Chu Tử Thanh rút ảnh chụp ra, bỏ lên trên nóc tủ quần áo màu vàng xỉn:

"Để lên trên đấy cho hỏng luôn đi, chạy cũng chạy rồi, đi cũng đi rồi, còn ngày ngày nhìn với ánh mắt chờ mong. Đừng nằm mơ họ sẽ quay về. Bản thân cô cũng đã trải qua, lúc quay về cũng không còn quan hệ gì với cô, cứ coi như chết rồi thì tốt hơn."

Cuộc đời sau này của nguyên thân sẽ do cô tiếp quản, nhất định phải đi học, không lý nào lại thua ngay từ điểm xuất phát, về phần cậu ấm tỷ phú đời hai thua cược kia, sau này cứ để cô đến giải quyết.

"Thanh Thanh, lại đây ăn cơm." Bà Từ mang một bát cháo, một đĩa dưa muối và một cái bánh bao lên, đặt trên bàn nhà chính.

Chu Tử Thanh kéo ghế ngồi vào cạnh bàn, cầm cháo lên húp một hớp.

Ở thế giới cũ, cô không phải là người kén ăn, tự mình nuôi sống mình thì không có quyền khảnh ăn.

Bà Từ ngồi bên cạnh, nheo mắt quan sát kĩ càng, càng nhìn càng thấy không bình thường, dè dặt hỏi một câu:

"Thanh Thanh à, trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Cháu bà ăn bánh bao vốn thích ăn kiểu xé từng miếng một bỏ vào mồm, giống như con gà mổ thóc. Bà nhìn thấy không vừa mắt lắm, còn nói đôi câu.

Uống một bát cháo nóng, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, trời đang vào tháng chín vẫn còn rất nóng, vậy mà Chu Tử Thanh lại mặc áo dài quần dài, che rất kín.



Chu Tử Thanh nghe bà Từ hỏi, dừng một chút, sau đó dùng miệng cắn bánh bao, xắn ống tay áo, ống quần lên, nuốt miếng bánh bao trong miệng, cười nói:

"Chỉ là những vết thương trên người có hơi đau!"

Trên lưng, trên bắp chân toàn là vết bầm tím, kết hợp với làn da trắng ngần trông chúng càng thêm chói mắt, đáng sợ.

Bà Từ khẽ run lên, cả người ngây ra.

Đôi mắt hơi đục của bà khẽ rung động, vành mắt nhăn nheo lõm vào lập tức rưng rưng, đôi tay gầy gò già nua giơ lên che miệng, nghẹn ngào đến đau lòng.

Đương nhiên Chu Tử Thanh biết những vết bầm tím trên người là do ai gây ra, điều khiến cô khổ sở chính là bị đánh đến mức này mà trong nhà không ai muốn xem giúp cô, bôi cho cô ít thuốc.

"Bà ngoại, lúc cháu bị đau, sao bà không đến bôi thuốc cho cháu?"

"Với cả lúc cháu bị đánh, vì sao bà lại trốn trong phòng không ra chứ?"

Chu Tử Thanh đang nói thay cho nguyên thân.

Nỗi uất ức trong lòng không chỗ kể ra, đến nay vẫn còn in hằn trong trí nhớ khiến cho cô vừa lên tiếng chất vấn, nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống, sau đó hệt như mở van không thể dừng lại được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện