Mặc kệ mọi người bàn tán ra sao, suy đoán thế nào, sau lễ Trung thu, đại điển thoái vị của Thịnh Huy đế liền được tiến hành đâu vào đấy.

Dương Quang Vinh đăng cơ, Dương Tĩnh ban cho niên hiệu là ‘An’, sử gọi là Thịnh An đế.

Năm thứ hai sau khi tân hoàng đăng cơ sẽ sửa niên hiệu, nhưng Thịnh An đế vì muốn biểu đạt lòng tôn kính và đạo hiếu với Thượng hoàng, niên hiệu vẫn dùng hai chữ ‘Vũ Hợp’.

Dương Tĩnh sau khi thoái vị thì thân mình nhẹ nhàng vô sự, tuy rằng mỗi mười ngày còn phải lâm triều một lần, nhưng trên cơ bản đều do Hoàng đế làm chủ.

Hắn mang theo Tiêu Thương Hải lui về Hi Ninh cung, Dương Tranh được phong làm Thành Quận Vương, bởi vì tuổi còn nhỏ, cùng với Công chúa Trường Khang được dưa về nuôi dạy ở Hi Ninh cung.

Dương Tĩnh sáng sớm mỗi ngày thức dậy đều đánh một bộ quyền, cùng luyện võ với Tiêu Thương Hải, sau đó hai hài nhi cũng thức dậy đến thỉnh an, một nhà bốn người dùng tảo thiện, Tiêu Thương Hải dạy hai hài tử nhi đọc viết đơn giản, cũng coi như là học vỡ lòng. Dương Tĩnh đi pha một bình trà, xem sách, hoặc là viết chữ vẽ tranh gì đó, cho hết thời gian, một buổi sáng nhanh chóng qua đi.

Đến buổi chiều sẽ tương đối náo nhiệt. Hoàng đế hạ triều, sẽ đến thỉnh an. Công chúa Trường Bình đã xuất giá bình thường cũng sẽ ghé qua thăm. Còn có một vài con cháu tôn thất được Dương Tĩnh yêu quý, đám cựu thần nhàn rỗi, cũng sẽ gọi tới trò truyện, tâm sự.

Dương Kiện vốn vào lúc tân hoàng đăng cơ đã trở về, nhưng vì chiến sự ở biên quan căng thẳng, sau khi tham dự đại điển của tân hoàng xong lại chạy về. Dương Tĩnh cũng không để ý, kêu hắn bất kể thế nào lễ mừng năm mới cũng phải quay về. Còn chiến sự ở biên quan, đời này hắn thực sự đã trải qua nhiều lắm, cũng không đặt người Bắc Hồ và Hạ Kim ở trong mắt.

Loại cuộc sống về hưu nhàn nhã này, khiến Dương Tĩnh cực kỳ thích ý. Bởi vì sớm biết số tuổi thọ của mình, vì vậy hắn cũng không lưu luyến với quyền thế, hơn nữa tận lực trong khoảng thời gian còn sống chỉ bảo cho tân hoàng. Chỉ là nhìn một đôi ấu tử ấu nữ vẫn còn non nớt, trong lòng hắn lại tràn ngập hổ thẹn và không nỡ.

“Được rồi được rồi, ngươi không nên nghiêm khắc với hài tử như thế. Nó còn nhỏ mà, viết chữ không đẹp cũng là bình thường.”

Dương Tĩnh ôm lấy tiểu nhi tử đang yên lặng viết phạt, vô cùng bất mãn với sự nghiêm khắc của Tiêu Thương Hải.

“Năm đó khi Hoàng đế và Kiện nhi học vỡ lòng thì, cũng không thấy ngươi nghiêm khắc với bọn chúng như vậy.”

Tiêu Thương Hải còn chưa nói gì, Dương Tranh đã giãy dụa nhảy khỏi lòng của phụ hoàng, sử dụng cả tay lẫn chân, lần thứ hai bò lên trên ghế, bàn tay nhỏ bé cầm bút lông, nghiêm trang bắt đầu viết tiếp.

Tiêu Thương Hải nhìn ấu tử, thấp giọng nói:

“Tranh nhi tư chất cực cao, còn hơn cả Hoàng đế và Kiện nhi nữa. Nghiêm khắc với nó, cũng là vì muốn tốt cho nó.”

Dương Tĩnh không cho là đúng.

“Hài tử mới được ba tuổi, nhìn ra được tư chất gì chứ? Nhưng tính tình của Tranh nhi lại hiếu thắng hơn rất nhiều.”

Tiêu Thương Hải nói:

“Chúng ta đi ra ngoài đi, làm làm ồn nó viết chữ.”

Phu phu hai người ra khỏi thư phòng nhỏ, Công chúa Trường Khang được dưỡng nương ôm đến, ngậm ngón tay nói:

“Mẫu hậu, ca ca đâu? Ca ca lúc nào mới viết chữ xong rồi chơi với Vĩnh Yên?”

Tiêu Thương Hải đón lấy nữ nhi, hôn nhẹ lên mặt bé, dỗ dành nói:

“Ca ca đang học bài, Vĩnh Yên đi chơi với phụ hoàng và mẫu hậu được không?”

“Vâng.”

Công chúa Trường Khang không để ý là ở cùng với ai, có chơi là vui vẻ.

Hai người mang nữ nhi đi vào nội điện. Công chúa Trường Khang ôm một con búp bê vải ngồi ở trên noãn tháp chơi đùa, yên lặng, cũng không nô đùa ầm ĩ.

Dương Tĩnh tiếp tục đề tài vừa mới nói:

“Tranh nhi chính là quá nhỏ, khớp xương còn mềm yếu, cầm bút không có lực, viết được bao nhiêu? Ngươi dạy nó học thuộc thi từ ca phú thì thôi, sớm như thế đã dạy nó đọc viết, cẩn thận nóng vội hóa hỏng.”

“Ta cũng lo lắng như vậy…”

Tiêu Thương Hải thở dài.

Tranh nhi quá nhỏ, tuy rằng Dương Tĩnh đã lập bé làm Thành Quận Vương, nhưng chờ bé lớn lên, Dương Tĩnh đã rời thế từ lâu. Hài tử mất đi sự che chở của phụ mẫu, dù thế nào cũng sẽ phải chịu đựng thêm vài thứ. Chỉ có thể sớm để nó học cách độc lập.

Tiêu Thương Hải dù sao cũng không thể nói ra những lời ở trong lòng, nói:

“Tính tình Tranh nhi rất hiếu thắng, hơn nữa rất có nghị lực, đừng nhìn nó hiện tại tuổi còn nhỏ, ba tuổi nhìn tám mươi tuổi. Đặt nền móng sớm một chút, sẽ tốt cho tương lai của nó.”

Dương Tĩnh lắc đầu, nhưng không nói gì nữa, quay đầu, vẫy nữ nhi:

“Vĩnh Yên đến đây, phụ hoàng ôm một cái nào.”

Đến mùa xuân tiếp theo, Dương Kiện quay về kinh, Công chúa Trường Bình cũng cùng trượng phu đến dự tiệc. Bữa cơm đoàn viên của hoàng gia năm nay, ăn được đầy đù.

Hoàng đế Hoàng hậu mang theo trưởng tử Dương Cố phân biệt ngồi ở dưới tay Thượng Hoàng và Thái hậu.

Hoàng hậu lại có mang, nói với Thái hậu:

“Đầu xuân sang năm là lần tuyển tú đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng cơ, con dâu không hiểu gì cả, còn muốn thỉnh mẫu hậu đến lúc đó hỗ trợ chỉ điểm cho con.”

Tiêu Thương Hải cười nhạt nói:

“Ta cũng không muốn khoa tay múa chân gì cho phu thê các con, tất cả theo lệ cũ mà làm đi. Nếu con có gì không hiểu, để Đức Thái phi đến giúp con.”

Hoàng hậu thầm ước ao đời này có thể giống như Thái hậu độc chiếm sự sủng ái của Thượng hoàng. Ai chẳng biết sau năm Vũ Hợp thứ tám thì hậu cung Đại Thịnh không hề có thêm bất cứ một người mới nào chứ? Hàng năm cung nữ dung mạo xinh đẹp hết ra lại vào, lại không có một ai có thể lọt vào mắt của Thượng hoàng.

Ánh mắt của Hoàng hậu nhẹ nhàng lướt qua người Thái hậu.

Nam nhân vốn chậm già. Tiêu Thương Hải đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt lại không hề có một nếp nhăn, da trơn bóng, hai mắt hữu thần, chỉ là khóe mắt đã có chút rũ xuống, tóc mai hơn một ít xám trắng, những chỗ khác nhìn qua, không khác gì người mới hơn ba mươi tuổi.

Hoàng hậu lúc này lấy ánh mắt của một nữ nhân đến nhìn một nam nhân, phải thừa nhận Thái hậu quả thực là một nam nhân đẹp. Khó có nhất chính là khí nhất lạnh nhạt ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái, rồi lại hơn một chút nữ khí. Hình thái như vậy, nữ nhân quả thực là yêu đến tận xương, cũng khó trách Thượng hoàng bị mê hoặc.

Đảo mắt nhìn lướt qua Hoàng đế. Trong lòng Hoàng hậu nhẹ thở dài.

Hoàng đế đối với nàng cũng là vô cùng tốt, nhưng có Thượng hoàng và Thái hậu ân ái làm kiểu mẫu trước đó nàng vẫn là cảm thấy chưa đủ… Ít nhất… Trượng phu của nàng ngày sau ở trong hậu cung này, sẽ không chỉ thích một mình nàng.

Dương Tĩnh hôm nay vô cùng vui vẻ.

Kiện nhi đại thắng về triều, được phong làm Thân Vương. Vương gia của Đại Thịnh chia làm hai cấp Quận Vương và Thân Vương. Thân Vương là cấp bậc cao nhất, Quận Vương hơi thấp hơn một chút. Cho dù là nhi tử của Hoàng đế, cũng chỉ có thể được phong làm Quận Vương, chỉ khi nào lập nên công trạng cực lớn với xã tắc, mới có thể thăng lên làm Thân Vương.

Hiện nay Đại Thịnh có mấy vị Thân Vương đều là đường huynh đệ của Dương Tĩnh, hơn nữa phần lớn đều là truyền lại từ Tây Thịnh cũ. Dương Kiện hai năm này lập nên công lớn trong quân, là Dương Quang Vinh chủ động nói với Dương Tĩnh phong hắn làm Thân Vương.

Dương Tĩnh cảm thấy vui mừng khi thấy sự tín nhiệm giữa hai nhi tử. Vả lại Dương Quang Vinh trọng dụng Dương Kiện, cũng là tìm thêm nhiều trợ lực cho mình. Chỉ là Dương Tranh tuổi thực sự còn quá nhỏ, tạm thời không thể chăm nom gì giúp huynh trưởng.

Trong bữa tiệc Dương Cố khẩn cấp chạy đến kéo tay Dương Tranh, kéo bé cùng đi chơi với mình. Công chúa Vĩnh Yên ôm búp bê vải đi theo phía sau, hai tiểu nam hài cũng không hề sốt ruột. Bọn họ tuổi còn nhỏ, rất nhiều trò chơi không phân biệt giới tính, ngược lại có thể chơi cùng nhau.

Dương Kiện nhìn Thượng hoàng ở ghế trên, chỉ cảm thấy phụ hoàng càng lúc càng gầy gò, tuy rằng đã thoái vị an dưỡng, khí sắc cũng rất tốt, nhưng không còn thấy được vẻ khỏe mạnh cường kháng như khi tuổi còn trẻ. Viền mắt không khỏi chua xót, cúi đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện