Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Cái con bé này, ai ở thôn mà chẳng biết thời gian qua con sống khó khăn thế nào? Nhưng dù có khó khăn cỡ nào mà con cái còn ở đây thì cũng đừng bỏ trốn chứ."
"Bỏ trốn?" Tô Duy Duy giả vờ không hiểu: "Thím Quế Hoa, người ta vẫn hay bảo quả phụ khó làm, thím nói xem con đã chọc vào ai nào? Sao con chỉ dọn đồ về nhà mẹ ở vài hôm thôi đã thành ra bỏ trốn rồi?"
Trương Quế Hoa nghe mà sững người: "Về nhà mẹ? Thế sao về nhà mẹ mà con lại không dẫn Tranh Tranh theo?"
Tô Duy Duy lau nước mắt: "Thím Quế Hoa, hôm qua mẹ gửi tin nhắn cho con bảo bà thấy không khỏe, nếu như còn dẫn cả Tranh Tranh về thì con biết phải vừa lo cho Tranh Tranh vừa chăm mẹ con thế nào được?"
Trương Quế Hoa nghe cậu ấy, đưa mắt nhìn Lưu Ngọc Mai đầy đăm chiêu. Bà ấy không thể không nảy ra suy nghĩ, trước đó Tô Duy Duy ngã xuống nước, cả thôn chạy đến cứu, chẳng ai hỏi han gì mà Lưu Ngọc Mai lại gào thét nói Tô Duy Duy muốn bỏ trốn. Tất cả cũng bị ảnh hưởng, cho rằng Tô Duy Duy muốn bỏ trốn thật. Mà không, cả thôn đã rỉ tai nhau hết rồi, thế mà Tô Duy Duy lại chỉ về nhà mẹ thôi à? "Ngọc Mai, chuyện này là sao hả?" Trương Quế Hoa mở miệng trách cứ.
Bà ấy là vợ đại đội trưởng, có chỗ đứng nhất định trong thôn, nhà nào xảy ra chuyện đội trưởng không tiện xử lí đều để bà ấy đứng ra hòa giải, cũng ngang với hội trưởng hội phụ nữ ở thôn này. Trong mắt đám dân quê, bà ấy là vợ quan, thấy bà ấy nghiêm mặt, Lưu Ngọc Mai cũng hốt hoảng.
Có trách thì phải trách bình thường Tô Duy Duy cứ im ỉm làm thinh, cả ngày không hó hé câu nào. Lưu Ngọc Mai thực sự không ngờ cô lại đứng trước mặt Trương Quế Hoa đổi trắng thay đen như vậy.
"Quế Hoa, chị đừng nghe con nhỏ này nói lung tung, nó muốn bỏ trốn thật mà! Em đã đọc thư rồi kia mà!"
"Thư nào cơ?" Trương Quế Hoa cau mày: "Cô đưa chị xem nào."
Lưu Ngọc Mai sửng sốt, sau khi đọc xong thư, vì sợ Tô Duy Duy phát hiện nên bà ta đã đặt về chỗ cũ rồi, làm sao mà bà ta biết giờ lá thư đang ở đâu.
Tô Duy Duy thấy thế càng gào khóc to hơn, nép hẳn vào lòng Trương Quế Hoa: "Thím Quế Hoa, con sống ở thôn không nơi nương tựa cậy nhờ, cũng chỉ tin được vài người. Mấy hôm trước con chỉ ra trạm y tế đầu thôn lấy ít thuốc cảm cúm cho Tranh Tranh, thế mà mẹ chồng con lại bảo con liếc mắt đưa tình với người ta. Con chỉ dọn đồ muốn về nhà mẹ thôi, bà ấy lại xách xẻng đuổi theo con, con sợ quá mới trượt chân ngã xuống sông. Thím nói đi, thế mà sao lại thành ra bỏ trốn rồi?"
Tô Duy Duy gần gũi với bà ấy như vậy cũng làm Trương Quế Hoa nổi lòng thương. Trước lúc đến đây, bà ấy cũng tưởng rằng Tô Duy Duy bỏ trốn thật, nào ngờ lại được nghe cô nói đây chẳng phải chuyện bỏ trốn gì hết. Rõ ràng cô bị mẹ chồng độc ác đẩy xuống sông, mẹ chồng Lưu Ngọc Mai độc ác sợ bị người ta trách tội đã thêu dệt câu chuyện không có thật. Bà ấy biết mà, bình thường Tô Duy Duy cũng coi như ngoan ngoãn vâng lời, sao có thể làm ra cái chuyện hư đốn như bỏ trốn với người khác kia chứ. Nghĩ đến thân phận của Lưu Ngọc Mai, Trương Quế Hoa càng thêm tin vào suy đoán của mình.
"Ngọc Mai, lời Duy Duy nói có phải là thật không?"
Lưu Ngọc Mai bình thường mồm miệng nhanh nhảu nhưng chẳng biết vì sao giờ lại thành có cả trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi. Bà ta có cầm xẻng đuổi theo cô đâu chứ?
"Cái con bé này, ai ở thôn mà chẳng biết thời gian qua con sống khó khăn thế nào? Nhưng dù có khó khăn cỡ nào mà con cái còn ở đây thì cũng đừng bỏ trốn chứ."
"Bỏ trốn?" Tô Duy Duy giả vờ không hiểu: "Thím Quế Hoa, người ta vẫn hay bảo quả phụ khó làm, thím nói xem con đã chọc vào ai nào? Sao con chỉ dọn đồ về nhà mẹ ở vài hôm thôi đã thành ra bỏ trốn rồi?"
Trương Quế Hoa nghe mà sững người: "Về nhà mẹ? Thế sao về nhà mẹ mà con lại không dẫn Tranh Tranh theo?"
Tô Duy Duy lau nước mắt: "Thím Quế Hoa, hôm qua mẹ gửi tin nhắn cho con bảo bà thấy không khỏe, nếu như còn dẫn cả Tranh Tranh về thì con biết phải vừa lo cho Tranh Tranh vừa chăm mẹ con thế nào được?"
Trương Quế Hoa nghe cậu ấy, đưa mắt nhìn Lưu Ngọc Mai đầy đăm chiêu. Bà ấy không thể không nảy ra suy nghĩ, trước đó Tô Duy Duy ngã xuống nước, cả thôn chạy đến cứu, chẳng ai hỏi han gì mà Lưu Ngọc Mai lại gào thét nói Tô Duy Duy muốn bỏ trốn. Tất cả cũng bị ảnh hưởng, cho rằng Tô Duy Duy muốn bỏ trốn thật. Mà không, cả thôn đã rỉ tai nhau hết rồi, thế mà Tô Duy Duy lại chỉ về nhà mẹ thôi à? "Ngọc Mai, chuyện này là sao hả?" Trương Quế Hoa mở miệng trách cứ.
Bà ấy là vợ đại đội trưởng, có chỗ đứng nhất định trong thôn, nhà nào xảy ra chuyện đội trưởng không tiện xử lí đều để bà ấy đứng ra hòa giải, cũng ngang với hội trưởng hội phụ nữ ở thôn này. Trong mắt đám dân quê, bà ấy là vợ quan, thấy bà ấy nghiêm mặt, Lưu Ngọc Mai cũng hốt hoảng.
Có trách thì phải trách bình thường Tô Duy Duy cứ im ỉm làm thinh, cả ngày không hó hé câu nào. Lưu Ngọc Mai thực sự không ngờ cô lại đứng trước mặt Trương Quế Hoa đổi trắng thay đen như vậy.
"Quế Hoa, chị đừng nghe con nhỏ này nói lung tung, nó muốn bỏ trốn thật mà! Em đã đọc thư rồi kia mà!"
"Thư nào cơ?" Trương Quế Hoa cau mày: "Cô đưa chị xem nào."
Lưu Ngọc Mai sửng sốt, sau khi đọc xong thư, vì sợ Tô Duy Duy phát hiện nên bà ta đã đặt về chỗ cũ rồi, làm sao mà bà ta biết giờ lá thư đang ở đâu.
Tô Duy Duy thấy thế càng gào khóc to hơn, nép hẳn vào lòng Trương Quế Hoa: "Thím Quế Hoa, con sống ở thôn không nơi nương tựa cậy nhờ, cũng chỉ tin được vài người. Mấy hôm trước con chỉ ra trạm y tế đầu thôn lấy ít thuốc cảm cúm cho Tranh Tranh, thế mà mẹ chồng con lại bảo con liếc mắt đưa tình với người ta. Con chỉ dọn đồ muốn về nhà mẹ thôi, bà ấy lại xách xẻng đuổi theo con, con sợ quá mới trượt chân ngã xuống sông. Thím nói đi, thế mà sao lại thành ra bỏ trốn rồi?"
Tô Duy Duy gần gũi với bà ấy như vậy cũng làm Trương Quế Hoa nổi lòng thương. Trước lúc đến đây, bà ấy cũng tưởng rằng Tô Duy Duy bỏ trốn thật, nào ngờ lại được nghe cô nói đây chẳng phải chuyện bỏ trốn gì hết. Rõ ràng cô bị mẹ chồng độc ác đẩy xuống sông, mẹ chồng Lưu Ngọc Mai độc ác sợ bị người ta trách tội đã thêu dệt câu chuyện không có thật. Bà ấy biết mà, bình thường Tô Duy Duy cũng coi như ngoan ngoãn vâng lời, sao có thể làm ra cái chuyện hư đốn như bỏ trốn với người khác kia chứ. Nghĩ đến thân phận của Lưu Ngọc Mai, Trương Quế Hoa càng thêm tin vào suy đoán của mình.
"Ngọc Mai, lời Duy Duy nói có phải là thật không?"
Lưu Ngọc Mai bình thường mồm miệng nhanh nhảu nhưng chẳng biết vì sao giờ lại thành có cả trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi. Bà ta có cầm xẻng đuổi theo cô đâu chứ?
Danh sách chương