Chu Tử Thanh ngầm giơ ngón tay cái với chị dâu cả, đặc biệt là chỗ đổi cào gỗ thành xẻng.
Từ Trường Dân cau mày, nhìn Chu Tử Thanh cúi thấp đầu nức nở.
Con bé xấp xỉ tuổi Từ Giai, chừng mười tuổi, đã cao gần một mét sáu, vóc dáng cao, trên người không có tí thịt nào, lúc này hai bả vai co lại, cổ rụt vào, như một chú gà con bị doạ sợ vỡ mật.
"Anh Trường Dân, việc này anh nhất định phải ra mặt lo liệu, cứ để thế này, nhỡ ngày nào đó Từ Trường Thắng sảy tay, chính là một mạng người đấy. Đến lúc đó thôn họ Từ chúng ta chắc chắn nổi danh khắp trấn trên này, tên anh còn có thể vẻ vang ở trấn trên được sao?”
Chị dâu cả nhà phía tây ra sức như vậy cũng không phải không có tâm tư riêng, ngoài chuyện nhìn không nổi Từ Trường Thắng đánh cháu gái mình, cũng vì chuyện nền đất mấy năm trước, hai nhà xảy ra ầm ĩ.
Lưu Quế Bình không biết xấu hổ, cào rách mặt chị ta, khiến chị ta một tháng không dám ra khỏi cửa, cơn giận này nghẹn đến bây giờ mới được tung ra.
Nhớ tới chuyện nền đất, chị dâu cả lại nghĩ đến chuyện khác, liếc mắt nhìn Chu Tử Thanh ngồi im bên cạnh:
"Thanh Thanh, lần sau Lưu Quế Bình đuổi cháu ra ngoài, cháu cứ đuổi chị ta đi trước, dù sao nhà này là do lúc trước ba cháu..."
"Được rồi, dạy con bé thế được rồi, lấy cứng đối cứng thì có gì tốt cho con bé, em có thể nuôi con bé sao?" Từ Trường Dân nghiêm mặt, lớn tiếng cắt ngang mấy lời tư lợi riêng của chị dâu nhà phía tây.
"Thôi không nói nữa, để con bé ăn cơm đã, tý rồi..."
Trần Hà Hoa ngẩng đầu, thương hại nhìn Chu Tử Thanh, cũng biết Từ Trường Dân khó xử.
Quản nhiều quản rộng cũng không tốt, dù sao đây cũng là cháu gái nhà người ta.
Quay lại còn muốn sống cùng nhau, không thể để quan hệ hai bên trở nên bế tắc được.
"Cháu không về đâu, cậu cháu sẽ đánh chết cháu mất." Chu Tử Thanh kéo góc áo Trần Hà Hoa, ánh mắt lo lắng hãi hùng lại tràn đầy bất lực.
"Đừng sợ, chốc nữa bác trưởng thôn của cháu đưa cháu về. Để ông ấy dạy dỗ cậu cháu thật tốt, bé ngoan, mau ăn cơm, chắc cháu đói bụng lắm rồi." Phụ nữ đều dễ mềm lòng, nhìn đứa trẻ bị đánh đến không dám về nhà, trong lòng càng khó chịu.
Cô ấy nhịn không được thầm mắng người làm cha mẹ mà không chịu trách nhiệm, nào có vợ chồng ly hôn xong, liền không quản con mình.
Riêng như Chu Minh Tùng trước đây, không nghĩ anh ta vừa ly hôn xong, phủi mông nhấc chân bỏ đi.
Từ Trường Dân cau mày, nhìn Chu Tử Thanh cúi thấp đầu nức nở.
Con bé xấp xỉ tuổi Từ Giai, chừng mười tuổi, đã cao gần một mét sáu, vóc dáng cao, trên người không có tí thịt nào, lúc này hai bả vai co lại, cổ rụt vào, như một chú gà con bị doạ sợ vỡ mật.
"Anh Trường Dân, việc này anh nhất định phải ra mặt lo liệu, cứ để thế này, nhỡ ngày nào đó Từ Trường Thắng sảy tay, chính là một mạng người đấy. Đến lúc đó thôn họ Từ chúng ta chắc chắn nổi danh khắp trấn trên này, tên anh còn có thể vẻ vang ở trấn trên được sao?”
Chị dâu cả nhà phía tây ra sức như vậy cũng không phải không có tâm tư riêng, ngoài chuyện nhìn không nổi Từ Trường Thắng đánh cháu gái mình, cũng vì chuyện nền đất mấy năm trước, hai nhà xảy ra ầm ĩ.
Lưu Quế Bình không biết xấu hổ, cào rách mặt chị ta, khiến chị ta một tháng không dám ra khỏi cửa, cơn giận này nghẹn đến bây giờ mới được tung ra.
Nhớ tới chuyện nền đất, chị dâu cả lại nghĩ đến chuyện khác, liếc mắt nhìn Chu Tử Thanh ngồi im bên cạnh:
"Thanh Thanh, lần sau Lưu Quế Bình đuổi cháu ra ngoài, cháu cứ đuổi chị ta đi trước, dù sao nhà này là do lúc trước ba cháu..."
"Được rồi, dạy con bé thế được rồi, lấy cứng đối cứng thì có gì tốt cho con bé, em có thể nuôi con bé sao?" Từ Trường Dân nghiêm mặt, lớn tiếng cắt ngang mấy lời tư lợi riêng của chị dâu nhà phía tây.
"Thôi không nói nữa, để con bé ăn cơm đã, tý rồi..."
Trần Hà Hoa ngẩng đầu, thương hại nhìn Chu Tử Thanh, cũng biết Từ Trường Dân khó xử.
Quản nhiều quản rộng cũng không tốt, dù sao đây cũng là cháu gái nhà người ta.
Quay lại còn muốn sống cùng nhau, không thể để quan hệ hai bên trở nên bế tắc được.
"Cháu không về đâu, cậu cháu sẽ đánh chết cháu mất." Chu Tử Thanh kéo góc áo Trần Hà Hoa, ánh mắt lo lắng hãi hùng lại tràn đầy bất lực.
"Đừng sợ, chốc nữa bác trưởng thôn của cháu đưa cháu về. Để ông ấy dạy dỗ cậu cháu thật tốt, bé ngoan, mau ăn cơm, chắc cháu đói bụng lắm rồi." Phụ nữ đều dễ mềm lòng, nhìn đứa trẻ bị đánh đến không dám về nhà, trong lòng càng khó chịu.
Cô ấy nhịn không được thầm mắng người làm cha mẹ mà không chịu trách nhiệm, nào có vợ chồng ly hôn xong, liền không quản con mình.
Riêng như Chu Minh Tùng trước đây, không nghĩ anh ta vừa ly hôn xong, phủi mông nhấc chân bỏ đi.
Danh sách chương