Vũ Hợp năm thứ hai mươi bốn, Dương Kiện đánh cho liên minh Bắc Hồ và Hạ Kim muốn ngóc đầu dậy một trận đại bại, năm ấy mười tám tuổi, đánh một trận thành danh, cho dù mấy đại thần trong triều không coi trọng hắn cũng á khẩu không nói gì được.

Dương Tĩnh cực kỳ đắc ý, nói với Lục Trạc, Tiêu Bá Nguyên cùng đám đại thần nội các:

“Kiện nhi bình thường yên lặng ít nói, vừa nhìn đã biết là một hài tử thành thật, không ngờ lúc đánh nhau lại giảo hoạt như thế, khiến người Bắc Hồ và Hạ Kim chịu thiệt nhiều, năm đó đọc sách còn không thấy nó linh hoạt như thế. Ha ha ha.”

Lục Trạc oán thầm: Ngài đây là đang khoe khoang đi? Chính là khoe khoang? Nhất định là khoe khoang!

Trên mặt vẫn cười nói:

“Nhị điện hạ đại trí giả ngu. Năm đó thần từng nghe Sở Tướng quân khích lệ, tư chất của nhị điện hạ rất tốt, trời sinh là nhân tài luyện võ. Đáng tiếc là bái Tạ đại nhân vi sư, Sở Tướng quân không thu được một đồ đệ này, thường xuyên than đáng tiếc.”

Tiêu Bá Nguyên là thân cữu cữu, ngược lại không tiện khen ngoại chất của mình, bởi vậy chỉ cười cười vuốt râu không nói gì, sự đắc ý trong mắt lại giống hệt như Thịnh Huy đế.

Nhìn xem nhìn xem, không hổ là cốt nhục thân sinh của đệ đệ ta, không hổ là nhị Hoàng tử mà Hoàng đế của chúng ta tự mình dạy dỗ ra, vừa hiểu chuyện, vừa phân rõ phải trái, tận tay đánh cho người Bắc Hồ và Hạ Kim một trận đại bại, còn chém chết được hai tên Đại tướng của đối phương, lúc này mới mười tám tuổi, đã uy phong như vậy. Hừ hừ.

Mấy đại thần nội các khác dẫn đầu nịnh bợ, còn khiến cho Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, tự nhiên là liên tiếp khích lệ một hồi.

Dương Tĩnh nghe cũng đã đủ rồi, quai hàm đều vì cười mà sắp cứng lại, vung tay lên:

“Được rồi được rồi. Nó vẫn còn nhỏ đâu, cũng chỉ là may mắn thắng một trận, không gánh vác nổi các ngươi khen ngợi như thế, đừng khiến nó sinh lòng kiêu căng, dưỡng thành tính cách tự đại là không được. Chờ đến khi nó quay về kinh, các ngươi không ai được khen nó.”

Chúng thần im lặng: Đúng vậy, ngài đều đã nghe chúng ta khen đủ rồi.

Một năm này, Trưởng Công chúa Dương Nguyên An tôn quý nhất Đại Thịnh xuất giá.

Của hồi môn chuẩn bị đủ ba trăm sáu mươi hòm, khiêng ra từ cổng chính phía tây Hoàng cung, kéo dài năm dặm. Của hồi môn trước đó đều đưa vào cửa lớn Lục gia, của hồi môn phía sau vẫn chưa mang theo.

Tiêu Thương Hải và Dương Tĩnh đứng ở lên tòa tháp cao nhất của Hoàng cung, nhìn đội ngũ hộ tống tân nương, chậm rãi đi ra khỏi cổng chính phía tây Hoàng cung.

Y cũng không quá mức thương cảm và không nỡ với việc nữ nhi xuất giá. Nữ tế là do bọn họ ngàn chọn vạn chọn, tương lai nhất định sẽ đối tốt với nữ nhi. Phủ Công chúa cũng cách Hoàng cung không xa, Công chúa Trường Bình mỗi ngày đều có thể quay về thăm.

Tiêu Thương Hải trong khoảng thời gian này đều đặt tâm tư lên người Dương Tĩnh, Công chúa Trường Bình giống như thoáng cái đã trưởng thành, không chỉ có giúp đỡ Thái tử phi cùng nhau giải quyết chuyện hậu cung, còn không thì luôn chăm sóc hai đệ muội còn nhỏ. Tiêu Thương Hải thấy nữ nhi đã hiểu chuyện, vui mừng trong lòng.

Chỉ là nữ nhi xất giá, coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của Dương Tĩnh, sau này chuyện khiến hắn lo nghĩ có phải là sẽ càng ngày càng ít đi hay không? Tiêu Thương Hải nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi căng thẳng, liếc nhìn sang Dương Tĩnh đứng bên cạnh.

Dương Tĩnh mặt mày hồng hào, nhìn đội ngũ đưa nữ nhi một thân hồng y đi, trong mắt tuy có chút không nỡ, nhưng khóe miệng cũng nhếch lên cao cao.

Thái tử tự mình đưa tiễn đến Lục gia, Thái tử phi ở dưới thu xếp xử lý, nhị Hoàng tử bận rộn ở biên quan chưa kịp chạy về, chỉ có đôi long phượng thai Dương Tranh và Dương Vĩnh Yên này được đám dưỡng nương trong cung ôm lấy, đứng ở phía sau Hoàng thượng và Hoàng hậu nhìn tỷ tỷ xuất giá.

Dương Vĩnh Yên ngậm ngón tay, nhỏ giọng hỏi:

“Tỷ tỷ ở trong xe ngựa đỏ sao? Thật xinh đẹp, Vĩnh Yên có được ngồi không?”

Dưỡng nương thấp giọng nói:

“Đó là xe hoa của Đại Công chúa, chờ Công chúa Trường Khang trưởng thành, có thể ngồi lên.”

“A.”

Dương Vĩnh Yên buồn ngủ ngáp một cái, nằm trong lòng dưỡng nương lim dim.

Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Tranh căng cứng lại, chỉ có một đôi con ngươi đen láy là toát ra vẻ tò mò, vươn thân thể ra ngoài, dường như muốn đứng trên tường nhìn kỹ phong cảnh ở chỗ cao nhất hoàng thành. Dưỡng nương phải ôm chặt bé, thầm nghĩ: điện hạ của ta a, ngài còn vươn nữa sẽ ngã mất.

Công chúa Trường Bình xuất giá, trong cung hiện tại vẫn còn một chuyện khiến Dương Tĩnh quan tâm, chính là hôn sự của Dương Kiện.

Lẽ ra Dương Kiện là huynh trưởng, hôn sự phải định trước muội muội. Chỉ là hôn nhân của nam nhi dễ định, nữ tử qua vài tuổi nữa sẽ không được dễ dàng, bởi vậy muội muội thành thân trước huynh trưởng cũng không phải chuyện gì lạ.

Dương Tĩnh đã từng tự mình hỏi qua ý kiến của nhi tử. Hắn cũng không phải đại gia trưởng phong kiến bảo thủ, ngay cả việc Thái tử tuyển phi hắn còn có thể khoan dung, huống chi là Kiện nhi mà hắn luôn yêu thương.

Nhưng Dương Kiện lúc ấy biểu lộ rằng mình tuổi còn nhỏ, chưa kiến công lập nghiệp, chưa có dự định thành thân. Dương Tĩnh cho rằng hắn chỉ là tuổi còn trẻ nên ngại ngùng, nói chuyện vài lần, lại phát hiện thái độ của Dương Kiện là thật sự nghiêm túc.

Đã như vậy, người làm phụ thân như hắn cũng không muốn miễn cưỡng nhi tử, liền tạm hoãn hôn sự của hắn lại. Chỉ là sau khi Công chúa Trường Bình xuất giá rồi, Dương Tĩnh bấm ngón tay tính tính thì, cuộc sống của mình đã bắt đầu đếm ngược theo thời gian, nếu như không sắp xếp tốt cho nhi tử, dù sao cũng sẽ cảm thấy không thể an tâm.

“Ngươi nói, Kiện nhi sẽ thích cô nương như thế nào chứ?”

Tiêu Thương Hải đang đọc qua đơn kho mà Nội Vụ phủ đưa lên. Tuy rằng có Đức phi cùng giải quyết, Thái tử phi nắm giữ phụng ấn, nhưng lão đại chân chính trong hậu cung này chỉ có một — Hoàng hậu. Cho dù tương lai Thái tử phi thượng vị, Tiêu Thương Hải cũng là Thái hậu.

Y nghe vậy dừng lại một chút, nói:

“Kiện nhi không phải là vẫn chưa có dự định thành thân sao? Ngươi cũng đã hoãn hôn sự của nó lại, sao đột nhiên nghĩ tới chứ?”

Dương Tĩnh biết trong lòng y hiểu rõ, nhưng hai phu phu ai cũng không làm rõ chuyện này. Hai năm này Dương Tĩnh từ từ phát hiện thân thể của mình dần dần suy yếu. Đây là chuyện không thể cứu vãn, cho dù trong lòng vô cùng đau đớn, thời gian vẫn từng giây từng giây trôi đi mất.

Hắn nhìn gương mặt trầm tĩnh của ái nhân, mỉm cười, nói:

“Hài tử đã lớn, cũng sẽ phải thành gia. Trẫm mong muốn có thể sớm sắp xếp tốt cho nó, cho dù tạm thời không thành thân, cũng có thể định ra trước mà.”

Trong lòng Tiêu Thương Hải hơi đập mạnh. Y không thích cách làm giống như an bài hậu sự như vậy của Dương Tĩnh, vẫn nghĩ nếu như kể lại cho hắn chút ý niệm cùng tiếc nuối gì đó, có lẽ có thể chống đỡ lâu thêm một chút, vì vậy y rất ủng hộ việc Dương Kiện không chịu thành hôn. Chỉ cần việc cả đời của Dương Kiện một ngày còn chưa định, Tranh nhi và Vĩnh Yên một ngày còn chưa lớn lên, Dương Tĩnh sẽ một ngày không an tâm, sẽ ở lại thật lâu thật lâu.

“Chuyện này chờ sau khi Kiện nhi quay về kinh thì quyết định sau đi. Vẫn phải hỏi ý kiến của nó một chút, chọn một người hợp tâm ý nó, tương lai phu thê mới có thể hòa thuận, cầm sắt hài hòa, giống như Vinh nhi và Thái tử phi vậy.”

Dương Tĩnh bĩu môi. Mỗi lần đều gạt bỏ ý kiến của hắn, lúc nào thì Tiêu Thương Hải và Kiện nhi đã cùng đứng trên một chiến tuyến vậy?

Hắn không nói lại được Tiêu Thương Hải, ngẫm lại không thể làm gì khác hơn là tạm thời thôi, nói sang chuyện khác:

“Gần đây ngươi cứ luôn xem đơn kho, là muốn chuẩn bị gì thế?”

Tiêu Thương Hải mỉm cười:

“Đại thọ bốn mươi lăm tuổi của ngươi sắp đến rồi, ta đã sai người xuống Giang Nam mua sắm, muốn chuẩn bị cho ngươi một ngày sinh thần tốt nhất.”

Dương Tĩnh nói:

“Còn sớm mà. Sinh thần là ngày chín tháng ba, còn nửa năm nữa đâu.”

Tiêu Thương Hải mím môi cười, không nói gì.

Dương Tĩnh thở dài trong lòng. Bốn mươi lăm tuổi, so với kiếp trước khi hắn băng hà thì đã thọ thêm mười năm, là hậu đãi cho hắn sau mười năm luân hồi. Không biết thần tiên áo tím và Diêm Vương gia có quan hệ tốt với nhau không? Sổ sinh tử có thể đổi lại như thế?

Lúc này có thể suy nghĩ đến những việc ấy, không thể không nói Dương Tĩnh đã rất bình tĩnh đối mặt với hạn chết của chính mình.

“Nghĩ chuyện gì vậy?”

Tiêu Thương Hải buông thứ trong tay, cho cung nhân lui xuống, đi đến phía sau Dương Tĩnh bóp vai cho hắn.

Dương Tĩnh đè mu bàn tay y lại, cười khẽ nói:

“Đang nghĩ ngươi lo lắng cho chuyện của ta như thế, trong lòng liền vui sướng.”

Tiêu Thương Hải cúi người xuống, ghé đến bên lỗ tai hắn thổi nhẹ một hơi:

“Vậy ngươi định cảm tạ ta thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện