Dịch Gia Di đi theo Lâm Vượng Cửu quành vài vòng mới dừng, còn tưởng chỉ là đi thu văn kiện hoặc là chỉnh lý hồ sơ mà thôi.
Thẳng đến khi ông ta đưa khẩu trang và mũ chụp đầu cho cô, dẫn cô đi vào một căn phòng vô cùng khác lạ, cảm giác được điều hòa xung quanh giảm đột ngột rất lạnh lẽo, nhìn thấy người mặc áo blouse đeo khẩu trang mới phát hiện ra một điểm khác thường.
Không đợi cô hoàn toàn ý thức được tất cả những thứ này đại diện cho điều gì thì người đã đứng trong một phòng rộng lạnh như băng rồi.
Xung quanh có rất nhiều thiết bị y tế và vài ba người mặc đồng phục cảnh sát khoanh tay đứng rải rác ở đó.
Lâm Vượng Cửu vất Dịch Gia Di lại, đứng bên một chiếc “giường bệnh,” nhỏ giọng thì thầm với tổ trưởng dẫn đội.
Ánh mắt của Dịch Gia Di liếc nhanh lên người bọn họ, lại vô thức rơi lên “giường bệnh” và bác sĩ “đang phẫu thuật” quanh chiếc giường đó…
Một tia sét bổ mạnh vào đầu, cuối cùng cô cũng phản ứng được đây là nơi nào, đương nhiên đó cũng không phải giường bệnh gì cả.
Không kịp che mắt, thi thể to lớn tứ chi giang rộng đã lọt vào võng mạc.
Cô cảnh sát trẻ không phòng bị trong nháy mắt tay chân lạnh toát, sắc mặt tái nhợt, vì sợ hãi mà đầu váng mắt hoa.
Còn chưa đợi cô sinh ra phản ứng sinh lý, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh khác, hình ảnh hiện ra trước mắt lập tức bao phủ căn phòng giải phẫu này.
Một khắc đó, Dịch Gia Di đứng như trời trồng ở đó, linh hồn như bị chuyển đến một thế giới khác.
Cô nghe được tiếng kêu rên của người chết đang bị giải phẫu kia, nhìn thấy gương mặt hung thủ, ở bên quan sát toàn bộ quá trình giết người.
Hương Giang là một thành phố có thời gian rời giường và thời gian đi ngủ muộn hơn phương bắc vài tiếng, điều này giúp tránh cái nắng nóng vào ban ngày và kéo dài thời gian hoạt động vào ban đêm.
Buổi sáng mặt trời đã lên rất cao mà thành phố chẳng qua chỉ vừa mới thức dậy.
Thẳng đến khi ông ta đưa khẩu trang và mũ chụp đầu cho cô, dẫn cô đi vào một căn phòng vô cùng khác lạ, cảm giác được điều hòa xung quanh giảm đột ngột rất lạnh lẽo, nhìn thấy người mặc áo blouse đeo khẩu trang mới phát hiện ra một điểm khác thường.
Không đợi cô hoàn toàn ý thức được tất cả những thứ này đại diện cho điều gì thì người đã đứng trong một phòng rộng lạnh như băng rồi.
Xung quanh có rất nhiều thiết bị y tế và vài ba người mặc đồng phục cảnh sát khoanh tay đứng rải rác ở đó.
Lâm Vượng Cửu vất Dịch Gia Di lại, đứng bên một chiếc “giường bệnh,” nhỏ giọng thì thầm với tổ trưởng dẫn đội.
Ánh mắt của Dịch Gia Di liếc nhanh lên người bọn họ, lại vô thức rơi lên “giường bệnh” và bác sĩ “đang phẫu thuật” quanh chiếc giường đó…
Một tia sét bổ mạnh vào đầu, cuối cùng cô cũng phản ứng được đây là nơi nào, đương nhiên đó cũng không phải giường bệnh gì cả.
Không kịp che mắt, thi thể to lớn tứ chi giang rộng đã lọt vào võng mạc.
Cô cảnh sát trẻ không phòng bị trong nháy mắt tay chân lạnh toát, sắc mặt tái nhợt, vì sợ hãi mà đầu váng mắt hoa.
Còn chưa đợi cô sinh ra phản ứng sinh lý, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh khác, hình ảnh hiện ra trước mắt lập tức bao phủ căn phòng giải phẫu này.
Một khắc đó, Dịch Gia Di đứng như trời trồng ở đó, linh hồn như bị chuyển đến một thế giới khác.
Cô nghe được tiếng kêu rên của người chết đang bị giải phẫu kia, nhìn thấy gương mặt hung thủ, ở bên quan sát toàn bộ quá trình giết người.
Hương Giang là một thành phố có thời gian rời giường và thời gian đi ngủ muộn hơn phương bắc vài tiếng, điều này giúp tránh cái nắng nóng vào ban ngày và kéo dài thời gian hoạt động vào ban đêm.
Buổi sáng mặt trời đã lên rất cao mà thành phố chẳng qua chỉ vừa mới thức dậy.
Danh sách chương