Chạng vạng tối, mưa tạnh.
“Dao Dao, con đã nghe nói chuyện của bác cả con rồi chứ? Số bác cả con cũng thật là xui xẻo, nhiều người đi như vậy mà chỉ có bác cả con bị lợn rừng đâm, quá xui xẻo, cũng không biết bây giờ thế nào rồi, hình như là bác gái con vừa về một lát rồi lại đi rồi sao?”
“Hình như là như vậy.” Lục Dao hờ hững trả lời một câu.
“Cái gì gọi là hình như? Con có đang nghe mẹ nói chuyện hay không đấy? À đúng rồi, có phải là ngày mai Thanh Tùng sẽ về bộ đội không? Đến lúc đó con nhớ đi tiễn đấy.” Giang Thu Nguyệt nói xong chuyện Tưởng Thanh Tùng thì lại nhắc đến chuyện của Lục Hoa Minh: “Dao Dao, con nói xem bác cả con như thế thì bọn họ có đến nhà mình vay tiền hay không?”
“Không đâu, nhà bác cả và nhà chú ba thân thiết hơn, vay tiền cũng sẽ không đến nhà mình.” Lục Dao ném lại một câu này rồi trở về phòng mình.
Giang Thu Nguyệt còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy Lục Dao đi mất, trong lòng có chút không thoải mái, cũng không biết là gần đây con gái bị làm sao, có đôi khi thần thần bí bí, dường như tính cách cũng thay đổi.
Văn phòng bác sĩ, các bác sĩ vẫn ấn tượng sâu sắc về hình ảnh của bệnh nhân Lục Hoa Minh được đưa đến hôm nay.
Xương sườn bị gãy mấy hai cái, ngực bị rách một lỗ to, hơn nữa cũng chậm trễ trong thời gian dài rồi mới đưa đến bệnh viện. Bác sĩ chủ trị cũng đã nhìn qua vết thương đó rồi, cầm máu cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Ân Đức là bác sĩ chủ trị của Lục Hoa Minh, cũng đã làm trong bệnh viện này mấy thập niên rồi, đồi với tình trạng của Lục Hoa Minh thì bác sĩ chủ trị như ông ấy hiểu rất rõ.
Tình hình trước đó Tiêu Ân Đức cũng đã hỏi rồi, người giúp Lục Hoa Minh cầm máu chính là cô gái nhỏ Lục Kiều, hơn nữa lại là dùng phương pháp châm cứu của Trung y.
Bây giờ tất cả mọi người đều tin dùng Tây y, cảm thấy hiệu quả nhanh, nhưng mà mọi người cũng không biết thực ra thì Trung y cũng không thua kém gì Tây y, chủ yếu là phải xem bản lĩnh học Trung y đến đâu.
So với Tây y thì Trung y càng khó học hơn, cần phải cố gắng nhiều mới có thành tựu.
Tiêu Ân Đức cũng đã từng gặp thầy thuốc Trung y vô cùng lợi hại, nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ai trong ngành Trung y có thể dùng kim châm để cầm máu, không nói đến cái khác, chỉ với trường hợp của Lục Hoa Minh thì chưa chắc lúc đó bệnh viện của bọn họ có thể cầm máu một cách thuận lợi được.
“Dao Dao, con đã nghe nói chuyện của bác cả con rồi chứ? Số bác cả con cũng thật là xui xẻo, nhiều người đi như vậy mà chỉ có bác cả con bị lợn rừng đâm, quá xui xẻo, cũng không biết bây giờ thế nào rồi, hình như là bác gái con vừa về một lát rồi lại đi rồi sao?”
“Hình như là như vậy.” Lục Dao hờ hững trả lời một câu.
“Cái gì gọi là hình như? Con có đang nghe mẹ nói chuyện hay không đấy? À đúng rồi, có phải là ngày mai Thanh Tùng sẽ về bộ đội không? Đến lúc đó con nhớ đi tiễn đấy.” Giang Thu Nguyệt nói xong chuyện Tưởng Thanh Tùng thì lại nhắc đến chuyện của Lục Hoa Minh: “Dao Dao, con nói xem bác cả con như thế thì bọn họ có đến nhà mình vay tiền hay không?”
“Không đâu, nhà bác cả và nhà chú ba thân thiết hơn, vay tiền cũng sẽ không đến nhà mình.” Lục Dao ném lại một câu này rồi trở về phòng mình.
Giang Thu Nguyệt còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy Lục Dao đi mất, trong lòng có chút không thoải mái, cũng không biết là gần đây con gái bị làm sao, có đôi khi thần thần bí bí, dường như tính cách cũng thay đổi.
Văn phòng bác sĩ, các bác sĩ vẫn ấn tượng sâu sắc về hình ảnh của bệnh nhân Lục Hoa Minh được đưa đến hôm nay.
Xương sườn bị gãy mấy hai cái, ngực bị rách một lỗ to, hơn nữa cũng chậm trễ trong thời gian dài rồi mới đưa đến bệnh viện. Bác sĩ chủ trị cũng đã nhìn qua vết thương đó rồi, cầm máu cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Ân Đức là bác sĩ chủ trị của Lục Hoa Minh, cũng đã làm trong bệnh viện này mấy thập niên rồi, đồi với tình trạng của Lục Hoa Minh thì bác sĩ chủ trị như ông ấy hiểu rất rõ.
Tình hình trước đó Tiêu Ân Đức cũng đã hỏi rồi, người giúp Lục Hoa Minh cầm máu chính là cô gái nhỏ Lục Kiều, hơn nữa lại là dùng phương pháp châm cứu của Trung y.
Bây giờ tất cả mọi người đều tin dùng Tây y, cảm thấy hiệu quả nhanh, nhưng mà mọi người cũng không biết thực ra thì Trung y cũng không thua kém gì Tây y, chủ yếu là phải xem bản lĩnh học Trung y đến đâu.
So với Tây y thì Trung y càng khó học hơn, cần phải cố gắng nhiều mới có thành tựu.
Tiêu Ân Đức cũng đã từng gặp thầy thuốc Trung y vô cùng lợi hại, nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ai trong ngành Trung y có thể dùng kim châm để cầm máu, không nói đến cái khác, chỉ với trường hợp của Lục Hoa Minh thì chưa chắc lúc đó bệnh viện của bọn họ có thể cầm máu một cách thuận lợi được.
Danh sách chương