Buổi sáng trước khi Lê Tuyết rời đi, Triệu Cầm đã kéo cô sang một bên để nói chuyện.
"Sáng nay mẹ dậy đã hỏi thằng nhóc đó rồi, nó nói nó sợ con giận nên mới cố tình làm vậy, muốn lấy lòng con!"
"Còn không dám đi ra!"
Thường thì dậy sớm cậu bé sẽ đi xuống lầu, nhưng hôm nay cứ nằm ì trên giường không chịu dậy.
Sau đó bà hạ thấp giọng nói: "Mẹ cũng không biết nó từ đâu thấy con không thích Lục Lương. Cho nên mẹ thường bảo con bớt bớt lại mà con không nghe, nó còn bé thế thì hiểu cái gì, có thế nào thì học như thế đó, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!"
Bà nhướng mày nhìn Lê Tuyết: "Con cũng không còn nhỏ nữa, biết nên làm gì và không nên làm gì. Mẹ biết trong lòng con có sự hiểu biết và đánh giá khách quan của riêng mình, cho dù không thích cũng phải nhịn cho mẹ. Con không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến mẹ và Trăn Trăn chứ, nghe thấy chưa?"
Lê Tuyết mím môi.
Cô hiểu ý của Triệu Cầm, thằng nhóc sợ cô tức giận chuyện tối hôm kia nên muốn làm cho cô vui bằng cách bắt nạt Lục Lương.
Đồng thời cũng để cho cô kiềm chế lại tính cách của mình, không bắt nạt Lục Lương và Lục Mạn Mạn như trước nữa.
Những lo lắng của bà không phải là thừa! Lê Tuyết bĩu môi, ấm ức nói: "Con bắt nạt bọn họ khi nào chứ? Ngược lại là Lục Mạn Mạn mỗi lần đều đè ép con không thể trở mình được!"
"Mẹ, mẹ càng ngày càng không công bằng. Trước đây mẹ đối xử với con tốt nhường nào, từ khi có thằng nhóc đó là con đã không còn chỗ đứng rồi!"
Triệu Cầm nghe xong cảm thấy dở khóc dở cười.
Bà lấy tay chọc vào đầu cô: "Nói nhảm gì đấy? Mẹ trở nên thiên vị từ khi nào? Con nhìn lại con xem? Còn không hiểu chuyện bằng Trăn Trăn!"
"Không làm chuyện xấu là được, mẹ sợ con chịu thiệt!"
"Được rồi, xem con ấm ức chưa kìa, mẹ đã chuyển cho con 20.000 đồng rồi đấy, con tiêu tiết kiệm chút."
Lê Tuyết vốn còn có chút nóng nảy, nhưng nghe xong lời này, hai mắt sáng lên, lập tức thay đổi thái độ: "Là nó bắt nạt con thì có, ngay cả mẹ cũng bị cướp mất rồi. Mẹ chỉ đáng giá 20.000 đồng thôi à? Mẹ coi thường chính mình quá rồi đấy?"
Triệu Cầm không vui trừng mắt nhìn cô: "Không biết học được mấy thứ này ở đâu nữa, mồm mép láu lỉnh!"
Bà xua tay: "Được rồi được rồi, lát nữa mẹ sẽ chuyển cho con thêm 30.000."
"Đừng lộn xộn nữa, về sau nhớ chú ý chút."
"Con biết rồi!"
Lê Tuyết thấy vậy liền tém tém lại, lập tức cười đưa tay ôm lấy cánh tay Triệu Cầm, ngoan ngoãn dính người.
Trên cầu thang lầu hai, trong bóng tối ẩn hiện một bóng người.
Thân hình mảnh khảnh dựa vào tường, nhìn xuống cảnh tình sâu nghĩa nặng của hai mẹ con, vẻ mặt lạnh lùng vốn có lại có chút u ám khó phát hiện.
...
Lê Tuyết đến trường và đổi một hộp cơm đưa bữa sáng cho Lục Lương.
Trước tiên phải có một khoảng thời gian để thích ứng, sau một thời gian cô sẽ để lộ ra một số sơ hở và cho thấy đó là mình đưa tới. Sau đó tiếp xúc dần dần với cậu.
Cô phải đi từng bước và không thể hấp tấp!
Trở lại lớp, hôm nay là một ngày thi thử theo mô phỏng nho nhỏ, cho nên mọi người đều đến sớm.
Buổi sáng thi là Ngữ văn và Toán.
Lê Tuyết không ngờ trường cấp ba số 3 lại liều mạng như vậy, dù sao vừa ra khỏi phòng thi cô đã ngã quỵ, nghĩ đến buổi chiều còn có hai môn nữa, đầu cô lập tức nổ tung.
Hướng Phỉ Phỉ cũng thế, uống xong ngụm nước là đi ăn cơm với cô, hôm nay thi thử không chia lớp nên không cần đợi.
Khi đi đến tầng một, cô thấy bạn trai cô ấy và Giang Minh Châu đang ở đó, họ chào hỏi khi nhìn thấy các cô đi tới.
Hướng Phỉ Phỉ thích đối chiếu đáp án đúng, Lê Tuyết vốn không muốn đối chiếu, nhưng cô ấy liên tục đặt câu hỏi nên cô cũng bị khơi dậy hứng thú.
Trong khoảng thời gian này cô học hành rất chăm chỉ, so với những người khác thì dù sao nền tảng của cô cũng ở đó, học một lát là tiến vào trạng thái.
Không kém hơn “Lê Tuyết” là bao!
"Sáng nay mẹ dậy đã hỏi thằng nhóc đó rồi, nó nói nó sợ con giận nên mới cố tình làm vậy, muốn lấy lòng con!"
"Còn không dám đi ra!"
Thường thì dậy sớm cậu bé sẽ đi xuống lầu, nhưng hôm nay cứ nằm ì trên giường không chịu dậy.
Sau đó bà hạ thấp giọng nói: "Mẹ cũng không biết nó từ đâu thấy con không thích Lục Lương. Cho nên mẹ thường bảo con bớt bớt lại mà con không nghe, nó còn bé thế thì hiểu cái gì, có thế nào thì học như thế đó, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!"
Bà nhướng mày nhìn Lê Tuyết: "Con cũng không còn nhỏ nữa, biết nên làm gì và không nên làm gì. Mẹ biết trong lòng con có sự hiểu biết và đánh giá khách quan của riêng mình, cho dù không thích cũng phải nhịn cho mẹ. Con không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến mẹ và Trăn Trăn chứ, nghe thấy chưa?"
Lê Tuyết mím môi.
Cô hiểu ý của Triệu Cầm, thằng nhóc sợ cô tức giận chuyện tối hôm kia nên muốn làm cho cô vui bằng cách bắt nạt Lục Lương.
Đồng thời cũng để cho cô kiềm chế lại tính cách của mình, không bắt nạt Lục Lương và Lục Mạn Mạn như trước nữa.
Những lo lắng của bà không phải là thừa! Lê Tuyết bĩu môi, ấm ức nói: "Con bắt nạt bọn họ khi nào chứ? Ngược lại là Lục Mạn Mạn mỗi lần đều đè ép con không thể trở mình được!"
"Mẹ, mẹ càng ngày càng không công bằng. Trước đây mẹ đối xử với con tốt nhường nào, từ khi có thằng nhóc đó là con đã không còn chỗ đứng rồi!"
Triệu Cầm nghe xong cảm thấy dở khóc dở cười.
Bà lấy tay chọc vào đầu cô: "Nói nhảm gì đấy? Mẹ trở nên thiên vị từ khi nào? Con nhìn lại con xem? Còn không hiểu chuyện bằng Trăn Trăn!"
"Không làm chuyện xấu là được, mẹ sợ con chịu thiệt!"
"Được rồi, xem con ấm ức chưa kìa, mẹ đã chuyển cho con 20.000 đồng rồi đấy, con tiêu tiết kiệm chút."
Lê Tuyết vốn còn có chút nóng nảy, nhưng nghe xong lời này, hai mắt sáng lên, lập tức thay đổi thái độ: "Là nó bắt nạt con thì có, ngay cả mẹ cũng bị cướp mất rồi. Mẹ chỉ đáng giá 20.000 đồng thôi à? Mẹ coi thường chính mình quá rồi đấy?"
Triệu Cầm không vui trừng mắt nhìn cô: "Không biết học được mấy thứ này ở đâu nữa, mồm mép láu lỉnh!"
Bà xua tay: "Được rồi được rồi, lát nữa mẹ sẽ chuyển cho con thêm 30.000."
"Đừng lộn xộn nữa, về sau nhớ chú ý chút."
"Con biết rồi!"
Lê Tuyết thấy vậy liền tém tém lại, lập tức cười đưa tay ôm lấy cánh tay Triệu Cầm, ngoan ngoãn dính người.
Trên cầu thang lầu hai, trong bóng tối ẩn hiện một bóng người.
Thân hình mảnh khảnh dựa vào tường, nhìn xuống cảnh tình sâu nghĩa nặng của hai mẹ con, vẻ mặt lạnh lùng vốn có lại có chút u ám khó phát hiện.
...
Lê Tuyết đến trường và đổi một hộp cơm đưa bữa sáng cho Lục Lương.
Trước tiên phải có một khoảng thời gian để thích ứng, sau một thời gian cô sẽ để lộ ra một số sơ hở và cho thấy đó là mình đưa tới. Sau đó tiếp xúc dần dần với cậu.
Cô phải đi từng bước và không thể hấp tấp!
Trở lại lớp, hôm nay là một ngày thi thử theo mô phỏng nho nhỏ, cho nên mọi người đều đến sớm.
Buổi sáng thi là Ngữ văn và Toán.
Lê Tuyết không ngờ trường cấp ba số 3 lại liều mạng như vậy, dù sao vừa ra khỏi phòng thi cô đã ngã quỵ, nghĩ đến buổi chiều còn có hai môn nữa, đầu cô lập tức nổ tung.
Hướng Phỉ Phỉ cũng thế, uống xong ngụm nước là đi ăn cơm với cô, hôm nay thi thử không chia lớp nên không cần đợi.
Khi đi đến tầng một, cô thấy bạn trai cô ấy và Giang Minh Châu đang ở đó, họ chào hỏi khi nhìn thấy các cô đi tới.
Hướng Phỉ Phỉ thích đối chiếu đáp án đúng, Lê Tuyết vốn không muốn đối chiếu, nhưng cô ấy liên tục đặt câu hỏi nên cô cũng bị khơi dậy hứng thú.
Trong khoảng thời gian này cô học hành rất chăm chỉ, so với những người khác thì dù sao nền tảng của cô cũng ở đó, học một lát là tiến vào trạng thái.
Không kém hơn “Lê Tuyết” là bao!
Danh sách chương