Hung thủ rửa sạch vết bẩn trên người đứa bé sơ sinh, cầm chiếc chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước bọc đứa trẻ lại, lại bồi thêm hai vết dao cứa lên cổ tay thai phụ, xả nước cho chảy từ từ, sau đó mới đóng cửa nhà tắm vội vàng rời đi.

Tiếp sau đó, sinh mệnh của người chết giống như dòng nước chảy, trôi vụt đi từng giọt một.

Dịch Gia Di lấy lại tinh thần, phát hiện ra sir Phương định dẫn người về văn phòng tổ B họp.

Giống như lần trước, trong trạng thái dòng chảy mới, cô đã ghi xong những hồ sơ mà bên pháp y cần giao nộp trong ba ngày tới.

Sau đó cô chuyển đến bộ phận giám định làm đăng ký vật chứng, khi ra ngoài lại, một nhóm người Phương Trấn Nhạc đã biến mất không còn thấy đâu.

Cô cầm tập văn kiện quay trở về văn phòng của cảnh sát viên hành chính, đứng trước bàn làm việc mà trong lòng tràn đầy sự thương tiếc.

“Thảm lắm sao? Chị nghe chú Cửu nói bụng bị rạch cả ra.” Chị Nhân làm động tác rùng mình.

Dịch Gia Di lặng lẽ gật đầu.

Chị Nhân thở dài, quay người im lặng làm việc của mình.

Trong nửa ngày sau đó, Dịch Gia Di vừa chỉnh sửa hồ sơ, vừa đọc và học những tài liệu đã điều chỉnh xong, thi thoảng vẫn ghi chép như cũ, nhưng phần lớn đều dừng lại để hồi tưởng quá trình gây án mà mình đã nhìn thấy trong thước phim tưởng tượng đó, trong lòng vô cùng nhớ thương quá trình phá án.



Không biết đám người sir Phương có thuận lợi không nữa…

Lúc tan làm, chị Nhân giành giật từng giây từng phút một để tan làm, còn Dịch Gia Di thì lại lề mề rất lâu mới đi xuống tầng.

Khi đến cửa cục cảnh sát, cô không tự chủ được mà nhìn về phía tổ trọng án B.

Chắc chắn đám người sir Phương đang họp, không biết liệu hai hung thủ đó đã bị liệt vào diện tình nghi chưa, cũng không biết tại sao hai người già đó lại hành hung nữa.

Còn cả đứa trẻ kia không biết đã bị mang đi đâu, có thể sống được không? Không biết…

Mũi chân của cô hướng về phía văn phòng tổ trọng án B nhưng lại bị cô cưỡng chế xoay lại.

Mình chẳng qua chỉ là một cảnh sát viên làm công tác hành chính văn chức, làm công việc hỗ trợ, tạp vụ, không có lý do gì xông vào văn phòng tổ trọng án để khoa tay múa chân cả.

Huống chi cô nói mình biết hung thủ là ai, nhưng bằng chứng đâu?

Sẽ bị coi thành yêu quái cho xem, mà có khả năng bị coi thành thần kinh hơn.

Hơn nữa, ngay cả tên hung thủ cô còn không nói rõ được, lẽ nào miêu tả tướng mạo dựa theo trí nhớ, tìm người vẽ ra sau đó truy nã sao? Nào có khả năng như thế chứ.



Lần trước tìm được hung khí và bắt được hung thủ là do vận may của cô tốt mà thôi.

Trước đây cô không hiểu nhưng cô từng được tham gia vào một vụ án, nghe đám người Lưu Gia Minh nói chuyện về công việc, đồng thời cũng từng đọc phân tích và giới thiệu tình huống khó khăn và công việc phức tạp trong mấy bộ hồ sơ liên quan đến thời gian phá án dài, cũng hiểu phân đoạn phá án của các vụ án giết người cực nhiều, phải tìm manh mối, tìm nghi phạm, tìm bằng chứng, mỗi một khâu đều vô cùng khó khăn.

Cô liều lĩnh tham gia vào có khả năng không chỉ không giúp được việc mà còn khiến bản thân xấu hổ thậm chí là rơi vào nguy hiểm.

Tưởng tượng đến cảnh đám người Lưu Gia Minh chất vấn cô với vẻ hung thần ác sát “Sao cô biết?” “Bằng chứng đâu?” “Đừng quấy rầy công vụ.” “Đồ điên!”…

Dịch Gia Di cúi đầu xoa nhẹ bả vai bị hung thủ đấm một cú lần trước, sáng nay đã bầm tím rồi, bây giờ hơi đụng cái vẫn đau.

Lưu Gia Minh cùng Lâm Vượng Cửu ra ngoài hút thuốc trông thấy cô cảnh sát nhỏ đứng ngây người ở cửa cục cảnh sát, mới cười hỏi: “Gia Di tan làm đấy hả?”

Dịch Gia Di giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn thấy rõ người tới mới lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng đáp: “Anh Gia Minh.”

“Ồ, tối về nhà có gì ngon ăn không?” Lưu Gia Minh sáp tới trước mặt cô, buông lời trêu chọc.

“Anh tôi mở Cha Chaan Teng, buổi tối thường tới tiệm ăn cơm, nay anh ấy nấu canh chân giò đậu tương cho tôi.”

(Chú thích: Cha Chaan Teng là dạng nhà hàng bình dân ở Hồng Kông.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện