Lưu Quế Bình là một người đàn bà chanh chua, giọng vừa the thé vừa cao chót.

Giờ đúng giờ cơm trưa, hàng xóm xung quanh làm đồng trở về, nghe tiếng Lưu Quế Bình quát tháo, mọi người tụ tập lại trước cổng chính thò đầu vào xem.

Từ Trường Thắng không như Lưu Quế Bình, từ trước đến nay anh ta vốn là người động tay động chân chứ không nhiều lời, nhìn đồ súc sinh mình nuôi nhiều năm đã không biết ơn thì thôi, giờ còn dám lớn tiếng cãi lại mình, lúc này anh ta chỉ muốn lôi con nhãi đấy ra đánh chết.

Từ Trường Thắng thở hổn hển tức giận, nhìn thấy gậy cào ngô dựa bên tường, cầm lên định đánh chết Chu Tử Thanh.

Bà Từ vừa nhìn thấy thế, sợ đến mức tim như muốn ngừng đập, hét lớn: "Trường Thắng à..."

Chu Tử Thanh vừa nhìn thấy Từ Trường Thắng nổi giận tìm vật gì đó, không cần nói nhiều chắc chắn định ra tay với cô, lần này còn đánh tiếp, cô không thể tránh khỏi bị thương nặng.

Cô nhấc chân chạy về phía cổng chính, ở đó có người.

Cô vừa kêu vừa chạy: "Ai cứu mạng với, cậu cháu muốn đánh chết cháu, ai đó mau đến đây, cứu mạng, đánh chết người rồi..."

Chu Tử Thanh chạy cực nhanh, sau khi chạy đến cổng chính thì cắm đầu chạy thẳng về hướng đông.



Từ Trường Thắng vừa đánh đến thì nghe thấy Chu Tử Thanh kêu gào lung tung, tức giận đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, hai con ngươi muốn lồi ra, giơ cao cào gỗ chạy đuổi theo phía sau.

Mọi người đứng vây xem ở cổng chính, thấy Từ Trường Thắng thật sự muốn đánh người, cả đám nhanh chóng xông lên ngăn cản, giữ anh ta lại.

Chị dâu cả nhà phía tây thấy Chu Tử Thanh chạy về hướng đông, sợ con bé nghĩ quẩn trong lòng, vội vàng đuổi theo sau.

"Trường Thắng, bác nói cháu không phải chứ, cháu định làm gì, cái tính tình này của cháu phải thay đổi đi. Sao lại hơi một tý là động tay động chân, con bé ngày càng lớn, cháu không thể cứ đánh nó như vậy được."

Người nói lời này chính là ông lớn bên họ phía đông, là người trong tộc.

Hai nhà sống gần nhau bao năm nay, ít nhiều gì cũng biết một số chuyện trong nhà.

"Hai ngày ba bữa lại đánh con bé, hỏi nhiều một câu thì lại nói con bé không nghe lời, cần dạy dỗ. Nhưng toàn bộ người trong thôn cũng không bị mù, tính tình con bé như nào, bình thường giọng nói còn không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao.”

“Hai người các cháu sao có thể độc ác như thế, Trường Tuệ không ở nhà, nhưng cũng đừng coi người ta chết rồi, con bé có mẹ đấy. Sớm muộn gì mẹ con bé cũng quay về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện