An Sâm quan tâm sẽ bị loạn, sợ đến mức nhanh chóng buông tay ra:

“Tôi ấn làm anh bị thương à?”

Lư Tỉnh Trần hai mắt đẫm nước quay đầu lại (nước mắt là thật sự đau đến ứa ra):

“Lực tay của cậu cũng quá lớn, là muốn khiến tôi thương càng thêm thương à?”

“Anh không hiểu, không dùng sức sẽ không có hiệu quả.”

An Sâm nhìn lưng Lư Tỉnh Trần dần dần hiện lên một mảng tím bầm lớn, không khỏi oán thầm: Đúng là loại được nuông chiều, da bảo dưỡng mềm mại như thế, ngã một cái đã chịu không nổi, giống hệt như mấy ông già! Cậu mặc dù không nói gì, nhưng khả năng quan sát người khác của Lư Tỉnh Trần không thể xem thường, lập tức chỉ trích:

“Cậu đang mắng sau lưng tôi!”

An Sâm kiên quyết phủ nhận:

“Không có!”

“Cậu trong lòng đang mắng tôi đúng không? Tôi từ nhỏ đến lớn ngoại trừ lần trước bị tai nạn xe ra, còn chưa từng bị thương gì cả. Thể chất tôi vốn là loại dễ bị tụ máu, hiện tại phía sau nhất định là đã tím bầm rồi.”

Lư Tỉnh Trần khác với Dương Tĩnh kiếp trước. Dương Tĩnh tập võ từ nhỏ, từ thời niên thiếu đã bắt đầu chinh chiến sa trường, tuy là Hoàng đế, nhưng cũng thuộc loại da dày thịt béo. Mà Lư Tỉnh Trần kế thừa thể chất được chiều chuộng dễ bị thương của Trình Quảng Lâm, lại là con thứ từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, ngoại trừ từng bị Lư Tỉnh Thế đánh, thật đúng là chưa từng bị thương. Nhưng ngã mặc dù có đau, nhưng cũng không tổn thương gân cốt, anh chỉ là đang chuyện bé xé ra to, khiến An Sâm lo lắng mà thôi.

An Sâm bị Lư Tỉnh Trần liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư, có chút xấu hổ, đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa gấp gáp.

“Phó Tổng Giám đốc, ngài không sao chứ? Vừa rồi là tiếng gì vậy?”

An Sâm cao giọng nói:

“Tôi không sao, không cần thận làm ngã cái ghế.”

Trong giọng nói của thư ký Tiểu Lưu của An Sâm mang theo nghi hoặc:

“Thế nhưng hình như vừa rồi tôi nghe thấy tiếng kêu của Tổng Giám đốc Lư…”

Lư Tỉnh Trần cao giọng nói:

“Không sao, tôi bị cái ghế của An Sâm làm vấp. Cô đi làm việc đi, tôi và phó Tổng Giám đốc của các cô đang bàn chuyện quan trọng.”

Tiểu Lưu chần chừ một chút, nói:

“Thế nhưng phó Tổng Giám đốc, hội nghị BC sắp bắt đầu rồi.”

An Sâm cúi đầu nhìn lướt qua Lư Tỉnh Trần. Lư Tỉnh Trần nằm ở trên sofa hai mắt mở to trừng cậu, rất có tư thế cậu dám ra ngoài tôi sẽ không để yên cho cậu.

An Sâm nhỏ giọng nói:

“Hội nghị này rất quan trọng… Quên đi, tôi không đi nữa.”

Cậu bất đắc dĩ cao giọng nói:

“Nói cho quản lý các bộ phận, hội nghị ngày hôm nay tôi không tham gia, để bọn họ thảo luận đề ra phương án đi, ngày mai tôi sẽ gọi bọn họ đến họp tiếp.”

“Vâng. Tôi đã biết.”

Tiểu Lưu chậm rãi quay về chỗ của mình, mấy thư ký khác lập tức xông tới.

“Sao rồi? Sao rồi? Tổng Giám đốc Lư và phó Tổng Giám đốc rốt cuộc là làm gì ở bên trong vậy?”

Tiểu Lưu ra vẻ thần bí nói:

“Phó Tổng Giám đốc nói ngài ấy vừa đụng ngã cái ghế, Tổng Giám đốc Lư liền nói ngài ấy bị vấp ngã, sau đó…”

“Sau đó thì sao?”

Tiểu Lưu hưởng thụ một chút vẻ tò mò và sốt ruột của mọi người, mới chậm rãi nói:

“Sau đó Tổng Giám đốc Lư nói ngài ấy có chuyện quan trọng muốn bàn với phó Tổng Giám đốc, phó Tổng Giám đốc liền nói ngài ấy không tham gia hội nghị BC buổi chiều nữa.”

Đám thư ký vốn lệ thuộc vào thủ trưởng trực tiếp là An Sâm, tầng cao nhất trong tòa nhà của Anh Thiên là khu làm việc dành riêng cho các vị Boss có chức vị quan trọng, trong đó Boss lớn nhất là Lư Tỉnh Trần và An Sâm. Lư Tỉnh Trần vốn có ba thư ký, bao gồm cả An Sâm. Sau đó An Sâm thăng lên làm phó Tổng Giám đốc, anh liền còn lại hai thư ký thay phiên nhau, nhưng An Sâm lại tuyển thêm hai thư ký nữa, vì vậy trong khu vực làm việc của hai người có bốn thư ký, còn đều là nữ, xúm lại một chỗ thì năng lực bát quái thật không thể khinh thường.

Trong đó có một người kinh nghiệm tương đối lâu là thư ký Trương ôm miệng vẻ mặt mờ ám nói:

“Các cô nói xem, Tổng Giám đốc Lư đang nói ‘chuyện quan trọng’ gì với phó Tổng Giám đốc?”

Một người nói:

“Tiếng động lớn như thế… Hừ hừ, xem ra là ‘bàn’ rất kịch liệt mà…”

“Còn làm ngã cái ghế… Hơn nữa tiếng kêu vừa rồi hình như là của Tổng Giám đốc Lư nhé. Lẽ nào Tổng Giám đốc Lư mới ở phía dưới?”

Trong đó một người kích động đến mức nói lỡ ra.

“Khụ khụ.”

Tiểu Lưu ho khan hai tiếng, hạ giọng nói:

“Tổng Giám đốc Lư vừa nhìn đã biết là người ở trên. Tôi đánh cuộc phó Tổng Giám đốc là người phía dưới!”

“Sai! Phó Tổng Giám đốc vừa nhìn đã biết là phúc hắc công, thông minh như vậy, có khả năng rất lớn, nhất định là Tổng Giám đốc Lư ở phía dưới!”

“Mọi người tranh cãi gì vậy? Tổng Giám đốc Lư trước kia lúc nào cũng có hoa lớn hoa nhỏ vây quanh, thủ đoạn theo đuổi người khác nhất định là rất nhiều. Hơn nữa mọi người không cảm thấy Tổng Giám đốc Lư sau khi bị tai nạn thì thay đổi rất nhiều sao? Đặc biệt có khí thế, đặc biệt có chất đàn ông, nhất định là có thể bắt được phó Tổng Giám đốc!”

Thư ký này vẻ mặt mơ màng.

“Tôi lại nghĩ là phó Tổng Giám đốc rất có khí thế. Loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng lại lý trí này, hệ cấm dục đó, thật quá tuyệt.”

“Sai, nhất định là Tổng Giám đốc Lư ở trên. Ngài ấy là cấp trên, sao có thể nhượng bộ ở phía dưới?”

“Ai nha, niên hạ, thần dân mới có yêu chứ.”

Nếu như lúc này Lư Tỉnh Trần và An Sâm nghe thấy chủ đề nói chuyện của đám thư ký của bọn họ, sắc mặt nhất định là rất đặc sắc. Nhưng đáng tiếc, bọn họ không biết.

An Sâm dùng sức day nhẹ vài cái trên lưng Lư Tỉnh Trần, nói:

“Được rồi, đứng dậy đi, vốn chỉ là vẹo thắt lưng một chút thôi, đừng có giả vờ nữa.”

Lư Tỉnh Trần hừ một tiếng, chậm rãi đứng dậy:

“Hiện tại cậu đã có thể bình tĩnh nói chuyện rồi?”

Anh vừa bị An Sâm cởi áo sơmi, lúc này liền lộ ra phần ngực trần trụi, ngay cả hai điểm đỏ sẫm trước ngực cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

An Sâm nhìn lướt qua, không chút dấu vết chuyển tầm mắt đi, nói:

“Anh muốn nói cái gì?”

Lư Tỉnh Trần nói:

“Cậu đang nhằm vào Tĩnh An?”

“Không có!”

“Đừng vội vã phủ nhận. Ngày đó cậu đã nghe chúng tôi nói chuyện?”

“Nghe cái gì?”

Lư Tỉnh Trần cẩn thận nhìn cậu một cái, thấy vẻ mặt An Sâm vẫn không chút thay đổi, không khỏi day day trán:

“Có một số việc tôi muốn tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng, cậu không nhằm vào cậu ta nữa có được không?”

An Sâm lạnh lùng hừ một tiếng:

“Tôi đã nói là tôi không nhằm vào cậu ta!”

“Được được, cậu không có.”

Khóe môi Lư Tỉnh Trần bỗng nhiên nhếch lên, mang theo vài phần đắc ý:

“Thực ra cậu là đang ghen đúng không?”

“Anh thật sự muốn bị tôi đẩy ngã một lần nữa?”

An Sâm nheo hai mắt lại, vẻ mặt không tốt.

Lư Tỉnh Trần nắm hai tay cậu ta, cười nói:

“Tôi sẽ không phạm cùng một sai lầm những hai lần. Cậu thích tôi đúng không? Nếu không ngày đó cũng sẽ không quyến rũ tôi.”

“Hừ! Cho dù là tôi thích anh trước, hiện tại cũng không thích nữa! Buông ra!”

An Sâm cố sức giãy dụa, ai ngờ lực cánh tay của Lư Tỉnh Trần lại ngoài ý muốn rất lớn, nắm chặt lấy cậu, hai tay không thể giãy ra.

Sắc mặt Lư Tỉnh Trần vô cùng xấu, nói từng chữ từng chữ một:

“Cậu, nói, lại, lần, nữa, xem?”

Đối mặt với khí thế của anh, An Sâm lại không hề cảm thấy áp bách, còn trả lời từng chữ từng chữ một:

“Tôi, không, thích, anh!”

“Tôi không tin!”

Lư Tỉnh Trần đột nhiên dùng sức, xoay người đặt An Sâm trên ghế salon dài, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt lóe lên tia lửa:

“Cậu không thể nào không thích tôi. Cậu đang nói dối! Vì sao lại phải nói dối!”

Mặt An Sâm đỏ bừng lên, vẻ mặt phẫn nộ, thấp giọng quát:

“Bởi vì lập trường của anh không vững vàng! Anh căn bản là không biết người trong lòng anh là ai!”

“Anh biết.”

Lư Tỉnh Trần cúi đầu nói:

“Anh biết. Người trong lòng anh là em —— An Sâm, Thương Hải của anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện