"Để chị, chị xách cho." Chu Tử Thanh có kinh nghiệm, dùng cả hai tay nhấc thùng nước lên, bước đi cũng không dễ dàng.
Cô nghiến răng cố hết sức, đi nhanh một chút là được.
Chu Tử Thanh xách được thùng nước vào đến phòng bếp cho bà Từ, vẫn không nhịn được thở hổn hển.
Bà Từ ngồi trên ghế đẩu trước bếp lò, một tay kéo ống bễ, một tay ném lõi ngô đã phơi khô vào trong lò.
Bà thấy Chu Tử Thanh đi đến, nhưng làm như không thấy cô, toàn bộ tư thế đốt lò chưa từng thay đổi.
Chu Tử Thanh ngồi xuống bên cạnh bà Từ, cô ngồi lên đống lõi ngô, cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
Trong phòng bếp, ngoại trừ tiếng khó khè của ống bễ, chính là tiếng nổ lách tách của ngọn lửa trong bếp lò.
Trong không khí tỏa ra mùi cháo, Chu Tử Thanh cảm thấy bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, cô cho rằng do mình làm sai.
Dường như sự yên tĩnh bao trùm lấy cô, đều đang chỉ trích cô làm sai.
Xem đi, mày đã hại cái nhà này thành như vậy, mày chính là kẻ có tội!
Chu Tử Thanh mím môi, khóc thút thít nhìn về phía bà Từ, không nhịn được lên tiếng.
"Bà ngoại, bà đừng tin mợ ấy, mợ ấy đang giả vờ đó, mợ ấy sao nỡ chết. Mợ ấy chỉ muốn hù dọa bà ngoại thôi, muốn giấy chứng minh nhà đất."
Bà Từ hít mũi thở dài:
"Thanh Nhi, là chúng ta nợ nó, là bà vô dụng, không dạy dỗ tốt con gái. Đây là tội bà phải chịu, mẹ cháu trộm hết tiền trong nhà, mẹ cháu nợ nhà này, cũng là cháu nợ nhà này."
Chu Tử Thanh nhíu mày, mặt cô lạnh lùng tràn đầy sự không đồng tình:
"Bà ngoại, bà nói sai rồi. Chuyện bọn họ làm sai, tại sao lại thành tội lỗi của chúng ta. Mợ ấy không có phòng ở, thì mợ ấy được phép cướp của người khác sao?”
“Dù mẹ cháu trộm tiền bỏ đi, nhưng đấy là bà ấy nợ nhà này, cũng không thể tính lên đầu cháu được. Không có phòng ở thì đi đoạt? Sao mợ ấy không đoạt của người khác? Không phải vì mợ ấy biết có thể tùy ý nắm bà cháu mình trong tay ư?”
“Bà ngoại, cháu đồng ý với bà, chỉ cần mợ ấy không quá đáng, vẫn có thể ở lại nhà này. Nhưng giấy chứng minh nhà đất thì không thể đưa cho mợ ấy được." Đây là ranh giới cuối cùng cô phải giữ vững.
"Thanh nhi, cháu coi như bà ngoại cầu xin cháu không được sao? Cháu yên tâm, chỉ cần bà ngoại còn ở đây một ngày, cũng không để hai vợ chồng nó bỏ mặc cháu. Giấy chứng minh nhà đất cho mợ cháu, cháu cũng có thể đi học ở trấn trên, không phải cháu muốn đến trường sao?"
Bà Từ kéo tay Chu Tử Thanh, đôi mắt vẩn đục lóe lên một tia sáng, nhìn cô với vẻ mặt vừa thành khẩn lại như van nài.
Cô nghiến răng cố hết sức, đi nhanh một chút là được.
Chu Tử Thanh xách được thùng nước vào đến phòng bếp cho bà Từ, vẫn không nhịn được thở hổn hển.
Bà Từ ngồi trên ghế đẩu trước bếp lò, một tay kéo ống bễ, một tay ném lõi ngô đã phơi khô vào trong lò.
Bà thấy Chu Tử Thanh đi đến, nhưng làm như không thấy cô, toàn bộ tư thế đốt lò chưa từng thay đổi.
Chu Tử Thanh ngồi xuống bên cạnh bà Từ, cô ngồi lên đống lõi ngô, cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
Trong phòng bếp, ngoại trừ tiếng khó khè của ống bễ, chính là tiếng nổ lách tách của ngọn lửa trong bếp lò.
Trong không khí tỏa ra mùi cháo, Chu Tử Thanh cảm thấy bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, cô cho rằng do mình làm sai.
Dường như sự yên tĩnh bao trùm lấy cô, đều đang chỉ trích cô làm sai.
Xem đi, mày đã hại cái nhà này thành như vậy, mày chính là kẻ có tội!
Chu Tử Thanh mím môi, khóc thút thít nhìn về phía bà Từ, không nhịn được lên tiếng.
"Bà ngoại, bà đừng tin mợ ấy, mợ ấy đang giả vờ đó, mợ ấy sao nỡ chết. Mợ ấy chỉ muốn hù dọa bà ngoại thôi, muốn giấy chứng minh nhà đất."
Bà Từ hít mũi thở dài:
"Thanh Nhi, là chúng ta nợ nó, là bà vô dụng, không dạy dỗ tốt con gái. Đây là tội bà phải chịu, mẹ cháu trộm hết tiền trong nhà, mẹ cháu nợ nhà này, cũng là cháu nợ nhà này."
Chu Tử Thanh nhíu mày, mặt cô lạnh lùng tràn đầy sự không đồng tình:
"Bà ngoại, bà nói sai rồi. Chuyện bọn họ làm sai, tại sao lại thành tội lỗi của chúng ta. Mợ ấy không có phòng ở, thì mợ ấy được phép cướp của người khác sao?”
“Dù mẹ cháu trộm tiền bỏ đi, nhưng đấy là bà ấy nợ nhà này, cũng không thể tính lên đầu cháu được. Không có phòng ở thì đi đoạt? Sao mợ ấy không đoạt của người khác? Không phải vì mợ ấy biết có thể tùy ý nắm bà cháu mình trong tay ư?”
“Bà ngoại, cháu đồng ý với bà, chỉ cần mợ ấy không quá đáng, vẫn có thể ở lại nhà này. Nhưng giấy chứng minh nhà đất thì không thể đưa cho mợ ấy được." Đây là ranh giới cuối cùng cô phải giữ vững.
"Thanh nhi, cháu coi như bà ngoại cầu xin cháu không được sao? Cháu yên tâm, chỉ cần bà ngoại còn ở đây một ngày, cũng không để hai vợ chồng nó bỏ mặc cháu. Giấy chứng minh nhà đất cho mợ cháu, cháu cũng có thể đi học ở trấn trên, không phải cháu muốn đến trường sao?"
Bà Từ kéo tay Chu Tử Thanh, đôi mắt vẩn đục lóe lên một tia sáng, nhìn cô với vẻ mặt vừa thành khẩn lại như van nài.
Danh sách chương