Chu Tử Thanh vừa đi, Từ Trường Dân nhìn Lưu Quế Bình và Từ Trường Thắng, rồi lại nhìn người nhà họ Lưu. Ông đen mặt nói:
"Tiện người nhà họ Lưu và người thôn họ Từ đều ở đây, tôi dứt khoát nói luôn, tránh sau này phát sinh những chuyện khác nữa. Từ Trường Thắng, phòng anh đang ở bây giờ, có phải trên giấy chứng minh nhà đất viết tên anh rể anh, tên Chu Minh Tùng."
Từ Trường Dân chỉ đích danh, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Từ Trường Thắng nãy giờ vẫn ngồi im lặng trên ghế.
Lưu Quế Bình nghe thế, chị ta sốt ruột muốn ngồi dậy, nhưng cả người không có lấy một chút sức lực nào, vội muốn chết, cố gắng nói với cổ họng khản đặc:
"Không... Không phải đâu, phòng ở này là của.... Khụ khụ." Chị ta càng vội thì càng ho khan, nói càng không rõ ràng.
Từ Trường Dân không nhìn Lưu Quế Bình: "Từ Trường Thắng, có phải trên đó viết tên Chu Minh Tùng hay không."
Từ Trường Thắng cau mày, hung dữ hừ một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý.
Từ Trường Dân xoay người nhìn về phía Lưu Quế Bình và người nhà họ Lưu:
"Nền đất dưới chân này là của Chu Minh Tùng, muốn thay đổi tên chủ hộ, trừ phi chủ hộ tự đến làm việc với thôn, còn không thì giấy chứng minh nhà đất không thay đổi được."
Từ Trường Dân vừa muốn mở miệng nói tiếp với giọng điệu hòa hoãn thì nghe thấy tiếng kêu của chị dâu cả nhà phía tây bên nhà chính:
“Thật quá quắt, đây là muốn đánh chết người mà."
Chị dâu cả nhà phía tây chạy bình bịch vào phòng phía đông, đẩy đám người đang vây xem ở cửa chen vào trong đi tới trước mặt Từ Trường Dân, hung dữ nhìn đám người nhà họ Lưu mắng:
“Đây là mấy người khoan dung ư? Cùng tôi đi xem vết thương đứa bé, sau lưng nó như bị búa nện vào vậy. Năm sáu vết máu ứ động thâm đen, sao có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
“Trưởng thôn, anh không thấy, thực sự rất quá quắt. Trên đùi, bụng, cánh tay đứa bé đều bị véo đỏ, nhìn khắp người không có chỗ nào còn lành lặn. Mẹ chồng tôi vừa chạm nhẹ vào thôi, đứa bé đã phải hít sâu.”
“Tôi chỉ nhìn thôi còn thấy rất đau nữa là. Hay nói đứa bé không cha không mẹ rất đáng thương, cuối cùng hôm nay tôi cũng hiểu rõ. Đứa bé không cha không mẹ, dễ bị ức hiếp, còn đến tận nhà để bắt nạt kìa.”
“Tự con gái nhà mấy người muốn chiếm giấy chứng minh nhà đất của người ta, chiếm không được thì tự uống thuốc tự sát, liên qua gì đến đứa bé hả. Trưởng thôn, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát, để họ bắt hết đám người này lại."
Chị dâu cả nhà phía tây cũng làm mẹ, lúc này nước mắt chảy ròng ròng, có thể thấy được chị ấy thực sự đau lòng.
Chỉ cần nghĩ đến nếu con mình bị người đánh thành như vậy, thế nào chị ấy cũng phải liều mạng với người đó.
"Tiện người nhà họ Lưu và người thôn họ Từ đều ở đây, tôi dứt khoát nói luôn, tránh sau này phát sinh những chuyện khác nữa. Từ Trường Thắng, phòng anh đang ở bây giờ, có phải trên giấy chứng minh nhà đất viết tên anh rể anh, tên Chu Minh Tùng."
Từ Trường Dân chỉ đích danh, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Từ Trường Thắng nãy giờ vẫn ngồi im lặng trên ghế.
Lưu Quế Bình nghe thế, chị ta sốt ruột muốn ngồi dậy, nhưng cả người không có lấy một chút sức lực nào, vội muốn chết, cố gắng nói với cổ họng khản đặc:
"Không... Không phải đâu, phòng ở này là của.... Khụ khụ." Chị ta càng vội thì càng ho khan, nói càng không rõ ràng.
Từ Trường Dân không nhìn Lưu Quế Bình: "Từ Trường Thắng, có phải trên đó viết tên Chu Minh Tùng hay không."
Từ Trường Thắng cau mày, hung dữ hừ một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý.
Từ Trường Dân xoay người nhìn về phía Lưu Quế Bình và người nhà họ Lưu:
"Nền đất dưới chân này là của Chu Minh Tùng, muốn thay đổi tên chủ hộ, trừ phi chủ hộ tự đến làm việc với thôn, còn không thì giấy chứng minh nhà đất không thay đổi được."
Từ Trường Dân vừa muốn mở miệng nói tiếp với giọng điệu hòa hoãn thì nghe thấy tiếng kêu của chị dâu cả nhà phía tây bên nhà chính:
“Thật quá quắt, đây là muốn đánh chết người mà."
Chị dâu cả nhà phía tây chạy bình bịch vào phòng phía đông, đẩy đám người đang vây xem ở cửa chen vào trong đi tới trước mặt Từ Trường Dân, hung dữ nhìn đám người nhà họ Lưu mắng:
“Đây là mấy người khoan dung ư? Cùng tôi đi xem vết thương đứa bé, sau lưng nó như bị búa nện vào vậy. Năm sáu vết máu ứ động thâm đen, sao có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
“Trưởng thôn, anh không thấy, thực sự rất quá quắt. Trên đùi, bụng, cánh tay đứa bé đều bị véo đỏ, nhìn khắp người không có chỗ nào còn lành lặn. Mẹ chồng tôi vừa chạm nhẹ vào thôi, đứa bé đã phải hít sâu.”
“Tôi chỉ nhìn thôi còn thấy rất đau nữa là. Hay nói đứa bé không cha không mẹ rất đáng thương, cuối cùng hôm nay tôi cũng hiểu rõ. Đứa bé không cha không mẹ, dễ bị ức hiếp, còn đến tận nhà để bắt nạt kìa.”
“Tự con gái nhà mấy người muốn chiếm giấy chứng minh nhà đất của người ta, chiếm không được thì tự uống thuốc tự sát, liên qua gì đến đứa bé hả. Trưởng thôn, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát, để họ bắt hết đám người này lại."
Chị dâu cả nhà phía tây cũng làm mẹ, lúc này nước mắt chảy ròng ròng, có thể thấy được chị ấy thực sự đau lòng.
Chỉ cần nghĩ đến nếu con mình bị người đánh thành như vậy, thế nào chị ấy cũng phải liều mạng với người đó.
Danh sách chương