng tốt, tuy rằng lúc trước từng chinh chiến, nhưng da thịt trơn mềm khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, lông mày rậm nghiêng nghiêng, đôi mắt trừng lên rất có khí thế. Cằm cũng không để lại râu, phía trên có vài chấm xanh đen, nhìn qua rất có khí khái nam nhi.

Tiêu Thương Hải thôn lên môi hắn, đẩy vạt áo của hắn ra, cúi đầu bắt đầu hoạt động môi lưỡi trước ngực hắn.

Loại việc này trước đây đều là Dương Tĩnh làm, hiện tại đảo lại, không khỏi có chút không thoải mái.

Luận về kinh nghiệm, mười người Tiêu Thương Hải cũng không thể so sánh với Dương Tĩnh đã luân hồi mười thế, nhưng y dù sao cũng là một nam nhân, xuất thân từ tộc lớn Tiêu thị, có cái gì mà chưa từng kiến thức qua? Huống chi năm đó tình ái sâu đậm với Dương Tĩnh thì, cũng đã từng ở phía trên, thực có nghiên cứu qua vài lần.

Tiêu Thương Hải ở bên tai hắn nói:

“Còn nhớ rõ năm đó chúng ta ở Long Tuyền tự dùng tư thế kia không? Ta vẫn muốn thử ở trên người ngươi một lần.”

Dương Tĩnh biến sắc, cứng giọng nói:

“Không được.”

Mắt Tiêu Thương Hải nhẹo lại:

“Sao vậy? Dùng được ở trên người ta, không muốn ta dùng ngược lại? Vậy nếu không dùng tư thế mấy ngày hôm trước ngươi nghiên cứu ra cũng được. Ta thấy cũng được, chắc chắn Hoàng thượng cũng sẽ thích.”

Dương Tĩnh run giọng nói:

“Thân thể ta không mềm mại giống như ngươi. Thương Hải ngoan, ngươi tập võ quanh năm, ta không chịu đựng nổi.”

Khoảng thời gian trước Tiêu Thương Hải đặc biện thuận theo, hắn liền tìm mấy bức đông cung đồ trong cung đến, kết hợp với kinh nghiệm đời trước, nghiên cứu ra mấy tư thế mới, muốn thật sảng khoái một phen. Ai ngờ lúc đầu làm như vậy đến hôm nay lại tới lượt mình chịu hậu quả xấu.

Tiêu Thương Hải nhu tình như nước nói:

“Hoàng thượng yên tâm, thần sẽ cẩn thận mà.”

Nói xong không bàn cãi nữa, bắt đầu đè ép
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện