"Cách thành phố cũng không xa, rất gần, chỉ đi mười phút là tới. Khuyết điểm duy nhất của căn nhà này chính là cách trong thôn hơi xa, xung quanh chỉ có một hộ gia đình. Gia đình đó chỉ có hai người già ở nhà, con cái đi bộ đội hết rồi, nghe nói đi tận phía nam, còn chưa quay về." Bà chủ nói đến đây, bản thân cũng cảm thấy không có hi vọng.
Vừa rồi bà ấy cũng đã hỏi thăm Ngu Thanh Nhàn, nhà cô có ba mẹ con thôi, không có đàn ông, ngôi nhà của em trai bà ấy cách thôn xa, cách thành phố cũng không gần, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Bà chủ càng nghĩ càng thấy không được, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy rất tốt.
Cô thích thanh tịnh, nhà ở có ít hàng xóm, cách thôn xa thích hợp với cô nhất.
Hiện giờ vào thành phố xem một lượt, cô cảm thấy ở trong thành phố cũng không phải là không tốt, chỉ là nhà rất nhỏ, Ngu Thanh Nhàn nhìn cảm thấy rất bí bách.
"Bà chủ, ngày mai bà dẫn tôi đi xem. Nếu như nhà đẹp, thì mọi chuyện đều dễ thương lượng."
Tình thế xoay chuyển, bà chủ mừng rỡ đến mức khoe cả hàm răng:
"Được, vậy em đừng gọi chị là bà chủ nữa, năm nay chị mới bốn mươi, lớn hơn em chút. Chị họ Lý, tên là Lý Quỳnh Hoa, nếu em không chê thì cứ gọi chị là chị Lý."
Ngu Thanh Nhàn vừa dễ nói chuyện vừa thức thời:
"Cứ quyết định vậy đi, chị Lý, ngày mai chị bớt thời gian đưa em đi xem nhé."
"Được." Lúc này đồ ăn trong nồi hấp cũng đã hâm nóng xong, chị Lý bỏ đồ ăn ra giúp Ngu Thanh Nhàn, còn cầm củ cải muối của nhà mình ra.
Ngu Thanh Nhàn từ chối vài lần không được đành phải nhận.
Chị Lý vô cùng nhiệt tình, còn mang đồ ăn lên tận phòng Ngu Thanh Nhàn rồi mới xuống.
Ba mẹ con ăn cơm tối ở trong phòng, Giang Mộc Tâm cầm bánh bao lên, hỏi:
"Mẹ ơi, chúng ta sẽ mua căn nhà mà bà chủ nói sao?"
Lúc Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với chị Lý, không hề giấu hai đứa trẻ.
"Còn chưa xác định, phải đi xem nhà đã." Ngu Thanh Nhàn dừng một chút, nhớ lại lời mình nói với Giang Mộc Tâm sáng nay, hỏi: "Con muốn ở nhà trong thành phố hay ở trong thôn? Nếu con muốn ở trong thành phố thì chúng ta vào thành phố xem."
Giang Mộc Tâm lắc đầu ngay:
"Con không muốn ở trong thành phố, hôm nay con xem rồi, thành phố nhỏ lắm, cũng không thể trồng rau.
Nói đến đây, Giang Mộc Tâm mỉm cười:
"Chỉ cần không phải về với ông bà, trong thôn hay ở thành phố đều được."
Vừa rồi bà ấy cũng đã hỏi thăm Ngu Thanh Nhàn, nhà cô có ba mẹ con thôi, không có đàn ông, ngôi nhà của em trai bà ấy cách thôn xa, cách thành phố cũng không gần, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Bà chủ càng nghĩ càng thấy không được, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy rất tốt.
Cô thích thanh tịnh, nhà ở có ít hàng xóm, cách thôn xa thích hợp với cô nhất.
Hiện giờ vào thành phố xem một lượt, cô cảm thấy ở trong thành phố cũng không phải là không tốt, chỉ là nhà rất nhỏ, Ngu Thanh Nhàn nhìn cảm thấy rất bí bách.
"Bà chủ, ngày mai bà dẫn tôi đi xem. Nếu như nhà đẹp, thì mọi chuyện đều dễ thương lượng."
Tình thế xoay chuyển, bà chủ mừng rỡ đến mức khoe cả hàm răng:
"Được, vậy em đừng gọi chị là bà chủ nữa, năm nay chị mới bốn mươi, lớn hơn em chút. Chị họ Lý, tên là Lý Quỳnh Hoa, nếu em không chê thì cứ gọi chị là chị Lý."
Ngu Thanh Nhàn vừa dễ nói chuyện vừa thức thời:
"Cứ quyết định vậy đi, chị Lý, ngày mai chị bớt thời gian đưa em đi xem nhé."
"Được." Lúc này đồ ăn trong nồi hấp cũng đã hâm nóng xong, chị Lý bỏ đồ ăn ra giúp Ngu Thanh Nhàn, còn cầm củ cải muối của nhà mình ra.
Ngu Thanh Nhàn từ chối vài lần không được đành phải nhận.
Chị Lý vô cùng nhiệt tình, còn mang đồ ăn lên tận phòng Ngu Thanh Nhàn rồi mới xuống.
Ba mẹ con ăn cơm tối ở trong phòng, Giang Mộc Tâm cầm bánh bao lên, hỏi:
"Mẹ ơi, chúng ta sẽ mua căn nhà mà bà chủ nói sao?"
Lúc Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với chị Lý, không hề giấu hai đứa trẻ.
"Còn chưa xác định, phải đi xem nhà đã." Ngu Thanh Nhàn dừng một chút, nhớ lại lời mình nói với Giang Mộc Tâm sáng nay, hỏi: "Con muốn ở nhà trong thành phố hay ở trong thôn? Nếu con muốn ở trong thành phố thì chúng ta vào thành phố xem."
Giang Mộc Tâm lắc đầu ngay:
"Con không muốn ở trong thành phố, hôm nay con xem rồi, thành phố nhỏ lắm, cũng không thể trồng rau.
Nói đến đây, Giang Mộc Tâm mỉm cười:
"Chỉ cần không phải về với ông bà, trong thôn hay ở thành phố đều được."
Danh sách chương