Hai bà cháu ôm nhau khóc, người nhà mẹ đẻ Lưu Quế Bình nói vài câu khiêu khích châm chọc, thấy không ai phản ứng lại, cơn tức cũng từ từ tiêu tan bớt. Quan trọng nhất bây giờ là chờ đợi tin tức.
Mấy người chờ đến chín giờ tối.
Đường đến cửa thôn đen như mực, vang lên tiếng động cơ ầm ầm của máy kéo.
Âm thanh ngày một gần, bà Từ đứng ngồi không yên, mấy người nhà họ Lưu cũng sốt sắng, tất cả chạy đến cổng chính chờ. Đèn xe máy kéo chiếu sáng cả mặt đường.
Xe dừng lại, Từ Trường Thắng là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó anh ta cõng Lưu Quế Bình vào phòng phía đông.
Bà Từ thấy sắc mặt Lưu Quế Bình trắng bệch, hơi thở yếu ớt dựa vào lưng Từ Trường Thắng, tảng đá lớn trong lòng bà cũng được buông xuống. Bà nhanh chóng chắp hai tay lại, nhắm mắt lẩm bẩm khấn một tiếng 'Ông trời phù hộ'.
Bà Từ khấn xong, lôi Từ Trường Dân hỏi chuyện trên bệnh viện.
Từ Trường Dân nói một câu: “Không sao, tuy chuyện kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm gì.”
Hóa ra do hai ngày nay Lưu Quế Bình không ăn không uống, cơ thế rất yếu ớt.
Trong dạ dày trống không, khi chị ta uống một ngụm thuốc trừ sâu, dạ dày bị kích thích nên có phản ứng lớn, phần lớn thuốc trừ sâu đã được nôn ra ngoài.
Tuy thuốc trừ sâu vẫn còn sót lại một ít trong bụng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ đã rửa sạch ruột, chủ yếu vẫn do hai ngày không ăn uống nên cơ thể suy nhược.
Bác sĩ yêu cần phải nằm viện một đêm, nhưng Lưu Quế Bình nghe thấy mình không làm sao, còn phải tốn tiền nằm viện, sống chết cũng đòi về nhà bằng được.
Lúc Từ Trường Dân nói chuyện với bà Từ, ông nhìn dáng vẻ Chu Tử Thanh đang đứng một bên, cau mày, lại thấy bà lão nhà họ Lưu đang khóc lóc hô hào tâm can bảo bối trong phòng, sắc mặt ông tối sầm.
Ông chỉ vào Chu Tử Thanh đứng bên cạnh khẽ hỏi bà Từ: "Mấy người nhà họ Lưu đánh người?"
Chu Tử Thanh đi đến trước mặt ông, cô bĩu môi nhướn mày nói: "Bác không quên chuyện mấy hôm trước chúng ta đã nói chứ?"
Bà Từ lặng lẽ lau nước mắt, tuy không lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ kia là biết có chuyện xảy ra.
Từ Trường Dân đứng chống nạnh, sau ba giây, ông dắt Chu Tử Thanh vào phòng phía đông.
Trong phòng phía đông, bà Lưu ngồi ở mép giường, cầm tay Lưu Quế Bình vừa khóc vừa mắng.
Mấy người nhà họ Lưu đứng xung quanh cũng thi nhau khuyên nhủ, nào là đừng nghĩ quẩn trong lòng, nào là có chuyện gì không thể bước qua...
Mấy người chờ đến chín giờ tối.
Đường đến cửa thôn đen như mực, vang lên tiếng động cơ ầm ầm của máy kéo.
Âm thanh ngày một gần, bà Từ đứng ngồi không yên, mấy người nhà họ Lưu cũng sốt sắng, tất cả chạy đến cổng chính chờ. Đèn xe máy kéo chiếu sáng cả mặt đường.
Xe dừng lại, Từ Trường Thắng là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó anh ta cõng Lưu Quế Bình vào phòng phía đông.
Bà Từ thấy sắc mặt Lưu Quế Bình trắng bệch, hơi thở yếu ớt dựa vào lưng Từ Trường Thắng, tảng đá lớn trong lòng bà cũng được buông xuống. Bà nhanh chóng chắp hai tay lại, nhắm mắt lẩm bẩm khấn một tiếng 'Ông trời phù hộ'.
Bà Từ khấn xong, lôi Từ Trường Dân hỏi chuyện trên bệnh viện.
Từ Trường Dân nói một câu: “Không sao, tuy chuyện kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm gì.”
Hóa ra do hai ngày nay Lưu Quế Bình không ăn không uống, cơ thế rất yếu ớt.
Trong dạ dày trống không, khi chị ta uống một ngụm thuốc trừ sâu, dạ dày bị kích thích nên có phản ứng lớn, phần lớn thuốc trừ sâu đã được nôn ra ngoài.
Tuy thuốc trừ sâu vẫn còn sót lại một ít trong bụng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ đã rửa sạch ruột, chủ yếu vẫn do hai ngày không ăn uống nên cơ thể suy nhược.
Bác sĩ yêu cần phải nằm viện một đêm, nhưng Lưu Quế Bình nghe thấy mình không làm sao, còn phải tốn tiền nằm viện, sống chết cũng đòi về nhà bằng được.
Lúc Từ Trường Dân nói chuyện với bà Từ, ông nhìn dáng vẻ Chu Tử Thanh đang đứng một bên, cau mày, lại thấy bà lão nhà họ Lưu đang khóc lóc hô hào tâm can bảo bối trong phòng, sắc mặt ông tối sầm.
Ông chỉ vào Chu Tử Thanh đứng bên cạnh khẽ hỏi bà Từ: "Mấy người nhà họ Lưu đánh người?"
Chu Tử Thanh đi đến trước mặt ông, cô bĩu môi nhướn mày nói: "Bác không quên chuyện mấy hôm trước chúng ta đã nói chứ?"
Bà Từ lặng lẽ lau nước mắt, tuy không lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ kia là biết có chuyện xảy ra.
Từ Trường Dân đứng chống nạnh, sau ba giây, ông dắt Chu Tử Thanh vào phòng phía đông.
Trong phòng phía đông, bà Lưu ngồi ở mép giường, cầm tay Lưu Quế Bình vừa khóc vừa mắng.
Mấy người nhà họ Lưu đứng xung quanh cũng thi nhau khuyên nhủ, nào là đừng nghĩ quẩn trong lòng, nào là có chuyện gì không thể bước qua...
Danh sách chương