Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Duy Duy nở nụ cười gượng đầy khó xử: "Cậu đừng có quan tâm chị dâu kiếm tiền ở đâu, mau nhận lấy đi để tôi còn về thôn nữa."

Trong khoảnh khắc đó, Lương Vệ Đông vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, cuối cùng anh ta cũng có thể lần nữa bước trên sân trường rồi, nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhìn vào bóng lưng cô. Đây là cửa bên của bệnh viện, là chỗ bán máu do bệnh viện lập ra cho người đi bán, người nào đi ra cũng mặt mày tái nhợt, ôm chặt cánh tay. Tô Duy Duy trước mặt tuy giả vờ cười nhưng vẫn chẳng thể che đi gương mặt đã tái xanh của cô, cô còn đang xoa từ ngón tay đến cánh tay, ra vẻ trốn tránh, hơn nữa trong câu nói mang đầy hàm ý mong anh ta đừng truy hỏi nữa...

Lương Vệ Đông tái mặt, số tiền Tô Duy Duy đưa cho bỗng nóng bỏng cả tay. Mới vừa rồi, anh ta còn vì có tiền đi học mà vui mừng, nhưng đến lúc biết được nguồn gốc của số tiền ấy, anh ta lại chẳng thể ung dung thoải mái hưởng thụ sự hi sinh của chị dâu được nữa. Anh ta lùi về sau, tầm nhìn phút chốc trở nên mơ hồ.

"Chị dâu, sao chị có thể!"

"Hả?" Tô Duy Duy chẳng hiểu tại sao anh ta lại tỏ ra sửng sốt như thế, trông hệt như hồn ma bị hỏi tội, cô đã làm gì chứ? Lẽ nào Lương Vệ Đông đã biết cô đang diễn kịch rồi, biết cô phải đi bày sạp kiếm tiền rồi? "Vệ Đông, cậu nghe tôi giải thích đã, thực ra thì chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, số tiền này..."

"Đủ rồi! Sao chị dâu có thể làm thế chứ..." Lệ nóng chực trào trong mắt Lương Vệ Đông.

"Không không không, Vệ Đông à, cậu nghe tôi nói đã, thực ra thì số tiền này... Thôi vậy, tôi khai thật với cậu nhé..."

"Tôi biết rồi! Chị dâu, chị phải rút máu bán lấy tiền đúng không?"



"Cậu biết rồi? À được, thực ra thì... Hả?" Tô Duy Duy kinh ngạc ra mặt, bán máu ư? Rốt cuộc thì Lương Vệ Đông đào đâu ra cái kết luận này vậy? Lương Vệ Đông cúi gằm mặt hệt như một con khổng tước bị đánh, rõ là cao một mét tám mà lại khóc như một đứa bé trước mặt Tô Duy Duy.

"Chị dâu, máu đáng mấy đồng chứ? Chị phải bán bao nhiêu máu mới được 150 đồng tiền này? Phải cắm xuống bao nhiêu kim chứ? Chẳng trách cả tay chị đều đau nhức."

"..." Đấy là do tối qua lúc ngủ bị Tranh Tranh đè lên.

"Chị xem sắc mặt chị tái nhợt như vậy..."

"..." Không có kem chống nắng nên phải bôi cả đống phấn rôm tránh nắng mà.

"Chị dâu, sao chị có thể làm vậy chứ? Mặc dù tôi rất muốn đi học nhưng sao tôi có thể ích kỉ, dửng dưng nhìn chị bán máu kiếm tiền nộp học phí cho tôi như vậy được? Tôi đúng là vô dụng, anh cả đã mất rồi, tôi lại không thể lo cho chị, lo cho cái nhà này, chị còn phải chịu khổ vì tôi, tôi không thể lấy số tiền này được, tôi..." Lương Vệ Đông khóc không thành tiếng.

"..." Hiểu lầm này nghiêm trọng quá! Không giải thích nổi thì phải làm sao đây?

Tô Duy Duy có hơi áy náy, không thể phủ nhận cô đối xử tốt với anh ta vì có mục đích riêng. Từ trước đến giờ cô đều dùng góc nhìn Thượng Đế để nhìn những người bên cạnh, Lương Tiểu Muội là bà trùm điện ảnh trong tương lai, Tranh Tranh là họa sĩ thiên tài, Lương Vệ Đông là ông trùm nghiên cứu khoa học, ngay cả người chồng chết cô chưa từng gặp mặt đó cũng là người giàu ngầm… Cô để tâm đến thân phận của bọn họ, thân phận chính là nhãn mác mà cô dán cho bọn họ, vì để sau này nhận được nhiều lợi ích hơn, cô không ngừng giúp đỡ bọn họ, giúp một tay vào lúc bọn họ khó khăn nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện