Nếu đã không thoát được, cô người ưỡn về phía trước, hai tay ôm thắt lưng đối phương, đỉnh đầu đặt ở bên eo đối phương.
Cô đánh không lại, há mồm cắn, muốn cắt rớt một miếng thịt xuống.
"A..." Một tiếng hét thảm đau đớn tột cùng, đối phương đánh thêm vài cái xuống lưng Chu Tử Thanh, nhưng Chu Tử Thanh vẫn cắn chặt không buông.
Một bà lão khác xông tới, đánh thẳng vào đầu cô, cuối cùng đè được Chu Tử Thanh xuống đất hung hăng đá mạnh lên người cô.
Bà Từ tránh thoát người đang lôi kéo mình ra, phủ lên người Chu Tử Thanh, vừa che chở cô vừa khóc:
"Mấy người muốn đánh chết con bé, thì đánh chết bà già như tôi trước đi, con gái tôi chỉ có mỗi đứa bé này, tôi phải thay nó chăm sóc con bé. Hu hu, mấy người đừng đánh con bé nữa... đừng đánh con bé..."
Cả người Chu Tử Thanh đều đau, đau đến nhe răng trợn mắt, dựa vào bà Từ đứng dậy.
Cả người cô run rẩy đứng không vững, bám vào tường, đi qua đám người, đến nhà kho phía tây nhà chính, lấy một cái liềm trên kệ.
Hai tay nắm chặt liềm, đứng ở cửa, cười lạnh nhìn mấy người đó đang biến sắc, hét lớn.
"Đến đây đi, không phải muốn đánh chết tôi đền mạng sao!"
Hai tay Chu Tử Thanh nắm chặt liềm, đứng ở cửa, cười lạnh nhìn mấy người đó đang biến sắc, hét lớn.
"Đến đây đi, không phải muốn đánh chết tôi đền mạng sao!"
"Thanh Thanh!" Bà Từ quay người lại, bị dọa sợ mất mật: "Cháu nhanh bỏ liềm xuống, nguy hiểm lắm, đừng để bị thương."
Hai tay Chu Tử Thanh nắm chặt cán liềm, cô hung ác trừng mắt, hai con ngươi tràn đầy căm phẫn tưởng như muốn nhảy ra ngoài.
Lửa giận trong mắt cô cháy bừng bừng, càng giống như lưỡi liềm trong tay.
Cô cắn chặt răng hàm, khắp người đầy vết thương, đau đến nỗi môi run cầm cập, đặc biệt là lưng cô, cột sống nhói đau như có gai nhọn đâm vào.
"Bà ngoại đừng qua đây, hôm nay bọn họ muốn đánh chết cháu, đã vậy cháu liều mạng với họ. Không biết ai là người đầu tiên xui xẻo đây, giúp tôi nhuộm đỏ lưỡi liềm này trước."
Rõ ràng không phải lỗi tại cô, rõ ràng là người ta muốn chiếm đoạt nhà cô, rõ ràng người bị bắt nạt là cô, trong lòng cô vô cùng tủi thân, sự tức giận bất bình tràn ngập trong suy nghĩ Chu Tử Thanh.
“Cầm dao dọa ai đấy hả."
Chị dâu cả nhà mẹ đẻ nhìn một đám người bị con nha đầu chiết tiệt này dọa dẫm. Sắc mặt chị ta khó coi, không phải chỉ một cây liềm thôi sao, cầm đi đánh cỏ heo còn phải dùng sức cắt hai lần mới được, con nhãi này còn dám cầm ra đây doạ người?
Cô đánh không lại, há mồm cắn, muốn cắt rớt một miếng thịt xuống.
"A..." Một tiếng hét thảm đau đớn tột cùng, đối phương đánh thêm vài cái xuống lưng Chu Tử Thanh, nhưng Chu Tử Thanh vẫn cắn chặt không buông.
Một bà lão khác xông tới, đánh thẳng vào đầu cô, cuối cùng đè được Chu Tử Thanh xuống đất hung hăng đá mạnh lên người cô.
Bà Từ tránh thoát người đang lôi kéo mình ra, phủ lên người Chu Tử Thanh, vừa che chở cô vừa khóc:
"Mấy người muốn đánh chết con bé, thì đánh chết bà già như tôi trước đi, con gái tôi chỉ có mỗi đứa bé này, tôi phải thay nó chăm sóc con bé. Hu hu, mấy người đừng đánh con bé nữa... đừng đánh con bé..."
Cả người Chu Tử Thanh đều đau, đau đến nhe răng trợn mắt, dựa vào bà Từ đứng dậy.
Cả người cô run rẩy đứng không vững, bám vào tường, đi qua đám người, đến nhà kho phía tây nhà chính, lấy một cái liềm trên kệ.
Hai tay nắm chặt liềm, đứng ở cửa, cười lạnh nhìn mấy người đó đang biến sắc, hét lớn.
"Đến đây đi, không phải muốn đánh chết tôi đền mạng sao!"
Hai tay Chu Tử Thanh nắm chặt liềm, đứng ở cửa, cười lạnh nhìn mấy người đó đang biến sắc, hét lớn.
"Đến đây đi, không phải muốn đánh chết tôi đền mạng sao!"
"Thanh Thanh!" Bà Từ quay người lại, bị dọa sợ mất mật: "Cháu nhanh bỏ liềm xuống, nguy hiểm lắm, đừng để bị thương."
Hai tay Chu Tử Thanh nắm chặt cán liềm, cô hung ác trừng mắt, hai con ngươi tràn đầy căm phẫn tưởng như muốn nhảy ra ngoài.
Lửa giận trong mắt cô cháy bừng bừng, càng giống như lưỡi liềm trong tay.
Cô cắn chặt răng hàm, khắp người đầy vết thương, đau đến nỗi môi run cầm cập, đặc biệt là lưng cô, cột sống nhói đau như có gai nhọn đâm vào.
"Bà ngoại đừng qua đây, hôm nay bọn họ muốn đánh chết cháu, đã vậy cháu liều mạng với họ. Không biết ai là người đầu tiên xui xẻo đây, giúp tôi nhuộm đỏ lưỡi liềm này trước."
Rõ ràng không phải lỗi tại cô, rõ ràng là người ta muốn chiếm đoạt nhà cô, rõ ràng người bị bắt nạt là cô, trong lòng cô vô cùng tủi thân, sự tức giận bất bình tràn ngập trong suy nghĩ Chu Tử Thanh.
“Cầm dao dọa ai đấy hả."
Chị dâu cả nhà mẹ đẻ nhìn một đám người bị con nha đầu chiết tiệt này dọa dẫm. Sắc mặt chị ta khó coi, không phải chỉ một cây liềm thôi sao, cầm đi đánh cỏ heo còn phải dùng sức cắt hai lần mới được, con nhãi này còn dám cầm ra đây doạ người?
Danh sách chương