Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trần Hứa Trạch chạy đến phòng y tế bằng tốc độ nhanh nhất, người đi qua thậm chí còn không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy một bóng dáng vụt qua bên cạnh, biến mất trong giây lát.

Chu Yểu nằm trên giường trong phòng y tế, cô y tế đang thu dọn khay đồ, thấy cậu thì hơi sững ra.

“Em…”

“Em là hàng xóm của Chu Yểu, bọn em ở rất gần, em có thể đưa bạn ấy về nhà.” Khoảng hai phần ba thời gian mỗi ngày, Trần Hứa Trạch còn không nói nhiều bằng từng này.

Cô giáo vừa nghe, thấy là một nam sinh, vốn có chút ý kiến, nghĩ lại thì không nói gì nữa: “Vậy được, em ngồi xem chừng trong chốc lát, chờ lát nữa con bé có chuyển biến tốt thì nhớ gọi dậy. Cô đi vận chuyển dược liệu với học sinh năm nhất. Nếu em có việc thì đừng làm chậm trễ việc học, vẫn lấy việc học làm chủ, có thể tìm học sinh đang học thể dục để giúp đỡ, biết chưa?”

Trần Hứa Trạch gật đầu, cũng không ai biết cậu có đặt lời cô giáo nói vào tai hay không.

Sau khi cô giáo đi rồi, cửa phòng y tế khép hờ, người đi qua bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Trần Hứa Trạch kéo ghế đến, ngồi trong bức màn trắng, ngay bên cạnh Chu Yểu.

Bên trong bức màn là không gian của một người, chỗ thừa rất ít, giống như vây quanh họ trong một thế giới màu trắng.

Chu Yểu nhắm chặt hai mắt, gương mặt ửng hồng, trên mu bàn tay cắm ống tiêm, bình nước chảy từng giọt vào cơ thể cô, cô còn yên ắng hơn cả ngày thường, gương mặt vì sốt mà đỏ bừng, vừa yếu ớt vừa thiếu sinh khí.

Ánh mắt Trần Hứa Trạch chưa từng dời đi trong chớp mắt, nhìn thẳng vào cô, như đang nhìn một thứ gì đó mà không thể nào dời mắt.

Cậu kéo ghế gần thêm chút nữa, giúp cô đổi cái khăn đã nóng trên đầu, chậu nước ở ngay chiếc bàn bên cạnh, băng gạc cũng ở đó, động tác của cậu tỉ mỉ dịu dàng, rõ ràng là rất ít khi làm gì đó, lúc này lại giống như thường xuyên làm loại chuyện này.

Đổi khăn xong, chú ý trên cổ Chu Yểu chảy mồ hôi, ánh mắt cậu ngưng đọng, nhìn giọt mồ hôi đang đọng lại kia. Sau đó cậu rũ mắt, cầm lấy cái khăn sạch sẽ bên cạnh, từng chút từng chút giúp cô lau sạch.

Cô rất trắng, làn da tinh tế, thậm chí khi kích động, làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu dưới da. Chu Yểu trong lòng cậu vẫn luôn yếu đuối… đây chỉ là bề ngoài, trên thực tế, cô cứng cỏi bao nhiêu, can đảm như thế nào, không ai rõ ràng hơn cậu.

Dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ, Chu Yểu đối với cậu, tựa như một giấc mộng mềm mại không hề sợ hãi.

Tâm trí Trần Hứa Trạch như bị cuốn đi, không ngừng lau mồ hôi cho cô, mồ hôi trên cổ đã bị lau đến không còn một giọt dư thừa, làn da khô ráo, dưới cằm cũng sạch sẽ, cậu vẫn lặp lại động tác trong tay như cũ.

Cách lớp khăn, dường như là đụng vào da thịt cô, chỉ thiếu chút nữa, một chút nữa, là sẽ chạm vào nhau, không bị ngăn cách.

Trong lúc đầu óc mê man, Chu Yểu tỉnh lại, mở mắt mờ mịt nhìn qua phía cậu. Động tác của Trần Hứa Trạch dừng lại, đặt khăn sang một bên, giọng rất nhẹ: “Tỉnh rồi?”

“Hứa Trạch…” Giọng nói khô khốc của cô tựa như một lữ hành đã đi qua trăm ngàn dặm trên sa mạc, khàn khàn chói tai.

Trần Hứa Trạch ngay cả mày cũng không nhíu một cái, không hề cảm thấy khó nghe, chỉ trả lời: “Ừ. Mình đây.”

“Hứa Trạch…”

Cô không tỉnh táo lắm, không nói gì khác, chỉ gọi tên của cậu.

Trần Hứa Trạch phát hiện điểm này, không hề không kiên nhẫn, vẫn trả lời: “Ừ, mình đây.”

“Hứa Trạch…”

“Đây.”

“Hứa… Trạch…”

“Đây.”

Có qua có lại, cô nhắm mắt, vẫn không ngừng kêu, dường như hai chữ này có thể mang cho cô sự an tâm. Mà cậu không hề thấy phiền, cứ một tiếng lại một tiếng cho cô biết, cậu ở đây.

Khoảng vài phút sau, Chu Yểu muốn nói gì khác, cô mấp máy môi, vẻ mặt cũng có chút thay đổi: “Hứa Trạch…”

“Ừ.”

“Hứa Trạch, mình…”

“Ừ.”

“Hứa… Khụ, Trạch, mình…”

Cô kêu càng ngày càng không rõ ràng lắm, Trần Hứa Trạch còn tưởng cô nói nhiều, tần suất dần chậm lại. Ai ngờ, cô ngừng hơn mười giây, sau đó hít sâu một hơi, dùng hết sức lực mở miệng: “Hứa Trạch, mình… Khát…”

Trần Hứa Trạch sửng sốt: “…”

Mang theo sự xấu hổ, Trần Hứa Trạch đứng dậy rót nước cho cô. Đỡ gáy giúp cô uống nước, rồi để cô nằm xuống lại.

“Còn muốn uống không?”

Cô lắc đầu.

“Muốn gì nữa không?”

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi hai giây, lắc đầu như cũ.

Hình như Chu Yểu rất mệt, cô nhắm mắt nằm yên: “Sao cậu lại đến đây? Không lên lớp à?”

“Cô giáo để mình tới trông coi cậu, thuận tiện đưa cậu về.”

“Có thể ảnh hưởng…”

Không đợi cô nói xong, cậu đã nói: “Không đâu.”

Chu Yểu lẩm bẩm, nhẹ nhàng than một câu: “Vậy thì tốt rồi…” Sau đó, cô nhắm mắt, lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.

Trần Hứa Trạch ngồi bên cạnh, không ai nói chuyện với cậu, cậu không mất kiên nhẫn, cũng không chơi điện thoại, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Yểu trên giường dưới lớp chăn bông.

Cậu nhớ đến rất nhiều chuyện. Ấn tượng sâu nhất là lúc ông bà nội vừa qua đời, mặc dù bố mẹ cậu có đau buồn, nhưng sinh hoạt của họ càng quan trọng hơn, tình cảm với ông bà suốt bao năm đã phai nhạt đi không ít.

Lúc ấy, cậu cảm thấy, người thực sự vì ông bà qua đời mà đau thương, có lẽ chỉ có mình cậu.

Sau khi toàn bộ chuyện mai táng được xử lý xong, có một ngày, cậu ngồi trên nóc nhà nhìn bầu trời đêm, Chu Yểu đột nhiên tìm tới. Cô mặc một cái váy dài, bước chân nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu đến cậu.

Cậu không nói chuyện, cô cũng vậy, hai người vai sóng vai, khi còn nhỏ thường ngồi trên nóc nhà lẳng lặng sóng vai nhìn sao trời.

Một lúc lâu sau, cậu mới nói câu đầu tiên, cậu nói: “Trước kia, mình vẫn luôn cho rằng, thế giới này sẽ không thay đổi. Ông bà cũng sẽ không đi, mỗi ngày mình đi học hay tan học, họ vĩnh viễn sẽ đưa mình, chờ mình.”

Rất lạ, nhưng cũng không hề lạ, chỉ cần là người, nội tâm vẫn sẽ có lúc yếu mềm, cho dù là người xưa nay có tiếng quái đản như cậu.

Lúc ấy Chu Yểu không trả lời ngay, cô ngồi bên cậu, nghe cậu nói hết, nghe cậu kể một chút chuyện khi còn nhỏ. Đến cuối cùng, cô vân vê hai tay, bỗng nhiên dùng một loại giọng điệu chắc chắn để nói: “Cậu biết không? Thế giới này, mọi người cuối cùng cũng sẽ rời đi.”

Ngày đó, cô giống như một người mẹ dịu dàng xoa đầu cậu, nói cho cậu: “Nhưng mình đồng ý với cậu, mình sẽ cố gắng, cố gắng hết sức để ở bên cậu lâu hơn một chút.”

Nếu muốn chống lại với thế giới, một người không đủ, vậy thì mình nguyện ý làm người ở cạnh cậu lâu hơn một chút, lâu đến khi cậu có thể dũng cảm mà một mình đối mặt với thế giới này, không hề sợ hãi nữa.

Lỗ thủng lớn trong trái tim cậu, giống như trong nháy mắt đã bị thứ gì đó lấp đầy. Cậu là người rất ít khóc, nhưng không biết nói sao, mỗi khi Chu Yểu dịu dàng xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ cảm thấy, thật ra mình không hề mạnh mẽ chút nào.

...

Chu Yểu mê man trên giường, suy nghĩ của Trần Hứa Trạch đã bay rất xa, lúc phục hồi tinh thần lại nhìn cô, cô ngủ không quá an ổn, lầm bầm trên giường, bắt đầu gọi tên cậu.

Trần Hứa Trạch nhíu mày, cúi người: “Không thoải mái ở đâu à?”

“Không…” Cô lắc đầu rất nhẹ: “Mình chỉ… Muốn gọi cậu… Một chút…”

Trần Hứa Trạch cuối cùng cũng an tâm: “Được rồi, mình ở đây, cậu muốn gọi mình thì gọi, lúc nào mình cũng sẽ trả lời cậu.”

Trong một không gian nhỏ hẹp, yên ắng riêng tư, bức màn màu trắng thi thoảng đung đưa theo cơn gió ngoài cửa sổ. Cả căn phòng chỉ có tiếng Chu Yểu nhẹ nhàng gọi Trần Hứa Trạch.

“Hứa Trạch…”

“Ừ.”

“Thập Tam…”

“Đây.”

“Trần Hứa Trạch…”

“Mình đây.”

“Mình đau đầu…”

“Mình giúp cậu bóp?”

“Hứa Trạch… Mình đau…”

Mang theo sự mềm mại yếu ớt của bệnh tật, tiếng cô lầm bầm, nghe như tiếng làm nũng yểu điệu, lơ đãng, khiến cho người ta sôi trào mạch máu, cô lại hoàn toàn không cảm nhận được.

Trần Hứa Trạch cứng đờ ngồi trên ghế rất lâu, trả lời từng câu một, có một câu cậu không trả lời, một lát yên ắng kia, cậu lấy điện thoại, click mở ghi âm, nhẹ nhàng đặt bên cạnh cô.

Đúng lúc đó cô lại gọi cậu:

“Hứa… Trạch…”

“Đau…”

Một chữ vô cùng đơn giản, giọng điệu lặp đi lặp lại, mềm như bông, khiến Trần Hứa Trạch cứng ngắc ngồi rất lâu.

...

Sau khi Trịnh Ngâm Ngâm bắt đầu học kèm với Chu Yểu và Nghênh Niệm thì đã nghiêm túc học hành ở trường, đàng hoàng hơn trước gấp trăm lần. Chỉ cần có thời gian, bất luận là giờ nghỉ hay tiết thể dục đều có thể nhìn thấy cô ấy đang xem sách làm bài, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như trên đời không có ai có thể quấy rầy cô ấy.

Càng điên cuồng chính là, cô ấy thường xuyên sẽ cho mình một cái tát, đột nhiên lại tát vào má mình, khiến người ta sốc vì hoảng sợ.

Ban đầu không ai hiểu, sau đó lặng lẽ hỏi thăm mới biết, nói: “Cậu ấy sợ mình nhớ Ninh Kỳ! Vừa nhớ đến Ninh Kỳ, cậu ấy liền cho mình một bạt tai, để mình chuyên tâm học hành.”

Đám nữ sinh cảm thấy cô ấy ra vẻ, không ngừng cười nhạo: “Cậu ta với Ninh Kỳ, ai mà không biết, bây giờ thế này, liều mạng cho ai xem, sách giở tới giở lui, mặt sưng đỏ lên, vẫn là mệnh đội sổ thôi!”

Người nói như vậy không ít, nhưng cô ấy lại như chưa từng nghe thấy, cho dù có người nói chuyện ngay bên tai, cô ấy cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ. Thời gian cùng những người đó tranh chấp, lý luận, tất cả đều được cô ấy dùng để giở sách.

Chu Yểu và Nghênh Niệm biết chuyện này, có nói riêng với cô ấy một lần. Thái độ của Trịnh Ngâm Ngâm rất kiên quyết: “Mình như vậy không phải vì trừng phạt chính mình, chỉ là mình không có cách nào để lập tức quên đi những chuyện khác. Mình không muốn bởi vì những sự tồn tại khác mà lãng phí cuộc đời của mình. Chỉ có như vậy, chỉ có đau, khi nhớ đến cậu ta, cái tát đau đớn sẽ khiến mình tỉnh táo, nhiều lần nghĩ đến cậu ta thì ngoài trừ đau, không còn cảm giác nào nữa. Một ngày nào đó, mình sẽ hoàn toàn trở về là chính mình.”

Cô ấy dứt khoát như vậy, Chu Yểu và Nghênh Niệm cũng không thể nói gì hơn. Cứ như vậy, thường xuyên có thể nhìn thấy Trịnh Ngâm Ngâm với một gương mặt sưng đỏ ngồi im lặng ở đâu đó đọc sách, ăn uống, ban đầu một ngày sáu bảy cái tát, đến sau này, chỉ có lúc phân tâm mới bị tát một cái.

Nam sinh khiến Trịnh Ngâm Ngâm và Lâm Hữu Vân sinh ra mâu thuẫn tên là Ninh Kỳ, sau khi Trịnh Ngâm Ngâm rút khỏi hội kiếm đạo, cũng chủ động rời xa mấy người họ. Cậu ta có đi tìm Trịnh Ngâm Ngâm, mấy lý do, hành động thoái thác từ trước đến nay vốn có hiệu quả nay lại đột nhiên mất đi tác dụng. Trịnh Ngâm Ngâm chỉ lạnh nhạt đến mức không thể lạnh nhạt hơn trả lời: “Tính cách của chúng ta không hợp để làm bạn, mình và mấy người Lâm Hữu Vân cũng hoàn toàn không hợp nhau, cho nên mình cảm thấy chúng ta vẫn nên đừng lui tới nữa.”

Nói xong, cô ấy ôm sách về phòng học, Ninh Kỳ muốn kéo cô ấy lại, cô ấy lại bước lệch sang một bên, động tác nhanh nhạy tránh đi.

“Nếu không có gì nữa, mình phải về đi học.”

Ninh Kỳ nhìn cô, nói: “Nếu mà cậu muốn học bù thì có thể tìm mình mà, mình và vài người khác thành tích vẫn còn tốt, không nhất định phải tìm mấy vị lợi hại nhất trên bảng vàng, ở chung hẳn sẽ rất không dễ dàng, đều là người rất có danh tiếng, tính tình chắc khá khó chịu, tính cách cậu mềm yếu như vậy, lỡ mà xung đột…”

Từng câu từng chữ phảng phất nhưng vì cô ấy mà nói chuyện.

Trịnh Ngâm Ngâm nghe được thì chỉ muốn cười. Lúc cô ấy cho cậu ta xem vết bầm do bị Lâm Hữu Vân đánh, khi đó cậu ta chỉ nói: “Luyện kiếm đạo khó tránh khỏi sẽ bị thương, chỉ là không cẩn thận mà thôi, mình sẽ nói với cậu ấy, cậu đừng quá để trong lòng”.

Suy nghĩ một chút, chính mình lúc đó, rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào? Từ nay về sau, cả nhóm Ninh Kỳ, không bao giờ gặp lại bóng dáng Trịnh Ngâm Ngâm. Cô ấy và mấy người đó hoàn toàn cắt đứt liên hệ.

Ba ngày sau khi Ninh Kỳ tìm Trịnh Ngâm Ngâm nói chuyện, kết quả kiểm tra đã có, công bố trên bảng vàng. Trịnh Ngâm Ngâm ôm sách từ khu dạy học đi xuống, vừa lúc gặp đám Ninh Kỳ.

Mấy người họ quay đầu thấy cô, biểu tình vi diệu, Lâm Hữu Vân “xì” một tiếng, không chút che lấp ác ý: “Cho rằng ôm sách là học sao, đúng là khiến người ta buồn nôn. Cũng không biết là giả bộ cho ai xem!”

Trịnh Ngâm Ngâm giống như không hề nghe được, đi lướt qua mấy người họ, làm lơ ánh mắt muốn nói lại thôi của Ninh Kỳ, từng bước một đến bảng vàng cách đó không xa.

Chu Yểu và Nghênh Niệm đã ở bên kia chờ cô ấy, các cô đã hẹn cùng nhau xem bảng vàng. Đoạn đường cuối cùng, Trịnh Ngâm Ngâm chạy chậm đến, gia nhập với Chu Yểu và Nghênh Niệm.

“Cậu siêu đỉnh!!”

Nghênh Niệm dâng một cái ôm, ôm chặt đến mức sắp bóp chết Trịnh Ngâm Ngâm.

“Thứ bảy lăm! Ngâm Ngâm! Cậu đứng thứ bảy lăm.”

Một tiếng rống này rước lấy sự chú ý của rất nhiều người. Có lẽ trong mắt những người đứng đầu, thành tích này không có gì là lợi hại, nhưng cả khối mười mấy lớp, Trịnh Ngâm Ngâm từ trước luôn đứng hơn một nghìn, bây giờ lập tức nhảy vào top 100, cho dù người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, đây cũng là chuyện đáng giá để vui vẻ tự hào.

“Cậu giỏi lắm!” Chu Yểu cũng ôm Trịnh Ngâm Ngâm.

Mà Trịnh Ngâm Ngâm dường như còn chưa thể tin được, nhìn chằm chằm tên mình trên bảng vàng, mặc cho Nghênh Niệm lay bả vai mình, đôi mắt dần đỏ lên.

“Bảy lăm? Thật sự… Thật sự là bảy lăm? Thật chứ…”

Cô ấy nghẹn ngào, kiềm chế xúc động rơi nước mắt, đưa tay lau mắt mình.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc: “Mình đứng thứ bảy lăm…”

Ba cô gái tụm lại cười đùa, mấy người Ninh Kỳ và Lâm Hữu Vân cách đó không xa nghe được đoạn đối thoại, vẻ mặt lập tức thay đổi, không ai chủ động nhắc tới đề tài liên quan đến cô ấy nữa, ánh mắt lảng tránh, làm bộ như không nhìn bên này.

Vì để mình nhớ lâu, bàn tay thường rất đau.

Ngăn lại tổn hại kịp thời, cũng cắt đứt hoàn toàn với người không nên lui tới, rất khó.

Bài tập buồn tẻ nhạt nhẽo, thường xuyên khiến người ta muốn từ bỏ, cũng rất khó để kiên trì.

Nhưng mà, cô ấy đã chịu đựng được tất cả.

Trịnh Ngâm Ngâm nâng một cánh tay, che lại đôi mắt đang rơi lệ, khóc thút thít. Nghênh Niệm ôm cánh tay cô ấy, Chu Yểu nhẹ nhàng ôm eo cô ấy, hai người đều đang cười, ai cũng không quấy rầy cô ấy phát tiết cảm xúc.

Ánh mắt trời dần lặn xuống, vẽ ra hai mảng đối lập sáng tối trong sân trường.

Trịnh Ngâm Ngâm và các cô ở một bên, bị khu dạy học ngăn lại, đám Ninh Kỳ và Lâm Hữu Vân ở bên kia.

Giống như một giới hạn rõ ràng, từ đây rạch ra hai con đường đời.

Mà cô ấy, sẽ không bao giờ quay đầu lại.

...

Sau bữa cơm tối, mẹ Chu kêu Chu Yểu đi đưa canh gà cho Trần Hứa Trạch, cô biết mật mã tầng một của nhà cậu, trực tiếp đi vào, đặt hộp canh lên bàn, Chu Yểu gọi một tiếng: “Trần Hứa Trạch?”

Tầng một tối đen, không có người.

Cô cẩn thận đi về phía cầu thang, bước chậm về phía trước.

Phòng Trần Hứa Trạch ở tầng hai, cô đi đến trước cửa nhẹ nhàng gõ, vặn tay nắm mở ra…

Trần Hứa Trạch đang nằm trên giường, lỗ tai nhét tai nghe, trong chớp mắt khi cửa mở, cậu đột nhiên kéo tai nghe ra, ngồi nửa người: “Cậu tới khi nào?!”

Chu Yểu hoảng sợ, cho rằng mình đột nhiên xuất hiện đã dọa đến cậu, cô dừng một lúc mới nói: “Mẹ mình kêu mình đưa canh tới cho cậu, đang để ở dưới tầng. Mình thấy dưới tầng không có ai nên lên đây. Mình… Mình ra ngoài trước, cậu nhớ xuống uống canh.”

Nửa phút sau, Chu Yểu còn chưa xuống lầu, Trần Hứa Trạch đã ra khỏi phòng, cậu nói: “Vừa rồi mới ngủ, có hơi giật mình.”

Thì ra là như thế. Chu Yểu “à” một tiếng, gật đầu.

“Mình còn phải về làm bài tập, vậy cậu nhớ xuống uống canh, mình về trước?” Chu Yểu vốn không muốn ở lâu.

Lần này Trần Hứa Trạch cũng không giữ cô lại, cậu gật đầu. Mở đèn ở hành lang, nhìn theo cô rời đi, nghe thấy tiếng đóng cửa ở tầng một cậu mới tắt đèn quay lại phòng.

Tầng hai vô cùng yên ắng, Trần Hứa Trạch ở một mình, ngoại trừ khi cậu đi lại, trong nhà hầu như không có tiếng vang.

Lúc Chu Yểu xuất hiện, cậu đang nghe tai nghe, không chú ý kịp thời.

Không xuống tầng ăn canh, Trần Hứa Trạch đi vào phòng, đứng trên sàn gỗ, nhìn chằm chằm điện thoại trên giường, im lặng nhìn một lúc lâu. Rồi sau đó, cậu thản nhiên thở ra một hơi, lần nữa nằm lên giường, một chân cong lên, nâng cánh tay trái che mắt mình lại.

Lần này cậu không mang tai nghe, trực tiếp rút tai nghe ra khỏi điện thoại.

Trong điện thoại, là những tiếng lẩm bẩm mềm yếu dịu dàng như đang làm nũng.

Người quen đều có thể nghe ra đó là giọng Chu Yểu. Chỉ là không giống bình thường lắm, vì bị bệnh nên có nhiều hơn một phần mềm mại câu dẫn.

Cả căn phòng chỉ có tiếng Chu Yểu, từng tiếng lại từng tiếng gọi tên cậu:

“Hứa Trạch…”

“Trần Hứa Trạch…”

Cậu nhắm hai mắt, hơi ngẩng đầu, cánh tay che đi ánh sáng trước đôi mắt. Cậu nâng một tay khác, thuận tay tắt luôn đèn trong phòng. Tất cả rơi vào bóng tối.

Không có ai biết, cơ thể cậu căng cứng, từ ngón chân hơi co lại đến từng mạch gân huyết quản như đang thít chặt, cậu khó chịu, lại sung sướng khó tả.

“Hứa Trạch… Mình đau…”

“Hứa Trạch…”

“Đau…”

Dưới âm thanh làm nũng kia, toàn thân Trần Hứa Trạch căng cứng, yết hầu gian nan chuyển động lên xuống.

Người có thể khiến cậu nóng lên điên cuồng, chỉ có một mình cô.

Mà người có thể khiến dục vọng trong cậu bùng cháy tràn đầy, cũng chỉ có một.

Trần Hứa Trạch cảm thấy, có thể mình bị bệnh rồi.

Căn bệnh này còn liên quan đến Chu Yểu, có lẽ đời này cũng không cách nào khỏi hẳn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện