Tiêu Uyển Nương vẻ mặt sợ hãi nói:

“Tỳ thiếp cũng không phải có ý đó, chỉ là ở rất gần đây, nên cũng thuận tiện hơn.”

Trương Hiền phi mất tự nhiên khóe miệng giật nhẹ, liếc mắt nhìn Hoàng hậu, cười nói với Tiêu Uyển Nương:

“Nhìn bộ dáng này của Thục Quý nhân, người không biết còn tưởng ta sẽ ăn thịt ngươi đâu. Ha ha, nhanh đừng như vậy, tất cả mọi người đều là thoải mái tâm sự, Thục Quý nhân cũng quá cẩn trọng rồi.”

Tiêu Uyển Nương cúi đầu.

Cẩn Quý tần mỉm cười với nàng:

“Đúng vậy. Muội muội không cần khẩn trương, Hiền phi là một người rộng lượng, sao lại bởi vì… chút việc nhỏ này mà lại không được tự nhiên chứ? Hơn nữa, Hoàng hậu cũng sẽ không để ý ai đến trước ai đến sau. Hoàng hậu, có đúng hay không?”

Tiêu Thương Hải cầm chén trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói:

“Ta đây nghe vào cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Bình thường cũng không chú ý mọi người ai đến sớm ai đến muộn, chút việc nhỏ ấy đâu là gì chứ?”

Nói xong liền cười cười với Trương Hiền phi, nói:

“Hiền phi hôm nay cũng đến, ta thật là có chút ngoài ý muốn. Thân thể ngươi đã khá hơn chút nào chưa? Trước đó vài ngày ngươi vẫn còn khó chịu mà, đi xa như thế để thỉnh an ta, lại còn phải đến chỗ Thái hậu, cũng mệt chết rồi. Nếu không sau này ngươi cứ trực tiếp đến chỗ của Thái hậu đi, ta ở đây cũng không cần có lòng đến.”

Y nhẹ nhàng nhấn mạnh thêm hai chữ ‘có lòng’.

Trương Hiền phi dừng lại một chút, cười nói:

“Xem lời này của Hoàng hậu này. Thỉnh an ngài là bổn phận của đám phi tử chúng thiếp, cũng là quy củ trong cung. Trước đó vài ngày có chút chứng hư, ngự y nói không nên mệt nhọc nhiều, lúc ấy mới có chút lười biếng. Cũng may Hoàng hậu ngài luôn là một người rộng lượng, không tính toán với thiếp thân. Hiện tại thân thể thiếp thân đã khỏe, sao có thể quên đi quy củ chứ? Này không bằng cứ đến sớm một chút.”

Thực ra đây là Thái hậu nói nàng.

Thái hậu vốn là nói:

“Mặc kệ trong lòng ngươi không thoải mái như thế nào, y vẫn là Hoàng hậu trong cung này. Ngươi là phi tử, đến thỉnh an Hoàng hậu là đương nhiên. Ngươi ỷ vào được ta sủng ái không đi thỉnh an Hoàng hậu, một lần hai lần cũng thôi, lâu dài về sau há không bị để ý? Ngươi xem Hoàng thượng vẫn sủng ái y giống như trước, chẳng lẽ còn không rõ sao? Ngươi như vậy sao có thể khiến Hoàng thượng thích ngươi? Hơn nữa bản thân ngươi có chỗ thua thiệt, sao có thể đứng thẳng lưng để cho người khác xoi mói?”

Trương Hiền phi bị Thái hậu thuyết giáo một hồi, lúc này mới tâm không cam lòng không muốn sáng sớm đến đây.

Lúc này những tần phi khác cũng từ từ đến đủ.

Vú em và các cung nữ khác bế Đại Hoàng tử đến, Tiêu Thương Hải đưa tay đón nhi tử.

Dương Quang Vinh ngày hôm nay mặc một chiếc áo bách phúc nhỏ màu vàng cộc tay, đầu đội mũ nồi da hổ, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng nhung màu trắng, nhìn qua đáng yêu khỏi phải nói.

Đôi mắt to của bé nhanh như chớp đảo một vòng, a a vài tiếng với Tiêu Uyển Nương, thấy Tiêu Uyển Nương không đến ôm bé giống như trước, không khỏi ấm ức bĩu môi. Cũng may tính tình bé tốt, cũng không phải loại hài tử thích khóc nháo, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn một vòng, thấy phía dưới đều là mấy nữ nhân mình không nhận ra, liền cau cái mũi nhỏ, chui vào trong lòng Tiêu Thương Hải.

Tiêu Thương Hải cười cười, sửa sang lại áo choàng nhung trắng nhỏ khoác ngoài cho bé, thấy mọi người đều đến đủ, liền nói:

“Được rồi, nên đi thỉnh an Thái hậu thôi.”

Nói đoạn liền ôm Đại Hoàng tử đứng dậy. Chúng tần phi đi theo phía sau y, trùng trùng điệp điệp đi đến Hi Ninh cung.

Buổi trưa Thịnh Huy đế ở Vĩnh Hòa điện triệu kiến vài vị đại thần, lại ăn trưa với Khang Thân vương. Buổi chiều mới quay lại Phượng Nghi cung.

Hắn đi xem Dương Quang Vinh cùng Dương Kiện trước, hai nhi tử nằm nghiêng cùng một chỗ trên giường trong thiên điện, đang ngủ say.

Hắn đi tới tẩm điện, thấy Tiêu Thương Hải đang ngủ trưa, liền không có đánh thức y. Phất phất tay, để tất cả mọi người lui ra, mình thì ngồi ở bên giường sau tấm bình phong, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của Tiêu Thương Hải.

Chẳng biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên bật ra một câu: năm tháng tĩnh lặng, giai nhân vẫn đó.

Mười thế luân hồi, hắn cầu chính là sự yên lặng an tường của giờ khắc này.

Hắn si ngốc nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nổi lên ý niệm muốn sóng vai nằm xuống nghỉ ngơi một chút trong đầu, đang muốn khom lưng cởi giày, đã thấy Tiêu Thương Hải đột nhiên khẽ động, bắt lấy ống tay áo của hắn.

Dương Tĩnh cười, nhẹ giọng nói:

“Tỉnh rồi?”

Ai ngờ Tiêu Thương Hải chớp mắt vài cái, cũng chưa tỉnh lại, trái lại gắt gao nắm chặt ống tay áo của hắn, trên trán toát ra mồ hôi, thần sắc trở nên có chút thống khổ, trong miệng đang hàm hồ kêu cái gì đó.

Dương Tĩnh cúi thắt lưng xuống, nghe được mấy lời y nói khi đang giãy dụa trong mơ:

“Không được… Không… Không được…”

Dương Tĩnh nhanh chóng vỗ vỗ y, cúi đầu nhẹ gọi:

“Thương Hải! Thương Hải? Tỉnh, mau tỉnh!”

Sau vài lần gọi, Tiêu Thương Hải thật vất vả mới tỉnh lại, mờ mịt mở mắt ra, nhất thời thần sắc vô cùng hoảng hốt.

Dương Tĩnh vội vàng dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán y, hôn lên thái dương của y, nhẹ giọng nói:

“Xảy ra chuyện gì? Gặp ác mộng sao?”

Con ngươi giống như mặc ngọc của Tiêu Thương Hải lóe lên, mỉm cười nói:

“Không có, có thể là có chút mệt mỏi.”

Dương Tĩnh thấy y không muốn nói, cũng không truy hỏi nữa, cởi giày bò lên giường, nằm xuống sóng vai với y, ôm y hỏi đông hỏi tây, phu phu hai người cùng nói chuyện phiếm.

“Nghe nói ngày hôm nay ngươi đã đem được Phượng ấn về rồi? Từ ngày mai bắt đầu cai quản hậu cung, rất khổ cực, thân thể có chịu nổi không?”

Tiêu Thương Hải cười, nói:

“Chỉ cần ngươi ít quấy ta là được.”

Dương Tĩnh bấm lên thắt lưng y một cái, cù y nói:

“Được, ngươi dám chê ta? Liền quấy ngươi! Liền quấy ngươi!”

Tiêu Thương Hải cuộn mình lại trong lòng hắn, cười liên tục:

“Không được… Đừng, đừng cù ta… Ký Nô, ta xin tha! Ta xin tha mà…”

Dương Tĩnh đắc ý thu tay lại:

“Biết ngay là ngươi sợ chiêu này.”

Tiêu Thương Hải hổn hển thở dốc, cười tủm tỉm nói:

“Thần cần phải chúc mừng Hoàng thượng rồi. Trong cung này lại sắp có người mới vào.”

Dương Tĩnh bất đắc dĩ bĩu môi:

“Mẫu hậu thật sự là muốn đưa nhị cô nương nhà Trương Thị lang kia vào cung?”

“Cái gì mà nhị cô nương chứ? Nghe vào thật là khó chịu. Người ta tuy là thứ xuất, nhưng dù sao cũng là một tiểu thư khuê các. Thái hậu muốn ngươi phong nàng là Quý nhân, ta chưa đồng ý ngay, nói đợi về rồi nói với ngươi rồi sẽ quyết định sau.”

“Ngươi làm rất đúng. Người còn chưa thấy đâu, phong nàng ta là quý nhân làm gì? Tám Tần chín Quý mười Tiệp dư, việc này ai ai cũng biết, ta còn chưa biết đẹp xấu, sao có thể tùy tiện phong được?”

“Yêu, ngươi còn muốn nhìn xem đẹp xấu thế nào? Có đúng là bộ dáng xinh đẹp thì ngươi sẽ phong không?”

Dương Tĩnh sờ sờ cằm:

“Nếu thực là có bộ dáng xinh đẹp, Quý nhân cũng không phải là không thể được… Ôi! Sao ngươi lại bấm ta làm gì?”

Tiêu Thương Hải trưng ra vẻ mặt vô tội nói:

“Ai bấm ngươi vậy? Thần nào dám bấm Hoàng thượng chứ? Có phải là ảo giác của người hay không?”

“Ngươi…”

Dương Tĩnh trừng mắt, Tiêu Thương Hải không sợ hãi cũng trừng lại.

Đột nhiên hai người cùng bật cười.

Dương Tĩnh hôn lên thái dương của y, nói:

“Lòng ngươi còn không rõ sao? Cho dù nàng ta là mỹ nhân bậc nào, ở trong lòng ta ngay cả xách giày cho ngươi cũng không đáng. Chỉ là ta thân là Hoàng đế, trong hậu cung này không thể không có thêm người vào… Ai, ngẫm lại cũng thực khiến ngươi ấm ức.”

Tiêu Thương Hải ôm lại hắn, thấp giọng nói:

“Ký Nô, ta không cảm thấy ấm ức. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, những việc này… ta đều có thể chịu được. Bắt đầu từ ngày đó ta vào cung, ta đã tự nói với mình, ta không bao giờ còn là ta trước kia nữa. Nếu như chỉ việc này mà ta đã không nhẫn được, sao có thể cùng nắm tay ngươi dắt nhau đi đến già?”

Dương Tĩnh lẳng lặng ôm y, dùng sức hôn lên trán y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện