Lê Tuyết cảm thấy chột dạ, nhanh chóng xách túi đi lên tầng hai.

Cô không gõ cửa, lẻn thẳng vào phòng thằng nhóc ở trên tầng hai. Thằng nhóc đang ngủ, bên cạnh còn có dì đang canh.

Cô cười và bảo dì xuống trước, mình ở lại.

Sau khi dì ấy rời đi, cô lập tức lấy điện thoại di động ra và lén chụp ảnh, anh chàng nhỏ con mũm mĩm, hai bàn tay mập mạp để trên đầu, nắm chặt tay và bụng phập phồng theo nhịp thở, dễ thương lạ thường.

Nhưng đó cũng chỉ là lúc nó đang ngủ thôi.

Một lúc sau, thằng bé mở mắt ra và nhìn thấy cô, nó há to miệng ngạc nhiên, miệng cười toe toét, cười được một nửa thì đột ngột dừng lại, chắc là nhớ đến chuyện hồi sáng nên nó lập tức bĩu môi, bắt đầu khóc: "Chị xấu xa!"

"Không chơi với chị nữa!"

Lê Tuyết cố nhịn cười, giơ tay cầu xin: "Chị sai rồi, Trăn Trăn à, chị thật sự biết sai rồi!"

"Ghét chị!"

"Em không tốt với chị nữa, em muốn đi tìm mẹ!"

"Ôi, sợ quá, Trăn Trăn không tốt với chị nữa, chị sợ quá! Đừng đối xử với chị như thế này mà!"

"Hừ!"

Trên mặt thằng nhóc có nước mắt, khuôn mặt nghiêm túc, không thèm nhìn cô, nó xoay người xuống giường, sau đó chạy ra ngoài.

Nó vội vàng đi đến tầng một, nhào vào trong vòng tay của Triệu Cầm, như tìm được người chống lưng: "Mẹ ơi, đánh chị gái!"

Nghĩ đến những gì lúc sáng Triệu Cầm đã nói khi dỗ dành mình, bà nói khi nào cô về thì sẽ đánh cô.



Triệu Cầm bật cười: "Đánh đánh đánh, chị gái là đồ xấu xa, phải đánh!"

Bà vừa nói vừa giơ tay đập vào Lê Tuyết.

Lê Tuyết lập tức giả vờ đau đớn kêu: "Ôi, đau quá, Trăn Trăn ơi chị sai rồi, sau này chị sẽ không bao giờ như thế nữa!"

"Ôi, đau quá!"

"Ha ha ha!" Thằng bé cảm thấy thoải mái, vùi mặt vào lòng Triệu Cầm cười.

Vừa cười vừa nhìn trộm.

"Con còn muốn đánh!"

"Loại đau đớn ấy."

...

Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà Lê Tuyết đã bị Triệu Cầm gọi dậy.

Cô ngơ ngác ngồi dậy, lúc này mới nhớ lại những gì bà đã nói với mình ngày hôm qua.

Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi múa, với tư cách là ban giám đốc trường đại học H, đặc biệt Lục Mạn Mạn còn là người diễn chính nên cha Lục được mời tham gia.

Ông vốn không định đi, nhưng nghe nói còn có cậu chủ nhà họ Cung và một vài vị lãnh đạo doanh nghiệp nên lập tức đổi ý, chuyện mấy ngày trước vẫn chưa giải quyết xong, có thể đây là một cơ hội.

Triệu Cầm chuẩn bị đưa cô đi cùng, muốn cô ra ngoài và ngắm nhìn thế giới nhiều hơn.



Sinh viên được chọn cho cuộc thi múa là sinh viên từ trường đại học và cao đẳng Thủ đô, cuối cùng Lục Mạn Mạn đã giành chiến thắng.

Thư Vân Hề cũng ở đó, nhưng cô ta chỉ là một vũ công.

Đi xe vào tận trường Đại học H, được lãnh đạo nhà trường ra đón.

Thời gian còn sớm nên được lãnh đạo nhà trường đưa đi thăm trường trước.

Một đoàn người, không chỉ có cha Lục mà còn có những hiệu trưởng khác, e rằng bọn họ đều muốn tới gặp cậu cả nhà họ Cung.

Lê Tuyết dắt thằng nhóc đi đằng sau, thằng nhóc tò mò cứ ngoái đầu nhìn xung quanh.

Đi dạo được một vòng, trò chuyện một vài câu khách sáo, sau đó lái xe đến Nhà hát Ca múa nhạc ở trung tâm thành phố.

Bên ngoài có nhiều xe hơi sang trọng, trước cửa có rất nhiều ông lớn mặc vest, đi giày da.

Mắt cha Lục sáng lên, cười bước tới chào hỏi.

Triệu Cầm quay lại nói nhỏ với Lê Tuyết: "Đi sát mẹ."

Lê Tuyết gật đầu.

Cô nắm tay thằng nhóc đi theo.

Đứng ở bên ngoài một lúc, sau đó đi theo đám đông vào trong. Bên trong được trang hoàng lộng lẫy, chủ yếu là màu vàng, xung quanh treo đầy tranh tường.

E rằng không dễ dàng gì để có thể biểu diễn ở đây, hơn nữa nhà họ Cung cũng rất hào phóng.

Lê Tuyết dắt thằng nhóc tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống trước, vừa chạm mông vào ghế, thằng nhóc đã chúi đầu lại gần, lấy hai bàn tay mập mạp che miệng rồi bí mật nói: "Chị ơi, em muốn đi ị."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện