Sắc mặt y rất tái nhợt, nhưng chiếc cằm xinh đẹp vốn gầy nhọn lại có hơn một độ cong êm dịu.

Con ngươi của y đen như vậy, trầm như vậy, mang một chút chờ mong, rồi lại có bất an cùng lo lắng nồng đậm.

Y lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn Dương Tĩnh từng bước một, chậm rãi đến gần.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong giây lát giống như đã qua trăm năm ngàn năm.

Dương Tĩnh nghĩ tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, ngay cả không khí cũng không tồn tại.

Hắn chăm chú, tham lam nhìn người trước mắt.

Khẩn cầu mười thế, luân hồi mười thế, khăng khăng không đổi mười thế, chỉ là vì giờ khắc này, có thể gặp lại y một lần nữa.

Tiêu Thương Hải cố gắng chống giường phía sau, suy yếu bất ổn đứng lên.

Y ngẩng đầu, thẳng lưng, nhìn thẳng Dương Tĩnh.

Đây là Tiêu Thương Hải! Đây là Thương Hải của hắn a…

Hai mắt Dương Tĩnh bỗng nhiên ướt át.

Thương Hải của hắn kiêu ngạo biết bao, tự tôn biết bao, không cúi không phục biết bao! Cho dù đang ở nghịch cảnh, cũng tuyệt không dễ dàng buông tha!

Cho dù bị người lăng nhục, cũng vẫn cao ngạo đứng thẳng lưng, đối mặt với tất cả.

Thậm chí cho dù là đối mặt với ái nhân của mình, y cũng quyết không chấp nhận cúi thấp chiếc đầu cao quý của mình!

Dương Tĩnh vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của Tiêu Thương Hải, bộ dáng giống như rất sợ hãi đây chỉ là một cảnh trong mơ hư huyễn không thật, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ nát.

Thái độ cẩn cẩn thận thận này của hắn khiến Tiêu Thương Hải có chút nghi hoặc, lại có phần an tâm. Y nhẹ nhàng gọi một tiếng:

“Ký Nô?”

Dương Tĩnh chấn động toàn thân, bỗng nhiên mở to hai mắt.

Trong giây lát, hắn dường như cuối cùng đã tỉnh khỏi giấc mơ.

Đây không còn là mơ! Đây là sự thực! Đây là sự thực!

Dương Tĩnh đột ngột vươn hai tay, vững vàng ôm Tiêu Thương Hải ở trong lòng.

Thân hình gầy gò mà cứng ngắc, khí tức ấm áp mà quen thuộc. Người trong lòng rõ ràng đang ở đây.

Dương Tĩnh lệ nóng doanh tròng. Hắn nghiêng đầu, môi tham lam hôn lên tóc, mặt, cổ của Tiêu Thương Hải, sau đó lại tập trung ôm y thật chặt.

Tâm Tiêu Thương Hải vốn thấp thỏm bất an, khi mới được Dương Tĩnh ôm vào lòng thì kinh ngạc cùng cứng ngắc, sau đó theo sự nhiệt tình của Dương Tĩnh mà dần dẫn bình tĩnh lại.

Hai mắt y ướt át. Trong nháy mắt, đột nhiên nghĩ tất cả những gian lao cùng cực khổ mà mình phải chịu, đều là đáng giá.

“Ký Nô…”

Y chậm rãi vươn tay, chăm chú ôm lại ái nhân đang kích động, đầu tựa trên bờ vai kiên định của hắn, nước mắt theo đường cong của gương mặt chảy xuống, rơi lên giáp trụ của Thịnh Huy đế.

Dương Tĩnh cảm giác được sự run rẩy của y, thả nhẹ độ mạnh yếu, hơi buông tay ra, nâng đầu y lên.

Nước mắt của Tiêu Thương Hải chảy dài, tiều tụy không chịu nổi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười mỉm.

Dương Tĩnh nghiêng qua, môi hôn lên nước mắt trên khóe mắt y.

Tiêu Thương Hải giống như lại càng hoảng sợ, tiếp đó ngửa đầu ra phía sau. Dương Tĩnh nâng tay trái lên, đè phía sau đầu y, hơi áp về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của y.

Dương Tĩnh chưa bao giờ vòng vo, tuyệt không cảm thấy khi gặp lại ái nhân đã lâu không gặp thì cần đè nén tình cảm cùng nhiệt tình của mình. Dưới cái nhìn của hắn, ôm, hôn môi, làm tình… tất cả đều dựa vào hành động của tứ chi để biểu đạt sự yêu thương, đây là chuyện rất bình thường.

Thế nhưng với Tiêu Thương Hải mà nói, sự nhiệt tình của Thịnh Huy đế lại mãnh liệt đến mức khiến y không chịu nổi.

“Bệ hạ…”

Y có chút không biết làm sao.

Dương Tĩnh chạm nhẹ lên khóe môi y, kéo đầu y lại, cùng y trán chạm trán, nhẹ nhắm mắt lại, giống như đang nằm mơ mà gọi một tiếng:

“Thương Hải…”

Mũi của Tiêu Thương Hải bỗng dưng chua xót.

Một tiếng gọi nhẹ này của Dương Tĩnh, đã trải qua mười thế sám hối cùng đau khổ. Mà với Tiêu Thương Hải mà nói, một tiếng gọi nhẹ này, cũng là thanh âm mà y ngày nhớ đêm mong từ khi hai người chia cách sau chiến dịch Cao Mật Sơn.

Y dùng hai tay vô cùng suy yếu vô lực của mình ôm chặt lại Dương Tĩnh.

Giờ khắc này, cái gì thể thống giáo dưỡng, thận trọng vững vàng, toàn bộ đều bị y vứt ra sau đầu.

Hai người im lặng ôm nhau. Sau một lúc lâu, Dương Tĩnh cảm giác được thân thể trong lòng hơi run, cũng vô lực mà hạ xuống.

Hắn tỉnh táo lại, vội vã buông cánh tay đang ôm Tiêu Thương Hải, lo lắng hỏi thăm:

“Xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Thương Hải sắc mặt tái nhợt nhìn hắn một cái, cúi đầu.

Dương Tĩnh theo đường nhìn của y nhìn lại, cả người không khỏi hơi chấn động.

Dưới trang phục rộng thùng thình của người Hồ, là một đường cong hơi hở ra.

Thực ra lúc vừa ôm lấy Tiêu Thương Hải thì hắn đã cảm giác được. Lưng Tiêu Thương Hải gầy gò mỏng manh, nhưng thắt lưng lại thô cứng hở ra. Khi chạm lên phần bụng ở giữa hai người, Dương Tĩnh thậm chí còn có thể mơ hồ cảm nhận được thai nhi bên trong đang nhúc nhích. Lúc này tận mắt nhìn thấy sự thực, hắn nhất thời không biết phản ứng ra sao, ngây ngốc nhìn thẳng nơi đó.

Tiêu Thương Hải nhìn Dương Tĩnh chằm chằm không chuyển mắt, trong lòng trầm xuống, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, thân thể từ từ cứng ngắc.

Lúc này bên ngoài bình phong đột nhiên truyền đến tiếng của Trương Lữ.

“Bệ hạ!”

Dương Tĩnh phục hồi tinh thần, nói:

“Đi vào rồi nói.”

Hắn nâng mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Thương Hải, vội nói:

“Ngươi ngồi xuống trước đã.”

Nói xong liền đỡ y chậm rãi ngồi xuống giường, sau đó cầm lấy tay y.

Trương Lữ cầm một bao quần áo trong tay đi vòng qua bình phong, len lén đưa mắt nhìn, thấy Hoàng thượng đưa tay đỡ Tiêu Thương Hải ngồi xuống, người vẫn đang đứng ở bên cạnh y, còn nắm tay y. Tuy rằng Hoàng thượng không có lời nói cùng hành động dư thừa, nhưng tư thế thân mật mà khéo léo này, đã không thể che giấu mà thể hiện ra một loại thái độ.

Trương Lữ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói:

“Hồi bẩm bệ hạ, xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng, đại quân có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Vương đình của người Hồ không thích hợp để ở lâu.

Dương Tĩnh dùng phương pháp đánh du kích, vừa nhanh chóng lại vừa có hiệu quả cứu được Tiêu Thương Hải ra, đánh cho Nô Mã Vương một đòn đau từ phía sau.

Trên thảo nguyên đều là người dân tộc du mục, người chăn nuôi cũng là binh lính, quay lại như gió. Lực lượng bảo vệ của Vương đình hiện tại tuy rằng mỏng yếu, nhưng quanh đây không hề có ít bộ lạc cùng sống. Nếu để cho bọn họ biết được tin tức tụ tập lại đến đây, cũng là một trận phiền phức.

Dương Tĩnh thân là vua một nước, ngự giá thân chinh tự mình chạy vào bụng của người Hồ, đã là cực kỳ phiêu lưu mạo hiểm. Quân không thể đứng dưới nguy hiểm, hắn tìm được Tiêu Thương Hải liền phải lập tức quay về Đại Thịnh, bởi vậy từ lâu đã dặn dò Trương Lữ chuẩn bị xe ngựa mềm mại thoải mái, để Tiêu Thương Hải thân thể không tiện ngồi bên trong.

Dương Tĩnh nghe vậy, nhìn lướt qua Tiêu Thương Hải đang ngồi trên giường, lại nhìn lướt qua bụng của y, không khỏi thầm thở dài trong lòng, quay đầu nói với Trương Lữ:

“Chuẩn bị xe ngựa như thế nào? Có thoải mái hay không? Hiện tại Hoàng hậu không chịu nổi xóc nảy.”

Tay Tiêu Thương Hải không ai phát hiện hơi giật nhẹ. Dương Tĩnh kiên định dùng sức nắm chặt.

Tiêu Thương Hải khựng lại một chút, lập tức nắm chặt lại tay hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện